Chương 1196: Đi nước cờ nặng như núi

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh qua lại với đám công tử lâu như vậy nên hắn đương nhiên biết Trương Xung là ai. Nếu Tô Tắc Đào đã có biểu hiện như thế này thì chắc rằng đây chính là người mình nghĩ tới. Để cho chắc chắn, Vương Trạch Vinh hỏi:

– Người mà anh nói có phải ở Bắc Kinh không?

Tô Tắc Đào cười khổ nói:

– Chính là người nọ, nghe nói người này bình thường cũng không đến Nam Điền, gần như đều chỉ huy từ xa, chắc là giờ hắn đã biết chúng ta muốn đối phó với công ty Hỉ Địa rồi!

Thầm mắng một tiếng, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, thằng này có quan hệ mạnh như vậy thì có buôn bán nào mà không thể làm chứ, sao lại đi làm cái kiểu bán hàng đa cấp nhỏ lẻ này làm gì, đúng mà mất thân phận con cháu “Thái tử Đảng”!

Kỳ thực Trương Xung này ở trong “Thái tử đảng” cũng chẳng có tài cán gì, hoàn toàn là cái loại bị thịt, nghe nói còn rất nhu nhược, ngay cả đám Hạng Định cũng chẳng thèm nhìn đến tên này.

Chẳng qua, tình hình hiện nay có một số thay đổi, bố thằng này chính là phó thủ tướng Trương Lam. Có quan hệ này nên nghe nói hắn tham gia rất nhiều hạng mục, làm đủ loại tạp nham mà cái gì cũng muốn làm.

Thấy Vương Trạch Vinh trầm tư, Tô Tắc Đào biết việc này khó xử lý, trên hội nghị Vương Trạch Vinh đã kiên quyết nói rằng phải xử lý nghiêm khắc công ty và nhân viên bán hàng đa cấp, giờ lại xuất hiện một nhân vật như vậy thì chỉ riêng việc xử lý hay không cũng đã đau đầu rồi.

Biết Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ, Tô Tắc Đào nhỏ giọng nói:

– Bí thư Vương, tôi đi trước.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu.

Nhìn Tô Tắc Đào rời đi, Vương Trạch Vinh đứng dậy với ánh mắt đầy ý vị sâu xa. Xem ra Bảo Chính Quân biết khá nhiều chuyện! Chẳng trách trên hội nghị hắn lại bơm kích, nếu không phải mình cẩn thận để Tô Tắc Đào điều tra kỹ càng thì có lẽ không biết có nội tình như vậy.

Vừa nghĩ tới phó thủ tướng Trương Lam, lúc này Vương Trạch Vinh như đánh nước cờ nặng tựa núi. Nhiệm kỳ mới sắp tới, bề ngoài thì người thế chỗ thủ tướng chính là Trương Lam, Trương Xung là con trai của hắn, lại còn là một thằng con không ra hồn nữa, muốn xử Trương Xung thì mình có khả năng sẽ đứng vào phía đối lập với Trương Lam. Cho dù Trương Lam không so đo thì việc này cũng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, đao kiếm trên quan trường rất nhiều, Trương Lam không động tới mình thì còn có người của hắn, khó có thể bảo đảm mình không bị vướng chân.

Vương Trạch Vinh cũng chưa từng tiếp xúc với Trương Lam, chỉ có điều ở trên hội nghị thì thấy quan khí của hắn cũng xấp xỉ với Hạng Nam, đã lâu rồi không có xem qua quan khí của hắn, ai mà biết hiện giờ như thế nào cơ chứ.

Từ một loạt cách bố trí của trung ương là có thể thấy được, nếu Trương Lam không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì hắn chính là người thế chỗ thủ tướng, mình chẳng lẽ phải xung đột với hắn sao?

Vương Trạch Vinh chưa từng do dự như lúc này, xử lý việc này thực sự khiến hắn rất hao tổn tâm trí.

Lấy một điếu thuốc ra châm, Vương Trạch Vinh hút một hơi thật sâu.

Nhìn làm khói phiêu du trên không trung, trong lòng Vương Trạch Vinh đột nhiên máy động, lập tức nghĩ tới sự thay đổi quan khí của Chu Trạch Cương.

Chẳng lẽ!

Vương Trạch Vinh có phần giật mình, việc này lẽ nào bắt nguồn Chu Trạch Cương lên chức?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vị trí thủ tướng, hô hấp của Vương Trạch Vinh có phần khẩn trương.

Sau khi hút liên tục mấy điếu thuốc, tâm tình của Vương Trạch Vinh mới từ từ lắng xuống, hắn biết việc này mình không thể chộn rộn lao vào được.

Giả như Chu Trạch Cương biết việc này thì không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện.

Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Bấm dãy số trên điện thoại bàn, Vương Trạch Vinh gọi tới di động của Hạng Định.

– Chú tới Nam Điền một chuyến.

