Chương 1408: Oán giận

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngay khi Chu Thế Khánh gọi cho Vương Trạch Vinh, Trịnh Dị Lợi lại đang nhốt mình trong văn phòng.

Trịnh Dị Lợi tự nhận là thân tín của Chu Thế Khánh. Từ trước đến giờ Trịnh Dị Lợi thấy mình luôn làm theo ý của Chu Thế Khánh, đã làm không ít chuyện ở Nam Điền. Nhưng hôm nay Chu Thế Khánh gọi tới làm y rất uất ức.

Trong gạt tàn có không ít tàn thuốc, cả phòng đầy sương khói.

Trịnh Dị Lợi châm thuốc hút mà trong lòng rất khổ sở.

Mình sẽ gặp kết cuộc như thế nào?

Chu Thế Khánh hôm nay đã gọi tới nói cho Trịnh Dị Lợi biết sẽ điều y tới Sơn Thành.

Mới đầu Trịnh Dị Lợi còn vui. Sau khi Vương Trạch Vinh có cái nhìn với y, Trịnh Dị Lợi cảm thấy mình ở Nam Điền càng lúc càng không ổn, cũng mấy lần nói ra khó khăn của mình với Chu Thế Khánh. Theo y nghĩ lần này Chu Thế Khánh có lẽ thấy công lao của mình, dù như thế nào cũng cho chút chỗ tốt. Nhưng thật không ngừ Chu Thế Khánh lại điều y tới làm Phó chủ tịch Sơn Thành, không phải Thường vụ tỉnh ủy.

Mình là Thường vụ tỉnh ủy Nam Điền cơ mà.

Đến Sơn Thành mà không thể vào thường vụ.

Nghe Chu Thế Khánh nói, Trịnh Dị Lợi rét run trong lòng. Cho dù Sơn Thành là thành phố trực thuộc trung ương, y không thể tiến bộ thì cũng giữ được vị trí trước đó chứ? Bây giờ thì hay rồi.

Chuyện rất rõ ràng, Chu Thế Khánh không hài lòng với công việc của y ở Nam Điền, đã muốn vứt y đi.

Trịnh Dị Lợi sao không hiểu suy nghĩ của Chu Thế Khánh. Sau khi nhận được thông báo, Trịnh Dị Lợi biết đây là Chu Thế Khánh dùng mình để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Hít sâu một hơi, Trịnh Dị Lợi thở dài một tiếng. Cuộc tranh đoạt trên Bắc Kinh càng lúc càng rõ ràng, Vương Trạch Vinh lên chức là tất nhiên. Vương Trạch Vinh sẽ là người khắp nơi tranh thủ, ở tình hình này Chu Thế Khánh tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh là điều tất nhiên.

Mình ở Nam Điền gây không ít phiền phức cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nhất định không thích mình. Vào lúc này vì kéo Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh chỉ có thể buông tha mình, đạt thỏa thuận với Vương Trạch Vinh.

Suy nghĩ kỹ điều này, Trịnh Dị Lợi càng lúc càng tức giận. Y căm hận Chu Thế Khánh.

Mặc dù căm hận nhưng Trịnh Dị Lợi lại không có biện pháp gì. Dù là Chu Thế Khánh hay Vương Trạch Vinh, hai người đều là nhân vật mà y bây giờ không thể chống đối. Bây giờ ngoài đi sát theo Chu Thế Khánh thì y không có biện pháp gì.

Ngay khi tâm trạng Trịnh Dị Lợi rất không tốt thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trịnh Dị Lợi trầm giọng nói:

– Vào đi.

Chỉ thấy một cô gái mới tốt nghiệp được phân vào Văn phòng tỉnh ủy mỉm cười đi vào, trong tay ôm một tập tài liệu.

– Trưởng ban thư ký, đây là tài liệu về công tác kinh tế của tỉnh.

Hoàng Vân trông khá đẹp, khi cười lộ rõ má lúm đồng tiền.

Trịnh Dị Lợi cũng đã thầm quan sát cô gái này.

Hôm nay Hoàng Vân mặc chiếc váy rất đẹp, khi ôm tài liệu khiến vú được đẩy lên cao.

Nhìn Hoàng Vân, Trịnh Dị Lợi không biết mình sao lại thấy xúc động. Trong lòng y dấy lên ngọn lửa, muốn phát tiết vì tức giận Chu Thế Khánh.

Nghĩ đến mình là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trịnh Dị Lợi cố hít sâu một hơi mà đè nén luồng khí lại.

Trịnh Dị Lợi trầm giọng nói:

– Để trên bàn đi.

Hoàng Vân thông qua quan hệ mới được đưa vào Tỉnh ủy. Cô đúng là có chút sợ hãi Lãnh đạo tỉnh ủy. Cô thấy vẻ mặt Trưởng ban thư ký rất khó coi nên cũng lo lắng.

Còn cách một đoạn, Hoàng Vân đã định đặt tài liệu lên bàn.

Động tác này làm cho cô vốn đang mặc váy mà úi người khiến Trịnh Dị Lợi có thể thấy được hai quả cầu đầy đặn kia.

Ngọn lửa dục khó khăn lắm mới đè nén được, bây giờ Hoàng Vân lại lộ ngực thì Trịnh Dị Lợi sao chịu nổi.

Trịnh Dị Lợi nhìn chằm chằm vào trong váy của Hoàng Vân.

