Chương 1430: Là bí thư Vương

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh gọi Vệ Lâm Thanh và Chu An Bình lên xe mình, sau đó xe chạy tới thôn Xương Sơn.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu An Bình mà nói:

– Anh là người địa phương thì có biết tình hình ở thôn Xương Sơn không?

Vương Trạch Vinh muốn tới thôn Xương Sơn là vì lần trước gặp cô nữ sinh viên Lý Tiểu Huệ ở Xuân Thành, cô gái này ở thôn Xương Sơn nên hắn muốn tới xem.

Chu An Bình đã bình tĩnh hơn chút. Y thấy mình như nằm mơ và biết tương lai của mình đã mở rộng.

Bây giờ Chu An Bình thấy mình dựa vào Vệ Lâm Thanh là quyết định sáng suốt nhất đời.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu An Bình ngồi thẳng lưng mà cung kính nói:

– Bí thư Vương, thôn Xương Sơn là thôn nghèo nhất huyện Tầm Sơn. Năm nay hạn hán nên người dân mà có quan hệ bên ngoài đều ra hết. Thôn Xương Sơn không giữ được người.

Từ Đỉnh Tân nói:

– thôn Xương Sơn này tôi biết, sở Dân chính gửi không ít vật tư cứu đói, trong thời gian này đang vận chuyển về đây.

Vương Trạch Vinh gật đầu, trên tỉnh có không ít nơi hạn hán, cũng may cứu kịp thời nên không có vấn đề gì lớn.

Vệ Lâm Thanh nói:

– Bí thư Vương, tình hình huyện Tầm Sơn rất phức tạp, nhiều chính sách bên trên không áp dụng được hoàn toàn.

Biết Vệ Lâm Thanh bất mãn người trong huyện, Vương Trạch Vinh cũng không nghe một phía mà chỉ cười cười.

Thấy Vương Trạch Vinh cười như vậy, Vệ Lâm Thanh thầm mắng mình một câu. Mình phải học thêm mới được, nói rõ như vậy là tối kỵ, sau này nhất định phải nghĩ mới được.

Xe gần vào thôn, Từ Đỉnh Tân chỉ vào xe viết chữ Cứu nạn đằng trước mà nói:

– Bí thư Vương, đó là xe chở vật tư cứu đói của tỉnh, không ngờ chúng ta lại gặp phải.

Vương Trạch Vinh có thể thấy công việc của sở Dân chính, Từ Đỉnh Tân có chút hưng phấn. Điều này nói rõ công tác của sở làm tốt.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Thấy vật tư cứu đói được đưa tới đây, hắn cũng khá vui vẻ.

– Đi sang xem một chút.

Vương Trạch Vinh nói.

Lý Minh Quốc liền lái xe tới đó.

Vừa chạy tới, mọi người thấy cảnh không nghĩ đến. Chỉ thấy một tên có vẻ như lãnh đạo đang đi tới và lnto:

– Đã lâu không rửa mặt, Lưu lão ngũ, cho tôi một chậu nước rửa mặt.

Một tên liền đồng ý, lấy một chậu ra và rót đầy nước vào đó.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh không khỏi tái mặt. Hắn thấy đám trẻ em nhìn nước mà nuốt ừng ực, trong mắt lộ rõ một tia khát vọng.

Vệ Lâm Thanh thấy thế thì cũng mất mặt. Y mở cửa xe rồi lao xuống nói:

– Các người làm gì vậy hả, đây là nước cứu hạn, không phải dùng để rửa mặt.

Vệ Lâm Thanh nói khá lớn tiếng, tên cán bộ thôn vừa cầm khăn mặt nhìn Vệ Lâm Thanh, y có vẻ cũng nhận ra Vệ Lâm Thanh nên cười hì hì nói:

– Chủ tịch Vệ, hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới vậy. Tôi vừa từ trên núi về, trời lại nóng mà. Nếu không ngài cũng rửa mặt một chút.

Trong giọng y không coi Vệ Lâm Thanh là Phó chủ tịch huyện.

Vương Trạch Vinh nghe xong mà có chút sửng sốt, không ngờ Vệ Lâm Thanh lại không có uy tín ở huyện Tầm Sơn đến mức này. Một cán bộ thôn mà không thèm để ý tới Phó chủ tịch huyện nói.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh liền lắc đầu với Vệ Lâm Thanh. Xem ra y không có thành tích gì trong cuộc đấu tranh ở huyện rồi.

Vệ Lâm Thanh lúc này cũng rất mất mặt. Vương Trạch Vinh ở trên xe mà mình không chế được tình hình, Vương Trạch Vinh sẽ nghĩ mình như thế nào?

Y đang định phát tác thì Chu An Bình đã lao lên mà nói:

– Lý Thụ Sơn, anh giỏi nhỉ. Nước này là nước cứu hạn trên tỉnh gửi xuống, không phải dùng để rửa mặt. Chủ tịch Vệ ở đây mà anh dám làm như vậy, việc này huyện nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

Thấy là Chu An Bình, Lý Thụ Sơn liền cười ha hả nói:

– Nếu Chủ tịch Vệ không đồng ý thì thôi.

Vừa nói y liền đổ chậu nước xuống đất rồi lớn tiếng nói với mọi người:

– Đây là vật tư cứu hạn trên tỉnh, cứ theo quy định cũ, một nửa giao cho dân, nửa còn lại chờ phân phát sau.

Nói xong, Lý Thụ Sơn cười nói với Vệ Lâm Thanh:

– Chủ tịch Vệ, hôm qua tôi vừa trên huyện xuống, Bí thư Bộ nói hôm nay sẽ tới đây. Hay là anh tới trụ sở thôn?

