Chương 1039: Chuyện buồn bực

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Việc cải cách ở Bộ Thương mại tiến hành càng lúc càng sâu rộng. dưới sự chỉ đạo của Khương Trường Chính, mọi người đều biết việc này không chỉ là điều chỉnh cán bộ lãnh đạo, ngay cả nhân viên bên dưới cũng sẽ có thay đổi.

Vương Trạch Vinh là người phụ trách nên áp lực rất lớn, người nói giúp tặng quà rất nhiều. Điều này hắn chỉ có thể vào nhà Hạng Nam ở. Đối mặt với Phó thủ tướng Hạng nên mọi người không thể vào Hạng gia, đáng tiếc vẫn có người có đủ cấp bậc đến nhà.

Vương Trạch Vinh đã quyết định dù sao chuyện đến nước này thì dứt khoát làm mạnh tay. Mỗi ngày hắn đều nhìn chằm chằm vào việc này.

Thấy Vương Trạch Vinh đau đầu, Hạng Nam cười nói:

– Muốn làm chuyện gì thì phải mạnh dạn mà làm. Lần này Bộ Thương mại có thể cải cách là chuyện tốt. Trung ương ủng hộ, có người nói gì cũng không cần để ý. Nắm chắc một điều đó là trong khi thực hiện không thể có tư lợi.

Vương Trạch Vinh trước nghe nói làm quan ở Bắc Kinh rất khó, bây giờ hắn mới phát hiện ra.

Thông qua cuộc thi, các Cục trưởng, Phó cục trưởng đã được chọn ra. Bản danh sách vừa được công bố thì một người phụ nữ đã nổi giận đi tới văn phòng của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy là nguyên Phó cục trưởng Cục Châu Âu Tiền Hạo Tiên. Theo hắn biết thì ả không có năng lực giữ chức Phó cục trưởng nhưng lại chiếm vị trí nhiều năm.

– Phó bộ trưởng Vương, tôi làm Phó cục trưởng nhiều năm, không có công lao gì thì cũng cống hiến sức lực. Dựa vào cái gì mà cách chức tôi?

Ả này bề ngoài trông rất nho nhã như một quý phu nhân, chỉ là vừa đi vào đã lớn tiếng nói đầy chỉ trích.

– Lần công khai cạnh tranh này đã sớm được tuyên truyền, mọi việc đều công khai, công bằng. Đầu tiên là thi về năng lực nghiệp vụ, bản danh sách là thành viên thông qua bài thi thứ nhất. Đây không phải là ai cách chức ai, năng lực mạnh thì tự nhiên có thể lên, không có năng lực không thể chiếm vị trí.

Vương Trạch Vinh nói.

– Tôi là đồng chí nhiều kinh nghiệm, anh nhìn tôi đi, làm nhiều năm như vậy sao còn muốn tôi tham gia cuộc thi. Sao anh không đi thi?

Tiền Hạo Tiên trực tiếp nhằm thẳng vào Vương Trạch Vinh mà không vòng vo.

Nhìn thoáng qua Tiền Hạo Tiên, Vương Trạch Vinh biết chỗ dựa của ả. Ông bố của Tiền Hạo Tiên là nguyên phó Thủ tướng, trong nhà có hai anh trai, một là phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, một là Bộ trưởng Bộ Công nghiệp, bình thường rất kiêu ngạo.

– Công tác trong bộ không đến lượt chị nói.

Vương Trạch Vinh cũng tức giận. Ả này không ngờ coi đồng cấp với mình.

Nghe tiếng ồn ào bên trong, thư ký Lý Trạch Quảng vội vàng tiến vào, mấy người phụ nữ ở phòng Thư ký vội vàng kéo Tiền Hạo Tiên ra.

Tránh khỏi hai người phụ nữ, Tiền Hạo Tiên chỉ vào mặt Vương Trạch Vinh mà nói:

– Vương Trạch Vinh mày làm loạn ở Bộ Thương mại, bà kiện mày.

Nói xong Tiền Hạo Tiên xoay người đi ra.

