Chương 382: Điền Tiến Nhân

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Điền Tiến Nhân – cục trưởng cục Công thương đắc tội với Vương Trạch Vinh nên rất sợ hãi. Mới đầu hắn thấy Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và Thị ủy phối hợp điều tra Vương Trạch Vinh, tâm trạng của hắn rất vui. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh bị lực lượng lớn như vậy điều tra thì nhất định sẽ có vấn đề.

Theo Điền Tiến Nhân nghĩ thì nếu cấp trên dám điều tra Vương Trạch Vinh, đã nói lực lượng này ít nhất tương đương với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh. Ở lực lượng mạnh như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ cần tồn tại một vấn đề thì đương nhiên cũng không thể chạy thoát.

Vương Trạch Vinh xin phép về tỉnh thành, Điền Tiến Nhân càng thêm vui vẻ.

Điều này nói rõ bây giờ Vương Trạch Vinh không thể để ý đến hắn.

Nhưng Điền Tiến Nhân cao hứng chưa được bao lâu thì một chuyện không ngờ đã xảy ra. Vương Trạch Vinh không có bất cứ chuyện gì.

Thấy chuyện đến nước này, Điền Tiến Nhân thật sự ngồi không yên. Hắn chạy đến chỗ Du Lâm Xương hỏi thăm tin tức, kết quả không được Du Lâm Xương bảo đảm cho mình, điều này làm Điền Tiến Nhân cảm thấy mình rất nguy rồi.

Khi Vương Trạch Vinh bị điều tra, Điền Tiến Nhân nghĩ đến sau này Du Lâm Xương sẽ rất mạnh ở Quán Hà. Hắn hôm nào cũng chạy đến nhà Du Lâm Xương ngồi.

Nhưng trong hội nghị thường ủy, sau khi Vương Trạch Vinh về thì Trương Tùng dần dần trở nên mạnh hơn. Người sáng suốt cũng có thể thấy được đó là do bản thân Vương Trạch Vinh.

Sau khi biết được biến hoá mà Vương Trạch Vinh mang tới, Điền Tiến Nhân càng thêm lo lắng.

Cao Thiên đột nhiên bị điều đi như một cái búa đánh mạnh vào đầu Điền Tiến Nhân. Một Phó thị trưởng cũng bị Vương Trạch Vinh đánh ngã, muốn chỉnh một tên cục trưởng như hắn thì quá đơn giản.

Cao Thiên bị điều đi, chức Phó thị trưởng bị bỏ trống. Hắn có đủ điều kiện, nhưng Điền Tiến Nhân tự biết chuyện của mình. Đắc tội Vương Trạch Vinh là quá nguy hiểm. Nếu không được Vương Trạch Vinh bỏ qua thì dù hắn ngồi vào vị trí Phó thị trưởng thì kết quả cũng như Cao Thiên.

Du Lâm Xương có thể giữ được hắn không? Điền Tiến Nhân không khỏi lắc đầu. Từ sau khi Vương Trạch Vinh trở lại Quán Hà, thái độ của Du Lâm Xương với mình đã lạnh nhạt hơn.

Điền Tiến Nhân chưa bao giờ ủ rũ như vậy cả.

– Lão Điều, anh sao thế, lật mình cả đêm không ngủ vậy?
Cốc Ngọc Phân – vợ Điền Tiến Nhân hỏi.

Điền Tiến Nhân bật đèn rồi dựa lưng vào giường mà hút thuốc.

– Sao vậy anh?

– Quyền thế của Vương Trạch Vinh càng lúc càng lớn.

– Anh không phải đã nói đi theo người có thế lực lớn sao? Cho dù anh đắc tội Vương Trạch Vinh, chỉ cần tươi cười đến xin lỗi là được mà.

Nghe Cốc Ngọc Phân nói như vậy, Điền Tiến Nhân vỗ vỗ vợ mà nói:
– Vẫn là vợ anh thông minh.

Điền Tiến Nhân vỗ vào ngực Cốc Ngọc Phân khiến cô hơi đau. Cảm giác đau đớn này làm Cốc Ngọc Phân ham muốn nên lớn tiếng nói:
– Anh này, không ngủ lại muốn vận động à.
Hai người liền quấn lấy nhau.

Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không ngờ được Điền Tiến Nhân đến nhà mình.

– Phó thị trưởng Vương, tôi đặc biệt đến nhận lỗi với ngài.
Điền Tiến Nhân vội vàng nói.

– Cục trưởng Điền, có gì mà nhận lỗi hay không, có việc thì đến văn phòng.

Vương Trạch Vinh cũng không cho hắn mặt mũi. Lúc bố hắn bị đẩy, Điền Tiến Nhân đứng về phía Cao Kiền, sao Vương Trạch Vinh có thể bỏ qua.

Điền Tiến Nhân nói:
– Phó thị trưởng Vương, đều là do tôi không đúng.
Thấy Vương Trạch Vinh không muốn để ý đến mình, Điền Tiến Nhân biết Vương Trạch Vinh coi như đã tức mình.

Trong nháy mắt đó, Điền Tiến Nhân cảm thấy mình sắp mất chức. Hắn thấy không có ai liền vội vàng quỳ xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.

Điền Tiến Nhân làm như vậy khiến Vương Trạch Vinh giật mình, hắn vội vàng nhìn quanh rồi trầm giọng nói:
– Anh làm gì thế hả, anh không để ý đến ảnh hưởng nhưng tôi thì có. Mau đứng lên đi.

– Phó thị trưởng Vương, ngài không tha thứ cho tôi, tôi cứ quỳ đây không dậy.
Điền Tiến Nhân nghĩ bằng mọi giá phải khiến Vương Trạch Vinh bỏ qua cho mình.

Vương Trạch Vinh thấy Điền Tiến Nhân như vậy đành phải đóng cửa lại vì sợ có ai nhìn thấy sẽ không hay.

Vương Trạch Vinh nhìn Điền Tiến Nhân một chút rồi nói:
– Có gì vào rồi nói. Anh đường đường là một cục trưởng mà làm như vậy sao?

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý cho mình vào nhà, Điền Tiến Nhân thở dài một tiếng.

Điền Tiến Nhân đứng dậy rồi đi sát theo Vương Trạch Vinh vào nhà. Sau khi vào nhà hắn còn không quên đóng chặt cửa lại.

Vương Trạch Vinh thấy rất bực mình nên sa sầm mặt ngồi xuống sô pha. Điền Tiến Nhân đi tới cúi người đứng trước mặt hắn.

Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến Điền Tiến Nhân, không bảo hắn ngồi xuống.

Một lát sau Long Hương Băng cầm chổi đi lau nhà. Điền Tiến Nhân thấy thế mắt không khỏi sáng lên, hắn vội vàng chạy đến đoạt lấy cây chổi.

– Để tôi lau, để tôi lau.

Long Hương Băng không ngờ có người cướp việc với mình, đang định đòi lại thì thấy Điền Tiến Nhân đang vùi đầu lau nhà, trông rất chăm chú như trên Mã Điền Tường có tiền vậy.

Thấy như vậy, Long Hương Băng không khỏi thầm nghĩ người này hình như là một cục trưởng thì phải.

Thấy Điền Tiến Nhân lau nhà, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình.

– Cục trưởng Điền, anh làm gì thế, tôi không cần anh làm như vậy.

Điền Tiến Nhân vừa lau nhà vừa cung kính nói:
– Phó thị trưởng Vương, chút việc này có gì chứ.

Vương Trạch Vinh không còn gì để nói nữa.

Bỏ đi, hắn muốn lau thì lau, đừng hy vọng mình bỏ qua.

Vương Trạch Vinh tiếp tục xem công văn.

Điền Tiến Nhân vẫn thầm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh không nói gì thì hắn càng thêm vui mừng. Không lâu sau Điền Tiến Nhân đã lau nhà xong.

Điền Tiến Nhân cầm chổi đi vào trong phòng vệ sinh thì thấy trong đó có không ít quần áo bẩn.

Điền Tiến Nhân càng thêm vui vẻ.

Hắn liền cởi áo ngoài ra, sau đó ngồi xuống giặt.

Điền Tiến Nhân đúng là chuyên nghiệp, hắn ở nhà thường xuyên làm việc này.

Nghe thấy tiếng nước, Long Hương Băng vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.

Khi Long Hương Băng thấy Điền Tiến Nhân đang ngồi đó mà giật quần áo, cô rất kinh ngạc.

