Chương 962: Người Ban Tổ chức cán bộ trung ương tới

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi xử lý xong, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Cổ Kiến Sơn nói việc mình nhận quyết định của Tỉnh ủy tới Hàn Quốc.

Vương Trạch Vinh nói:

– Tổ trưởng Cổ, lần này tôi đến Hàn Quốc, chuyện Xuân Dương đã có một chút bố trí. Đến lúc đó anh có thể tìm mấy người Bùi Vân Hoa và Lý Ích Tài.

Cổ Kiến Sơn nghe xong Vương Trạch Vinh nói liền cười nói:

– Ha ha, Bí thư Vương có thể đi hay không cũng khó hỏi.

Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi nguyên nhân, Cổ Kiến Sơn chỉ nói:

– Anh rất nhanh có thể biết.

Dập máy, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Hắn liền vội vàng gọi điện hỏi Hạng Nam.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:

– Trạch Vinh, bố đang định gọi cho con. Tỉnh Bắc Dương có chút biến hoá.

– Chuyện gì vậy bố?

Hạng Nam nói:

– Chiều nay Bí thư Lâm triệu tập hội nghị tạm thời quyết định điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy Bắc Dương một chút. Tư Mã Sơn điều khỏi vị trí Bí thư thị ủy, có phân công khác. Do Cổ Duy Thành – nguyên Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam là Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương.

Nghe tin này, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Nghĩ đến Tư Mã Sơn có phân công khác mà thở dài một tiếng.

Từ việc này có thể thấy Trung ương nhất định đã có chứng cứ cụ thể về Tư Mã Sơn, điều y khỏi vị trí sẽ thuận tiện cho điều tra.

Hạng Nam nói tiếp:

– Tư Mã Sơn tồn tại không ít vấn đề, bây giờ đầu tiên cách ra khỏi vị trí. Chuyện con đến Hàn Quốc tạm thời đổi người. Phó Ban Tổ chức cán bộ trung ương Hứa Băng đã xuất phát tới Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh nói:

– Cổ Duy Thành là như thế nào ạ?

Hạng Nam nói:

– Lão Nhị Cổ gia, chỉ quá độ mà thôi. Con phải đoàn kết nhiều.

Hạng Nam vừa dập máy, Uông Nhật Thần đã gọi tới.

Uông Nhật Thần cũng nói vè quyết định của Trung ương đối với Tỉnh Bắc Dương:

– Trạch Vinh, ông vốn thừa dịp mà đẩy cháu lên nhưng điều kiện của cháu chưa đủ. Tạm thời do Cổ Duy Thành làm Bí thư, y đến Bắc Dương thì không quá quen thuộc, phải dựa vào cháu. Đoàn kết với y thì có lợi cho mọi người.

Vương Trạch Vinh nói:

– Cháu bây giờ lo nhất là Tư Mã Sơn có phân công khác sẽ khiến Tỉnh Bắc Dương rung chuyển.

Uông Nhật Thần nói:

– Việc này cháu cứ yên tâm, có quân đội ở đó thì ai dám làm loạn sẽ xong đời. Chuyện này cháu không cần quan tâm, Trung ương nhất định có bố trí.

– Xem ra cháu thật sự không thể đến Hàn Quốc rồi.

Vương Trạch Vinh thở dài nói.

Uông Nhật Thần nói:

– Tư Mã Sơn điều khỏi vị trí, cháu là Phó bí thư Tỉnh ủy, Cổ Duy Thành lại mới tới nên còn chưa kịp bàn giao công việc cũ. Cháu có thể sẽ tạm thời phụ trách công tác Tỉnh ủy nên sao có thể đi Hàn Quốc.

Không ngờ thay đổi nhanh như vậy.

Đúng lúc này chính ủy Quân khu Bàng Vũ Hán gọi tới.

Bàng Vũ Hán trực tiếp nói với Vương Trạch Vinh:

– Bí thư Vương, anh bây giờ đến chỗ tôi một chút. Chúng ta nghiên cứu công việc.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

– Tôi lập tức tới.

Hắn biết Bàng Vũ Hán nhất định nhận được lệnh của Trung ương là đảm bảo ổn định của Tỉnh Bắc Dương.

Xe của Vương Trạch Vinh rất nhanh đến Quân khu tỉnh.

Bàng Vũ Hán liền dẫn Vương Trạch Vinh vào một nơi đề phòng nghiêm ngặt.

Ngoài Bàng Vũ Hán thì còn có tư lệnh Quân khu tỉnh Quách Đại Quân.

Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Bàng Vũ Hán đưa một bản fax của Trung ương cho hắn xem.

Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy nội dung rất đơn giản. Quyết định công tác đảm bảo ổn định của Bắc Dương do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách, quân đội chuẩn bị sẵn sàng.

Bàng Vũ Hán cầm tờ fax rồi nói:

– Quân đội lúc nào cũng có thể hành động.

Vương Trạch Vinh nói:

– Tôi lập tức đến Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu việc này là do Trung ương đề phòng bất trắc. Tư Mã Sơn dù sao cũng ở Bắc Dương nhiều năm như vậy, nếu y bị bắt thì tình hình sẽ loạn.

Ra khỏi Quân khu, đi theo sau Vương Trạch Vinh còn có hai cảnh vệ.

Khi Vương Trạch Vinh tới văn phòng thì Tiền Hồng đã đến.