Nhìn đối phương cười hì hì, Vệ Lâm Thanh rất tức giận. Y đang định phát tác thì có một xe tiến tới.

Xe dừng lại, Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân từ trên xe đi xuống.

Thấy Bộ Triển Dân tới, Lý Thụ Sơn vội vàng chạy tới rồi cung kính nói:

– Bí thư Bộ, nghe ngài tới nên tôi đã bảo người thịt một con dê.

Bộ Triển Dân chỉ vào Lý Thụ Sơn mà cười nói:

– Tôi biết lão Lý cẩn thận mà.

Mấy lãnh đạo huyện theo Bộ Triển Dân đi xuống đều cười phá lên.

Lúc này Bộ Triển Dân như mới thấy Vệ Lâm Thanh nên cười cười đưa tay ra:

– Không ngờ Tiểu Vệ cũng tới đây.

Vệ Lâm Thanh bây giờ có Vương Trạch Vinh ở đằng sau nên rất tự tin mà trầm giọng nói:

– Bí thư Bộ, vừa nãy tôi nói với Lý Thụ Sơn, đây là nước trên tỉnh dùng để cứu hạn. Y dùng để rửa mặt, hơn nữa còn nói một nửa cho cán bộ dùng, dân được một nửa là sao?

Bộ Triển Dân ngẩn ra, Lý Thụ Sơn nói:

– Để trong nhà cán bộ mới yên tâm hơn. Lúc khó khăn nhất thì lấy ra cứu mà. Bí thư Bộ, ngài phải phán xử công bằng. Cán bộ chúng tôi đều đi ở tuyến đầu, chút việc nhỏ này sao lại cứ làm căng vậy?

Bộ Triển Dân xua tay nói:

– Tiểu Vệ, đây là việc nhỏ, cậu không ở cơ sở nên không thấy sự khó khăn của bọn họ. Không có gì, cứ quyết định như vậy đi.

Chu An Bình lúc này cũng rất tự tin nên lớn tiếng nói:

– Chủ tịch Vệ phê bình rất đúng. Cán bộ chúng ta phải nghĩ tới dân chúng đầu tiên. Lấy nửa vật tư cứu nạn là đi ngược với tỉnh, quyết không thể làm như vậy.

Không ngờ còn có người dám cãi lời mình, Bộ Triển Dân nhíu mày. Trong huyện Tầm Sơn này, y vẫn luôn nói một là một, nói ra không ai dám chỉ trích, hôm nay có người dám mới là lạ.

Nhìn Chu An Bình, Bộ Triển Dân nhíu mày. Y biết Chu An Bình là ai, chẳng qua chỉ là cán bộ phòng Lịch sử, không ngờ dám chống đối mình.

Bộ Triển Dân nhìn Vệ Lâm Thanh và cười lạnh trong lòng. Chu An Bình này chắc ôm chân Vệ Lâm Thanh rồi. Nghĩ có Vệ Lâm Thanh là có thể chống đối mình sao?

– Anh là Chu An Bình hả, sao, lời tôi nói có gì không đúng?

Bộ Triển Dân nhìn chằm chằm vào Chu An Bình.

Chu An Bình như ăn thuốc kích thích nên lớn tiếng nói:

– Bí thư Bộ, Chủ tịch Vệ làm không hề sai.

Mẹ nó chứ.

Bộ Triển Dân là người thông minh, y thấy một xe việt dã đỗ bên, y biết Vệ Lâm Thanh đi xe Santana, sao lại có xe này. Đáng tiếc cửa kính xe có màu đen nên y không thấy tình hình bên trong.

Hơi lạ.

– Ha ha, đồng chí Chu An Bình nói đúng, sau này không nên làm như vậy.

Nhìn Lý Thụ Sơn, Bộ Triển Dân cười ha hả nói.

Nói xong, Bộ Triển Dân nói với Vệ Lâm Thanh:

– Tiểu Vệ, nghe nói cậu đi xe khác, sao lại đổi xe rồi?

Thấy cán bộ đang đi lấy các thứ trên xe, Vệ Lâm Thanh chỉ vào bọn họ mà nói:

– Bí thư Bộ, anh nhìn bọn họ đi, có vẻ không nghe lời anh.

Nhìn Lý Thụ Sơn, Bộ Triển Dân nói:

– Được rồi, lần sau anh thực hiện, mau phân phát đi.

Bộ Triển Dân cười nói với Vệ Lâm Thanh:

– Có phải có bạn không, gọi tới chỗ Lý Thụ Sơn ăn thịt dê đi.

Bộ Triển Dân cũng muốn biết trên xe là ai.

Lý Thụ Sơn trừng mắt nhìn Vệ Lâm Thanh rồi lớn tiếng nói:

– Được rồi, lần sau rồi nói, dù sao vật tư trên tỉnh đâu có xe này.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe thấy tình hình mà rất tức giận. Hắn không thấy Bộ Triển Dân có chút sự quan tâm nào tới dân chúng.

Vương Trạch Vinh mở cửa xe rồi đi xuống.

Vương Trạch Vinh vừa xuống xe, Bộ Triển Dân thấy cả người lạnh toát, hai chân như nhũn ra.

Bộ Triển Dân không ngờ Bí thư tỉnh ủy lại ở trong xe.

Theo Bộ Triển Dân nghĩ thì chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh không mạnh, nhiều lần mình chèn ép mà Vệ Lâm Thanh không dám làm gì, không ai nói giúp. Không ngờ chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh lại là Bí thư tỉnh ủy Vương.

Không chỉ có Bộ Triển Dân, mấy Lãnh đạo huyện ủy đi cùng đều tái mặt. Nhìn Bí thư tỉnh ủy sa sầm mặt từ trên xe xuống, mọi người không biết nên làm gì.