Vương Trạch Vinh không thể nhịn được cơn tức giận trong người. Người như vậy cũng thành Phó cục trưởng được sao? Chuyện Tiền Hạo Tiên làm loạn ở văn phòng Vương Trạch Vinh rất nhanh được truyền ra ngoài.

Tiền Hạo Tiên có chỗ dựa rất mạnh, từ trước đến giờ vẫn là nhân vật lớn ở Bộ Thương mại. Đừng nhìn ả chỉ là một Phó cục trưởng, rất nhiều Phó bộ trưởng cũng phải nể mặt. Bây giờ Vương Trạch Vinh làm mất lòng ả, mọi người biết có trò hay để xem.

Nghĩ đến công tác Bộ Thương mại là phải gặp người nước ngoài, do người như vậy làm Phó cục trưởng thì đúng là mất mặt quốc gia. Sau khi Tiền Hạo Tiên đi ra, Vương Trạch Vinh cũng không coi vào đâu. Hắn đứng dậy đi tới phòng hội nghị.

Một phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tuy mạnh nhưng Vương Trạch Vinh cũng không sợ chuyện. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu đám anh trai của Tiền Hạo Tiên đến gây chuyện thì hắn cũng sẽ đáp trả.

Hôm nay nghiên cứu là việc công tác công khai cạnh tranh, Vương Trạch Vinh vừa đi vào, Khương Trường Chính hỏi hắn:

– Tiền Hạo Tiên đến sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

– CHị ta cho rằng mọi người chúng ta cũng nên tham ra cuộc thi.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mặt các Phó bộ trưởng hơi tái. Nhìn Vương Trạch Vinh, Phó bộ trưởng Lô Gia Tiến nói:

– Làm loạn, công việc trong bộ đâu đến lượt người bên dưới nói này nói kia. Mọi người chúng ta có cần tham gia cuộc thi hay không thì phải do Quốc vụ viện quyết định.

Phó bộ trưởng Quế Bình Thuyết nói:

– Tiền Hạo Tiên có năng lực rất kém, chẳng qua chỉ là có quan hệ mà thôi. Sức ảnh hưởng của Tiền Hạo Tiên trong Bộ Thương mại rất mạnh. Lần này chị ta gây chuyện thì phải đề phòng tạo thành ảnh hưởng trong lòng người của bộ.

Nữ Phó bộ trưởng Hoa Khánh Anh nói:

– Tôi nghe nói mọi người đều đang bàn bạc. Nếu như không làm ngã được Tiền Hạo Tiên thì lần này chỉ là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Khương Trường Chính nói:

– Nực cười, công tác trong bộ đâu đến lượt bọn họ chỉ trích. Trạch Vinh, nên làm như thế nào thì cứ làm. Tình hình Tiền Hạo Tiên thì mọi người ngồi đây đều biết cả.

Đối với việc Tiền Hạo Tiên nói Vương Trạch Vinh tham gia cuộc thi, các Phó bộ trưởng ngồi đây có hai loại suy nghĩ. Có người nghĩ làm như vậy cũng tốt, đả kích uy tín của hắn. Chẳng qua nếu thật sự để Vương Trạch Vinh tham gia cuộc thi thì những người ngồi đây cũng phải tham gia, chuyện như vậy quyết không thể làm thật.

Vương Trạch Vinh thì không thấy gì cả. Sau khi kết thúc hội nghị, hắn về văn phòng tiếp tục công việc. Hắn biết rõ bây giờ mình đã đắc tội với Tiền gia.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà cẩn thận suy nghĩ nên đối phó người Tiền gia như thế nào. Hắn biết Tiền Hạo Tiên về nhất định sẽ đưa tới người trong nhà. Chẳng qua Vương Trạch Vinh khó hiểu là Tiền gia không có động tĩnh gì. Tiền Hạo Tiên không đến Bộ Thương mại nữa, người Tiền gia cũng không gọi điện tới.

Cứ để im như vậy sao? Vương Trạch Vinh đương nhiên không tin.

Mấy hôm sau một người bên Bộ Giáo dục tới làm thủ tục điều động cho Tiền Hạo Tiên, nói là điều tới Bộ Giáo dục làm Cục trưởng.