Trịnh Dị Lợi không ngờ mình lại thấy một cảnh rất đẹp.

Hoàng Vân cũng khá mẫn cảm, thoáng cái phát hiện ra tình hình của Trịnh Dị Lợi.

Ả cúi đầu nhìn và xấu hổ tận mang tai.

Hoàng Vân vì xấu hổ nên không để ý đây là văn phòng của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cô vội vàng dùng tay che ngực vì thế làm tài liệu rơi xuống mặt đất.

Hoàng Vân càng thêm luống cuống, đây là cô mắc sai lầm trước mặt Trưởng ban thư ký.

Hoàng Vân đang thêm sợ, cô cúi người vội vàng nhặt tài liệu lên.

Chính Trịnh Dị Lợi cũng không rõ hôm nay mình làm sao mà lại ham muốn như vậy.

Cố hít sâu một hơi để chèn ép luồng khí nóng, y nhìn Hoàng Vân.

Lần này y thấy bờ mông của Hoàng Vân khi cô ta cúi người nhặt tài liệu, không ngờ lại loại in ảnh nhân vật hoạt hình.

Suy nghĩ thật nhanh, Trịnh Dị Lợi đột nhiên nhớ đến một quyển truyện mà mình đọc. Bình thường phụ nữ mặc đồ lót loại này đều khá ham muốn trộm tình, Hoàng Vân này không ngờ cũng là người như vậy.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Trịnh Dị Lợi không biết sao mình lại đứng dậy đi tới sau lưng Hoàng Vân.

Trịnh Dị Lợi vốn còn muốn khống chế nhưng khi đi tới sau lưng Hoàng Vân thì lại nghĩ mình còn là Trưởng ban thư ký, vì thế Trịnh Dị Lợi trong lúc nhất thời không tiện ra tay.

Đúng như Trịnh Dị Lợi, Hoàng Vân cũng thích đọc truyện, cô đang đọc truyện quan trường và thấy nhiều phụ nữ vì lên chức nên đã dùng thân thể. Cô cũng hiểu phụ nữ trong chính trị mà muốn lên thì càng khó khăn, cô không có chỗ dựa mạnh, nếu muốn lên thì phải tìm được chỗ dựa mạnh. Cô phát hiện quan chức cấp cao nhất mình có thể tiếp xúc chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Dị Lợi.

Vừa nãy Trịnh Dị Lợi thấy ngực cô, cô mới đầu còn bối rối nhưng khi cúi xuống nhặt tài liệu thì có chút đắc ý.

Cô hoàn toàn có thể ngồi xổm xuống nhặt tài liệu nhưng lại cố ý vểnh mông lên.

Trịnh Dị Lợi đứng lên thì Hoàng Vân cũng biết, tim đập rất mạnh, cô vừa mong chờ, vừa lo lắng, không biết làm sao.

Cảm nhận Trịnh Dị Lợi đứng sau lưng mình, Hoàng Vân lại nghĩ Trịnh Dị Lợi có thể làm gì không? Nhưng một lúc lâu mà không thấy Trịnh Dị Lợi có động tác gì.

Cơ hội hiếm có mà.

Hoàng Vân biết nếu hôm nay có thể hấp dẫn được Trưởng ban thư ký Trịnh Dị Lợi, cô coi như bước được lên cao. Cô không thể bỏ qua chuyện này, nhưng dù sao cô cũng chưa từng làm việc này nên có chút lo lắng.

Hoàng Vân cắn răng giả vờ quay đầu lại, miệng vô tình lướt trên chỗ cao tướng của Trịnh Dị Lợi.

Trịnh Dị Lợi bị Hoàng Vân làm như vậy thì sao còn suy nghĩ lãnh đạo nữa. Y đặt tay lên vai Hoàng Vân rồi nhỏ giọng nói:

– Phòng Tin tức thiếu một Phó Trưởng phòng, tôi thấy cô có thể đảm nhiệm.

Trịnh Dị Lợi đứng ngay ngắn trước mặt Hoàng Vân.

Hoàng Vân nghe Trịnh Dị Lợi nói như vậy thì sao không hiểu ý đối phương. Trịnh Dị Lợi đây là đang ra giá, chỉ cần mình làm y hài lòng, chức Phó Trưởng phòng sẽ nằm trong tay mình.

Hoàng Vân cắn răng và nhỏ giọng nói:

– Tôi nhất định sẽ phục tùng ý kiến của lãnh đạo.

Trịnh Dị Lợi cười ha hả, mắt nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Hoàng Vân.

Hoàng Vân cũng là người quyết đoán, cô đưa tay về thắt lưng Trịnh Dị Lợi.

Trịnh Dị Lợi khá vui vẻ. Y biết mình dụ dỗ đã thắng lợi, thấy con bé này sẽ thành người phụ nữ của mình, Trịnh Dị Lợi đỡ bực tức hơn. Y không hành động mà muốn xem Hoàng Vân làm như thế nào.

Nghĩ tới mình sẽ rời khỏi Nam Điền, Trịnh Dị Lợi buông tất cả.

Chẳng qua hai người không ngờ lại có chuyện.

Hoàng Vân vừa mới cởi quần Trịnh Dị Lợi, nắm lấy vật đó thì Phó bí thư Tỉnh ủy Thường Gia Liệt đang đi theo thư ký của Trịnh Dị Lợi vào. Cửa không đóng, Thường Gia Liệt há hốc mồm.