Chương 1119: Bí thư Vương đến

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn người bị Lý Minh Quốc đánh ngã dưới đất, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Hắn đang nghĩ có cơ hội đánh nhau thì đã kết thúc rồi. Lý Tam Nha vội vàng đi lên đỡ người nhà bị đánh ngã.

Lâm Y Quý đang mở to mắt, y dù như thế nào cũng không ngờ Lý Minh Quốc lại lợi hại như vậy.

Điền Hoài Trụ thấy thế liền nói với bố mẹ Lý Tam Nha:

– Xem ra việc này không được rồi, Lý Tam Nha không đồng ý thì tôi không ép. Bỏ đi.

Điền Hoài Trụ nhìn Lý Tam Nha và thầm thở dài một tiếng. Cô bé này đẹp nhất thôn nhưng lại bị Vương Trạch Vinh kia ngăn cản.

Thấy chuyện thành như vậy, Lý Tam Nha không đồng ý, đánh không lại người ta nên người nhà Lý gia cũng không dám làm gì.

Lúc này mẹ Lý Tam Nha khóc rống ngồi đó mắng cô bé không có lương tâm, không lo cho gia đình.

Bố Lý Tam Nha cắn răng nói với Điền Hoài Trụ:

– Chúng tôi nhận nhiều quà của anh, tôi sẽ từ từ trả.

Điền Hoài Trụ nhìn Vương Trạch Vinh, không biết sao y lại có chút sợ Vương Trạch Vinh. Y thấy sự uy nghiêm của đối phương nên đâu dám nhận lại:

– Bỏ đi, chỉ là mấy ngàn mà thôi. Coi như tôi hỗ trợ các người đi.

Điền Hoài Trụ không lấy Lý Tam Nha, không ít phụ nữ trong thôn vây quanh Điền Hoài Trụ, tích cực giới thiệu con gái nhà mình. Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói với Điền Hoài Trụ:

– Điền Hoài Trụ, hy vọng anh không nên hại các cô bé.

– Lý gia không có con gái như mày.

Đẩy Lý Tam Nha ra, anh trai cô dậm chân rời đi. Sau đó mấy người Lý gia đều mắng Lý Tam Nha và lần lượt rời đi.

Thấy mọi người rời đi, ngay cả bố mẹ mình cũng lắc đầu, Lý Tam Nha co quắp ngồi trên mặt đất. Cô biết kết quả mình từ chối hôn nhân này. Lúc trước cô lấy hết can đảm mà làm nhưng bây giờ lại thấy mình mất tất cả.

Vương Trạch Vinh rất đau lòng đi tới dìu Lý Tam Nha dậy. Hắn quyết tâm giúp cô:

– Tam Nha, nếu đồng ý thì nhận chú làm bố nuôi?

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mọi người rất ngạc nhiên.

Lý Tam Nha nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, lại nghĩ đến đối phương bảo vệ mình nên cô quỳ xuống hô:

– Bố.

Lý Tam Nha khóc ròng, khóc rất đau lòng.

Vương Trạch Vinh đỡ Lý Tam Nha dậy rồi nói:

– Tam Nha, con là một cô bé kiên cường, sau này không được quỳ như vậy. Bố hy vọng con có thể học tập tốt.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Tam Nha càng khóc lớn hơn nữa.

Triệu Đại Sơn đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh, dùng hai tay bắt chặt tay hắn mà nói:

– phóng viên Vương, anh là người tốt.

Lâm Y Quý cũng nói:

– phóng viên Vương, Tam Nha bây giờ coi như mất lòng người nhà, vè cũng không thể sống nổi. Anh nói cô bé sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

– Tam Nha, con có tin bố nuôi không?

Lý Tam Nha gật đầu.

– Vậy thì tốt, bắt đầu từ bây giờ bố sẽ lo cho cuộc sống của con. Con đến trường huyện học thật tốt, tất cả chi phí do bố nuôi bỏ. Con phải học giỏi, thi vào đại học.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, mắt Lý Tam Nha sáng lên. Cô biết có lẽ đời mình đã thay đổi.

– Anh Lâm, anh thấy tình hình đó, tại sao lại như vậy? Tôi thấy chủ yếu do nghèo. Nếu không thay đổi thì là các anh không làm tròn nhiệm vụ.

Vương Trạch Vinh rất đau lòng.

Có Triệu Đại Sơn dẫn đường, Vương Trạch Vinh đi quanh thôn và hỏi thăm tình hình.

Thú vị chính là người Lý gia không tới làm phiền nữa. Có thể do bọn họ sợ đám người Vương Trạch Vinh, điều này làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Lâm Y Quý cười khổ nói:

– Dân chúng là như vậy, nghe nói anh là phóng viên trên tỉnh tới là sợ.

Xem xong khắp thôn, Vương Trạch Vinh nói với Triệu Đại Sơn:

– Lão Triệu, các anh phải mau chóng phát triển mới được. Anh thấy tình hình của thôn đó, nếu không nhanh chóng thay đổi thì thôn sẽ xảy ra chuyện.