Điền Tiến Nhân rất béo, tay to mà ngồi đó giặt quần áo, trông thật quái dị.

– Để tôi làm.
Long Hương Băng đứng ngây ra một lát rồi vội vàng giành lấy.

Điền Tiến Nhân nói:
– Không có gì, không có gì, ở nhà tôi hay làm việc này mà. Yên tâm, không làm chị vướng bận đâu.

– Không được, không được, sao có thể để anh giặt chứ?
Long Hương Băng đúng là chưa thấy chuyện này bao giờ.

Nghe thấy tiếng cãi nhau, Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới thì thấy Điền Tiến Nhân đang giặt quần áo của mình.

Vương Trạch Vinh đâu ngờ Điền Tiến Nhân là một cục trưởng lại làm việc này. Chút lửa giận trong lòng hắn cũng giảm đi.

Nhìn Điền Tiến Nhân thế này, lại nhìn hắn đang giặt quần áo, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Đây coi như mở rộng tầm mắt.

– Cục trưởng Điền, ai bảo anh giặt quần áo?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

– Phó thị trưởng Vương, ngài mau ra đi, mặt đất có nước nên có thể bị trượt chân đó.
Điền Tiến Nhân nói xong liền ngồi đó mà chăm chú giặt.

Long Hương Băng nhìn Vương Trạch Vinh, nàng cũng được mở rộng tầm mắt.

Vương Trạch Vinh cũng chưa thấy ai vô lại như vậy. Nhìn Điền Tiến Nhân ngồi xổm trên đó, hắn không còn gì để nói nữa.

Điền Tiến Nhân rõ ràng là muốn nhờ mình giúp gì đó.

Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, Điền Tiến Nhân không khỏi có chút đắc ý.

– Phó thị trưởng Vương, em không có ý để người đó giặt quần áo.
Điền Tiến Nhân cẩn thận đi theo phía sau Vương Trạch Vinh mà nói. Nàng lo lắng Vương Trạch Vinh trách mình.

Vương Trạch Vinh xua tay. Hắn biết gặp phải người như Điền Tiến Nhân thì Long Hương Băng cũng không thể làm gì.

Điền Tiến Nhân này coi như khá thành khẩn. Người ta đã làm như vậy, mình còn làm khó hắn thì đâu còn hình tượng gì của Phó thị trưởng.

Điền Tiến Nhân làm việc rất chăm chú, hắn giặt hết chỗ bẩn, sau đó lau sạch chỗ bẩn trên mặt đất. Ngay cả Long Hương Băng cũng không tìm ra chỗ nào bẩn cả.

Làm xong việc này, Điền Tiến Nhân lại khom người đứng trước mặt Vương Trạch Vinh.

Quên đi, không cần so đo với một tên cục trưởng. Vương Trạch Vinh thầm quyết định như vậy.

– Cục trưởng Điền, về làm tốt công việc của mình, đạt thành tích trong công tác mới là quan trọng nhất.

Điền Tiến Nhân rất vui khi nghe thấy lời này.

– Phó thị trưởng Vương, xin ngài yên tâm, Điền Tiến Nhân này là người biết ghi ơn, sau này muốn tôi làm gì xin ngài cứ nói.

Vương Trạch Vinh nói:
– Được rồi, về đi.

Điền Tiến Nhân nói:
– Phó thị trưởng Vương, tôi sẽ thường xuyên đến báo cáo công việc.

Được Vương Trạch Vinh bỏ qua, Điền Tiến Nhân rất thoải mái. Hắn thầm nghĩ xem ra nghề nào cũng có trạng nguyên, giặt quần áo cũng có tương lai.

Người cục Công thương rất kỳ quái sao Cục trưởng Điền lại vui như vậy. Thời gian này Cục trưởng Điền đã thành tiêu điểm của cả cục, ai cũng bàn tán bao giờ Vương Trạch Vinh sẽ thu thập hắn.

– Cục trưởng Điền.
Tiểu Đỗ ở văn phòng thấy Điền Tiến Nhân chắp tay đi vào liền vội vàng chào.

Nhìn Tiểu Đỗ, Điền Tiến Nhân nghiêm mặt ừ một tiếng rồi đi vào văn phòng mình.