Nghĩ tới Tiền Hạo Tiên, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Có chỗ dựa đúng là bất đắc dĩ, ở đây không được thì sẽ sang chỗ khác, còn lên chức nữa chứ.

Vương Trạch Vinh về nhà nói chuyện này, Lữ Hàm Yên cười nói:

– Đây nói rõ chị ta sợ anh.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói:

– Thông qua việc này anh càng thấy cải cách ở cấp bộ phải tiến hành nhanh chóng. Em nhìn Tiền Hạo Tiên xem, chị ta mà tới Bộ Giáo dục làm Cục trưởng, như vậy còn không làm cho việc giáo dục trẻ em loạn lên sao?

Tiền gia lần này đã nhẫn nhịn. Mặc dù nói rõ Tiền gia sợ hắn, nhưng ở việc này không thể làm Vương Trạch Vinh vui vẻ được.

Hạng Nam về nhà nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, ông cũng thở dài nói:

– Trong số cán bộ của chúng ta có những người không hết lòng vì công việc mà luôn vì lợi ích cá nhân. Trung ương thấy rõ điều này nên mới quyết tâm tiến hành cải cách thể chế cán bộ. Các cấp bộ cải cách là điều rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh nói:

– Thông qua chuyện của Tiền Hạo Tiên, con làm mất lòng Tiền gia rồi.

Hạng Nam hừ một tiếng:

– Có những người không tự giác, nghĩ mình có công lao lớn nên làm loạn. Gần đây đang tiến hành điều tra, có người khi đương chức tổ chức một vũ hội mất hơn một triệu, mỗi lần đến đâu đều ở phòng Vip nhất, tất cả đồ dùng trong nhà đều đặt riêng. Họ làm như vậy như là để thể hiện bản thân mình. Cứ tiếp tục như vậy thì quần chúng nhân dân sẽ mắng chửi chính phủ chúng ta.

Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới Tiền Hạo Tiên. Tiền Hạo Tiên có ông anh trai là Bộ trưởng Bộ Công nghiệp, Hạng Nam ám chỉ như vậy xem ra có liên quan đến anh của Tiền Hạo Tiên.

Vương Trạch Vinh nói:

– Theo thống kê thì công chức trong các ngành điện lực, tài chính, bảo hiểm, thuốc lá … có tiền lương cao gấp hai, ba lần ngành khác. Nếu tính cả phụ thu và các chế độ phúc lợi thì cao gấp năm lần. PHân chia xã hội càng lúc càng không công bằng.

Hạng Nam gật đầu. Tình hình Trung Quốc bây giờ thì ông biết. Thu nhập xã hội quá chênh lệch làm quần chúng nhân dân rất không hài lòng. Nếu không giải quyết vấn đề này thì mâu thuẫn xã hội sẽ lên rất cao. Trung ương gần đây đang nghiên cứu.

Sau khi Tiền Hạo Tiên điều ra khỏi Bộ Thương mại, một ít người có chỗ dựa mạnh cũng rục rịch xin điều khỏi Bộ Thương mại.

Nhìn nhân viên xin ra khỏi Bộ Thương mại, Vương Trạch Vinh biết đây là chuyện tốt đối với Bộ Thương mại.

Khi nói chuyện với Khương Trường Chính, Khương Trường Chính cũng thở dài nói:

– cải cách ở Bộ Thương mại đã ảnh hưởng tới lợi ích rất nhiều người. Hai người chúng ta đang bị ăn mắng.

Vương Trạch Vinh cũng nói:

– cải cách cấp bộ nhất định phải thống nhất tiến hành mới có hiệu quả. Bộ trưởng xem tình hình bây giờ đó. Không thể ở Bộ Thương mại thì điều ra ngoài sẽ có vị trí tốt. Ví dụ Tiền Hạo Tiên, từ Phó cục trưởng lên thành Cục trưởng. Đúng là làm người ta rất buồn bực.

Khương Trường Chính cười khổ nói:

– Khó trách nhiều người không dám hành động. Việc này đúng là làm người ta đau lòng.

Vương Trạch Vinh nói:

– Bỏ đi, chúng ta chỉ cần làm tốt ở Bộ Thương mại là được.