Vương Trạch Vinh nói xong lời này liền cúp máy.

Lúc này Hạng Định đang ở trong công ty có tâm sự, gần đây dường như quan hệ của mình với Vương Trạch Vinh không có chặt chẽ như trước, nên làm như nào mới tốt?

Kỳ thật, Hạng Định cũng chỉ là tự mình tưởng tượng mà thôi, hắn cũng không biết rằng Vương Trạch Vinh coi hắn trở thành một người để phân công làm chuyện bí mật.

Gần đây ánh mắt Hạng Định đổ hết vào một nữ hoàng talkshow ở đài truyền hình trung ương, người phụ nữ này bất kể từ khí chất hay nhân tài thì đều là vô cùng ưu tú. Hạng Định biết cô gái này có sức hấp dẫn rất mạnh với Vương Trạch Vinh, hắn đang nghĩ cách xem có nên tặng cô gái này cho Vương Trạch Vinh hay không?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên nhận được một câu nói không đầu không đuôi của Vương Trạch Vinh.

Sững người trong giây lát, Hạng Định lập tức nhảy dựng lên, nếu như Vương Trạch Vinh đã gọi mình tới thì chứng tỏ hắn cần mình, đây là chuyện tốt.

Hạng Định lập tức lên chuyến bay muộn tới Nam Điền.

Mấy giờ sau, Hạng Định đã tới Nam Điền.

Tới Nam Điền rồi, mặc dù biết Vương Trạch Vinh có thể đã ngủ nhưng Hạng Định vẫn bấm số điện thoại của Vương Trạch Vinh.

Lúc này Vương Trạch Vinh lại đang hứng thú chat chit với “cô gái phong tình”.

Kể từ khi biết Uông Kiều chính là “cô gái phong tình”, Vương Trạch Vinh hàn huyên với Uông Phỉ một lúc rồi thuận tiện add luôn nick của Uông Kiều vào QQ.

Cứ như vậy ba người tha hồ tán gẫu.

Đêm đã khuya, Uông Phỉ đã đi ngủ từ lâu, Uông Kiều thì lại nhiệt tình muốn trò chuyện với Vương Trạch Vinh, lại còn yêu cầu hắn webcam để nói chuyện phiếm.

Hai người nói đủ thứ chuyện, thấy Uông Kiều càng lúc càng hăng say còn hai mắt Vương Trạch Vinh thì cứ díu cả lại.

Ngay khi Vương Trạch Vinh gần như ngủ thiếp đi thì Hạng Định gọi điện thoại tới nói là hắn đã đến Nam Điền rồi.

Vương Trạch Vinh cũng không nói cho Uông Kiều biết cụ thể mà chỉ nói là có chuyện muốn làm rồi đóng máy tính ngay lập tức.

Vừa mới tắt máy, Vương Trạch Vinh lau mồ hôi trên đầu, chẳng trách Uông Kiều bị nhân viên bán hàng đa cấp lừa đi nghe giảng, nàng rất có năng lực để giảng bài đó!

Hạng Định nhanh chóng tới nhà Vương Trạch Vinh.

Nhìn thấy Hạng Định đến nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh rất hài lòng, xem ra Hạng Định này rất coi trọng lời nói của mình.

– Có muốn nghỉ ngơi Trước một chút hay không?

Vương Trạch Vinh lấy một *** đồ uống đưa cho Hạng Định.

– Vương ca, nghỉ ngơi hay không không quan trọng, làm tốt chuyện của anh mới là đại sự, anh bảo em tới đây rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng thế?

Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh nói:

– Hôm nay đã xảy ra một chuyện.

Thế rồi hắn nói ra chuyện Uông Kiều hôm nay.

Hạng Định nghe xong việc này cũng có phần ngạc nhiên, nhìn về phía Vương Trạch Vinh giật mình nói:

– Không ngờ Uông Kiều lại lại đi nghe khóa bán hàng đa cấp!

Sau khi nói xong lại hỏi một cách khó hiểu:

– Việc này em cũng không biết xử lý thế nào, anh gọi em đến thì có ích lợi gì chứ?

– Người hậu thuẫn cho công ty Hỉ Địa kia tên là Trương Xung, chắc cậu biết tên Trương Xung này chứ?

– Mẹ nó chứ.

Hạng Định chửi một tiếng nói:

– Thằng ranh này có nhiều mối buôn bán như vậy mà không ngờ cũng tham gia bán hàng đa cấp, nếu ông già hắn mà biết thì còn không đánh gãy chân hắn chắc!

Xua tay, Vương Trạch Vinh nói:

– Người gây tai họa của công ty rất nhiều, theo thống kê chưa đầy đủ mà căn cứ theo những gì bọn chúng khai thì các địa phương trong toàn quốc đều liên quan, đây là mối nguy hại cực lới đối với xã hội!