Thấy Vương Trạch Vinh muộn như vậy còn đến văn phòng, Tiền Hồng cảm thấy đã xảy ra chuyện lơn.

Vương Trạch Vinh nói:

– Tỉnh ủy có động tĩnh gì không?

Tiền Hồng nói:

– Bí thư Tư Mã đang chuẩn bị ngày mai việc ngài đến Hàn Quốc.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng và không nói gì. Hắn bây giờ cũng có chút khó xử. Bây giờ tuy Trung ương nói mình phụ trách công tác giữ ổn định Bắc Dương, cũng chính là phụ trách các chuyện có thể xảy ra. Nhưng trong tay hắn lại không có ai.

Khi cần thì phải dùng người của Mạc Đại Bưu.

Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nghĩ. Bây giờ mình có thể làm chính là khống chế toàn bộ tình hình. Tư Mã Sơn kiểu gì cũng có con đường biết việc này. Mình cần phải cho đối phương biết dù có làm gì cũng vô dụng.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại và gọi cho Mạc Đại Bưu:

– Thông báo toàn bộ lực lượng, bắt đầu từ bây giờ đến ngày mai sẵn sàng hành động.

Mạc Đại Bưu rất khó hiểu, mai Bí thư Vương sẽ đi thì còn ra chỉ thị như thế làm gì?

– Nếu có người hỏi thì nói sẽ một lần nữa tổ chức hoạt động diệt trừ xã hội đen.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

Mạc Đại Bưu mặc dù rất khó hiểu nhưng vẫn tìm Cảnh Hồng Vĩ và Vương Thụ Sơn đến truyền lại chỉ thị.

Người Cục Công an lập tức đưa ra mệnh lệnh.

Khi phó Ban Tổ chức cán bộ trung ương Hứa Băng tới thì còn có mấy người đi theo.

Hứa Băng lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh.

Hôm nay Tư Mã Sơn cùng Chu Kiến Đào rất vui vẻ. Mai Vương Trạch Vinh sẽ đi, bọn họ có thể thoải mái bố trí mọi chuyện.

Sau khi về nhà, Tư Mã Sơn cảm thấy mình rất mệt.

Uống bát súp mà bảo mẫu đưa lên, Tư Mã Sơn thấy mình đã già.

Đang nhắm mắt thì có người gọi tới.

Tư Mã Sơn rất khó chịu và định không nghe. Nhưng đây lại là số máy cá nhân, chỉ có việc quan trọng thì mới gọi tới.

Nhìn số máy, Tư Mã Sơn thấy là một số ở trên Bắc Kinh.

Tư Mã Sơn giật mình và vội vàng nghe điện.

Đầu bên kia truyền đến giọng rất xa lạ:

– Tư Mã Sơn, Trung ương đã quyết định điều đồng chí khỏi cương vị, có phân công khác. Thay đồng chí là Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam – đồng chí Cổ Duy Thành. Đồng chí mau chóng thu xếp.

Tư Mã Sơn nghe thấy liền rất sợ hãi, trong tai không ngừng truyền đến tiếng tút tút.

Sao thế này?

Vẻ mặt Tư Mã Sơn rất khó coi.

Nghĩ đến lão lãnh đạo của mình, Tư Mã Sơn cầm lên gọi thì không ai nghe.

Tư Mã Sơn một lần nữa nhìn số máy gọi tới mình mà sợ hãi.

Đúng lúc này Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Liễu Thanh Tụ gọi tới nói:

– Bí thư Tiền, tôi nghe nói Vương Trạch Vinh đến văn phòng, không biết hắn định làm gì?

Nghe Vương Trạch Vinh đến văn phòng, Tư Mã Sơn thấy lạnh buốt sống lưng.

Đúng lúc này Bí thư đảng ủy Sở công an Đồ Cách Bình gọi tới.

– Bí thư, ngài nói Vương Trạch Vinh muốn làm gì. Hắn thông báo toàn bộ cảnh sát Cục Công an Xuân Dương khẩn cấp tập hợp, nói là muốn tiến hành diệt xã hội đen trên quy mô lớn. Đi thì sẽ đi, hắn còn làm gì chứ?

Nghe Đồ Cách Bình nói, Tư Mã Sơn không biết nói gì. Vương Trạch Vinh đâu có diệt xã hội đen, hắn làm như vậy để uy hiếp mình.

Nghĩ Vương Trạch Vinh đã làm như vậy thì quân đội nhất định đang đợi lệnh. Tư Mã Sơn biết mình dù làm gì cũng không thể thay đổi.

Đúng lúc này phó Ban Tổ chức cán bộ trung ương Hứa Băng gọi tới nói mời y lập tức đến Tỉnh ủy, Trung ương có quyết định.

Xong rồi.

Điều này nói rõ Trung ương muốn động y.

Tư Mã Sơn cầm máy gọi cho con trai ở Mỹ:

– Tiểu Vĩ, con sống cho tốt, không có việc gì thì đừng về nước.

Gọi điện xong Tư Mã Sơn ngồi co quắp trên ghế.

Sau khi biết Vương Trạch Vinh đã sớm có bố trí, Tư Mã Sơn không muốn làm gì nữa.

Tư Mã Sơn lảo đảo đi vào phòng ngủ và mở két lấy một chai nhỏ ra.

Nhìn chai nhỏ, Tư Mã Sơn cười lạnh một tiếng:

– Tao muốn xem bọn mày đánh giá tao như thế nào?