Triệu Đại Sơn thở dài nói:

– phóng viên Vương, anh nghĩ tôi không muốn sao. Bà vợ tôi suốt ngày gào la muốn tiền. Tiền dễ kiếm như vậy ư?

Nhìn Triệu Đại Sơn, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ một người tốt mà bị tiền ép như thế này sao? Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, vật chất quyết định ý thức. Bên ngoài phát triển thì trong núi không thể không bị ảnh hưởng.

Lâm Y Quý chỉ xung quanh và nói:

– Ở đây không phải không có tài nguyên, táo trồng ra rất ngon và nổi tiếng. Táo ở đây chuyển ra ngoài thì không lo không ai mua. Đáng tiếc giao thông rất khó khăn. Còn có anh nhìn trà trên núi đi, uống vào rất ngon …

Nghe Lâm Y Quý giới thiệu, Vương Trạch Vinh biết hạn chế kinh tế phát triển chính là vấn đề giao thông. Lúc này chỉ có mấy người vội vàng chạy đến.

– Ồ, xảy ra chuyện gì thế?

Lâm Y Quý thấy tình hình như vậy liền mở to mắt và nghĩ xảy ra chuyện. Vương Trạch Vinh thấy bọn họ như cán bộ xã.

– phóng viên Vương, bọn họ là Bí thư Ma và Chủ tịch Lý của xã tôi, không biết sao bọn họ lại tới đây.

Vương Trạch Vinh nhìn Phan Bằng Trình và biết việc mình tới đây đã lộ.

Ở đây là núi đá, không có sóng điện thoại di động, chẳng lẽ là trên thành phố truyền tin tới.

Việc đúng là như vậy. Việc hắn tới xã Thắng Lợi thì văn phòng Tỉnh ủy biết. Lần này Ủy viên trưởng sẽ đến Nam Điền kiểm tra công việc, cả tỉnh đều khẩn trương. Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy mà không có mặt. Vì thế Ninh An Quý liền nói ra Bí thư Vương đến xã Thắng Lợi.

Việc này làm cả đám người sợ hãi. Khi Bí thư thị ủy nhận được điện liền đổ mồ hôi. Bí thư tỉnh ủy Vương xuống thẳng xã Thắng Lợi mà không thông báo, chẳng may có chuyện gì xảy ra, Bí thư Vương không hài lòng thì vị trí của mình không thể ngồi yên. Vì thế y vội vàng gọi xuống huyện.

Tình hình ở huyện còn gấp hơn. Bí thư huyện ủy nghe Bí thư tỉnh ủy đến xã Thắng Lợi nghèo thì rất sợ. Vì thế Huyện ủy lập tức triệu tập bộ máy nhân viên.

Bí thư huyện ủy Cao Viễn thấy mọi người từ từ tiến vào phòng hội nghị liền lớn tiếng nói:

– Bây giờ triệu tập hội nghị, Bí thư tỉnh ủy Vương đã đến xã Thắng Lợi kiểm tra công tác. Trên tỉnh gọi đến nói mời Bí thư Vương lập tức về Tỉnh ủy. Tôi vừa gọi tới xã Thắng Lợi, kết quả Bí thư Vương có thể ở thôn Thụ Thiên.

– thôn Thụ Thiên không có sóng điện thoại, làm sao bây giờ?

Chủ tịch huyện Hồ Minh Viễn lo lắng nói:

– Bí thư Cao, anh quyết định đi.

Hai người bình thường mặc dù đối đầu nhưng ở việc này phải đoàn kết.

– Tôi đã thông báo Ma Trường Hà, bảo bọn họ tới thôn Thụ Thiên. Nhất định phải trước khi trời tối gặp được Bí thư Vương. Bây giờ thành phố đang nghiên cứu, Bí thư thị ủy Đồ dẫn bộ máy chạy đến huyện. Tình hình huyện ta thì mọi người rõ ràng. Điều này làm lãnh đạo thấy huyện ta như thế nào? Bây giờ nếu xảy ra chuyện thì không ai có thể thoát. Tôi bố trí công việc một chút. Mọi người cần phải mau chóng thay đổi tình hình an ninh trật tự trong huyện, ai làm không tốt thì cách chức ngay.

Nhìn Cao Viễn, Chủ tịch huyện rất phối hợp mà nói:

– Kiên quyết nghe theo chỉ thị của Bí thư, đây là nhiệm vụ chính trị.

Sau khi bố trí xong, Cao Viễn phát hiện một vấn đề quan trọng nhất mà mình chưa giải quyết. Bí thư Vương ở xã Thắng Lợi, lẽ ra mình phải lập tức đến xã Thắng Lợi, nhưng Bí thư thị ủy đến thì mình cũng phải đón mà.

Đây là vấn đề lớn, đón Bí thư tỉnh ủy Vương thì có cơ hội gần gũi, nhưng lại làm Bí thư thị ủy không vui? Nếu Bí thư tỉnh ủy tức thì chức Bí thư huyện ủy của mình xong đời?

Cuối cùng y quyết định mình chờ Bí thư thị ủy, sau đó cùng Bí thư thị ủy đến xã Thắng Lợi. Phái Chủ tịch huyện đến xã Thắng Lợi trước.