Hạng Định vẫn nhìn Vương Trạch Vinh đầy khó hiểu.

– Việc này anh thực sự khó khăn!

Vương Trạch Vinh nói.

– Vương ca, anh có việc thì cứ nói thẳng, muốn em làm cái gì?

Hạng Định biết đây mới là điều mấu chốt mà Vương Trạch Vinh gọi mình tới.

Nhìn nhìn Hạng Định, Vương Trạch Vinh nói:

– Cậu thông thuộc ở Bắc Kinh nên liệu có thể truyền việc này tới Chu Trạch Cương một cách tình cờ được hay không?

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh hãi, cuối cùng Hạng Định nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt sùng bái.

Đây là Vương Trạch Vinh muốn truyền việc này thông qua những con đường khác nhau tới thượng tầng.

Hạng Định cùng là người từng tham chính, đặc biệt lại lớn lên trong một gia đình chính trị nên minh bạch ngay dụng ý của Vương Trạch Vinh. Chu Trạch Cương kia chẳng lẽ cam tâm bảo vệ vị trí sao, liệu hắn không nghĩ cách để tiến thêm một bước sao? Nếu Trương Lam xảy ra tình trạng này thì Chu Trạch Cương chắc chắn sẽ có hi vọng rất lớn, tin rằng chỉ cần hắn biết việc này thì đối với hắn sẽ là một chuyện cực kỳ hấp dẫn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hạng Định không hề chối từ, nói với Vương Trạch Vinh:

– Anh yên tâm đi, việc này cực kỳ dễ dàng, cứ giao cho em là được, em cam đoan sẽ không dính dáng đến Nam Điền.

Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười nói:

– Anh sẽ không giữ chú lại.

Hạng Định gật đầu nói:

– Anh yên chí, bảo đảm ngày mai sẽ có một kết quả.

Biết thế lực của Hạng Định trong những năm gần đây rất lớn, làm chuyện như vậy chắc hẳn là không khó, sau khi tiễn Hạng Định đi thì Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ ngợi thêm về chuyện này nữa.

Điều khiến Vương Trạch Vinh không ngờ được chính là lúc này Chu Trạch Cương vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với phó bộ trưởng bộ công an Đổng Hằng xong.

Là một thân tín quan trọng của Chu Trạch Cương, sau khi biết tình hình cụ thể thì Đổng Hằng cũng không dám chậm trễ, hắn lập tức báo cáo toàn bộ chuyện vừa rồi cho Chu Trạch Cương.

Đúng như Vương Trạch Vinh suy đoán, Chu Trạch Cương đương nhiên không cam lòng chỉ bảo vệ vị trí, hắn tự vấn mình cũng không thua kém Trương Lam nhưng trung ương đã quyết định nội bộ rồi, hắn nhất thời cũng chẳng còn cách nào. Sau khi được Đổng Hằng báo cáo qua điện thoại, Chu Trạch Cương liền cảm thấy trước mắt mình như bừng sáng, hắn biết cơ hội của mình đã có.

Nghe điện thoại xong, Chu Trạch Cương chẳng còn buồn ngủ nữa mà bắt đầu suy tính bày mưu đủ loại.

Cơ hội bày ra trước mặt mình nhưng hành động như nào cũng rất quan trọng, chuyện như này hắn cũng không được phép liên quan mà chỉ có thông qua những người khác mới được.

Người đầu tiên mà Chu Trạch Cương nghĩ đến chính là Vương Trạch Vinh, chẳng qua hắn nhanh chóng lắc lắc đầu. Theo tình hình mà mình biết thì bất luận là Vương Trạch Vinh hay là đám người Hạng Nam thì đều khó có khả năng để Vương Trạch Vinh lao đi tiên phong, khả năng lớn nhất chính là đem công ty Hỉ Địa kia làm con dê thế tội, còn tên Trương Xung thì trăm phần trăm sẽ không bị đề cập tới, nếu mà như vậy thì không phù hợp với lợi ích của mình.

Người được chọn thứ hai là Chu Thế Khánh ở Sơn Thành, nghĩ đến người này là Chu Trạch Cương liền mỉm cười. Bố của hắn là một đại nhân vật lão thành cách mạng, có căn cơ nhất định, gần đây hoạt động cũng sôi nổi, nhăm nhe vào cái ghế phó thủ tướng, có một cơ hội như vậy thì chẳng lẽ hắn sẽ bỏ qua sao?

Về phần Lô Ninh Quốc và Lý Kiền Ý, hai người này đều là người của tổng bí thư trước và nay, hẳn là minh bạch được ý đồ của trung ương nên chắc chắn không dám đi gây sự, Ngô Tán Lâm thì là thuộc hệ thủ tướng nên chắc sẽ không có phản ứng quá lớn.

Vậy thì để Chu Thế Khánh hoạt động một chút đi! Trong lòng Chu Trạch Cương đã có quyết định.