Chương 1623

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc đến nhà Bí thư Lâm với tâm trạng nặng nề, lúc đi ra Vương Trạch Vinh lại như ra khỏi sương mù thấy ánh sáng. Hai người cũng đã trao đổi vài ý kiến trong công việc tiếp theo.

Tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ nhưng vừa vào nhà hắn liền thấy nhiều người ngồi trong nhà mình.

– Ha ha, sao mọi người tập trung đông đủ thế này?

– Con còn cười được, người ta sắp phá phong thủy nhà chúng ta rồi đó.

Vương Đại Hải ngồi bên có chút tức giận nói.

Phá phong thủy? Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười, bố mình sao lại nói chuyện này chứ? Hắn nhìn quanh thì thấy có Tam thúc, Tứ thúc, còn cả mấy người em họ đến.

– Có chuyện gì vậy bố?

Vương Trạch Vinh chào mọi người rồi ngồi xuống. Mấy người họ hàng đều đứng lên chào hắn. Vương Đại Hải thấy thế không khỏi hừ một tiếng nói:

– Đừng khách khí như vậy, mấy chú ngồi đi, Trạch Vinh làm quan lớn thì vẫn là cháu mấy chú.

Vương Trạch Vinh đưa thuốc cho mọi người, ai cũng dùng hai tay cầm thuốc. Tên em họ Thường Thiệu Lâm còn cẩn thận bỏ vào trong bao thuốc của mình. Thường Thiệu Lâm biết thuốc mà người như Vương Trạch Vinh hút là loại không bán ở ngoài, có tiền cũng không mua được. Bây giờ Thường Thiệu Lâm đã thay đổi nhiều, không còn như trước nữa.

Thấy Thường Thiệu Lâm như vậy, Vương Đại Hải nói:

– Cháu làm gì thế, có gì đặc biệt đâu cơ chứ, không hút ngon bằng loại thuốc ở quê. Trạch Vinh, lấy thêm mấy bao tới đây cho mọi người.

Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng. Bố hắn là người như vậy.

Lữ Hàm Yên lúc này nói:

– Trạch Vinh, mọi người lần này lên đây là có chuyện, nói là huyện Khai Hà muốn xây dựng quốc lộ cấp quốc gia.

– Đây là chuyện tốt mà.

Nghe Khai Hà muốn làm được cấp quốc gia, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ vì như thế Khai Hà sẽ phát triển nhanh hơn.

– Tốt gì mà tốt.

Vương Đại Hải tức giận nói.

– Sao vậy bố?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.

Tam thúc – Vương Đại Minh cẩn thận nói:

– Trạch Vinh, là như thế này, quốc lộ kia sẽ chạy qua ngọn Ngọc Bình.

Vương Trạch Vinh biết ngọn núi Ngọc Bình này, đây là một thắng cảnh ở Khai Hà, hơn nữa trên đỉnh còn có lời đồn có long mạch.

– Vậy thì hơi tiếc, đây là một thắng cảnh du lịch của Khai Hà, không ít du khách đến đây hàng năm mà.

Vương Trạch Vinh nói.

Tứ thúc Vương Đại Hà nói:

– Chú nghe nói quốc lộ này trước đây không định qua núi Ngọc Bình nhưng sau đó được sửa lại, việc này do Bộ Giao thông trực tiếp ra lệnh làm như vậy.

Vương Trạch Vinh nghe thế không khỏi nhíu mày. Hắn đã đoán được vài điều trong này. Bộ trưởng Bộ Giao thông là người của Ngô Tán Lâm, hắn cũng không qua lại nhiều với người kia.

(Đính chính chút, trước đây mình nhầm cái Bộ giao thông và Bộ đường sắt. Trung Quốc chia hai bộ này riêng. Bộ trưởng bộ Đường sắt Hồ Húc Đông là người của Hạng Nam)

Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Thường Thiệu Lâm cung kính nói:

– Vương ca, việc này là có mục đích. Anh có thể không biết nhưng bây giờ Khai Hà đã truyền khắp nói tổ phần Vương gia chúng ta có phong thủy rất đẹp, được xưng là long môn để cá hóa rồng, đây là nơi phong thủy hiếm có. Mà nơi quan trọng nhất chính là núi Ngọc Bình. Núi Ngọc Bình là cửa, nếu núi bị phá vỡ thì coi như phá toàn bộ phong thủy Vương gia chúng ta.

Vương Trạch Vinh chưa từng nghe đến việc này. Đối với phong thủy, Vương Trạch Vinh cũng tin một chút nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mộ tổ nhà mình lại có phong thủy tốt. Vương Trạch Vinh cũng không biết từ sau khi hắn phát triển nhanh thì mộ tổ nhà hắn được nhiều nhà phong thủy đến xem, đủ lời đồn xuất hiện.

Bảo sao nhiều người đến đây như vậy. Bọn họ lo nếu phong thủy bị phá sẽ ảnh hưởng đến mình, đến toàn bộ Vương gia.

– Trạch Vinh, em thấy việc này phải tin là có.

Lữ Hàm Yên rất quan tâm đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh, nghe thấy việc này cô cũng có chút lo lắng.

Hai người mẹ của cô cũng ở đây, ngay cả Hạng Tâm Lam và Hạng Định cũng tới.

Lữ Hàm Yên nói xong, Hạng Định cũng tiếp lời:

– Vương ca, đây không phải việc nhỏ, quyết không để ai phá vỡ phong thủy Vương gia.

Lữ Khánh Phân nói:

– Trạch Vinh, nhà phong thủy cũng đã đến xem mộ tổ Vương gia và nói đây là nơi có phong thủy rất tốt. Nghe nói không phải người bình thường có thể thừa nhận, sự phát triển của con chắc có quan hệ đến phong thủy này. Có người thấy con phát triển thuận lợi nên định dùng việc này để nhằm vào con. Con không được xem nhẹ.

Hứa Tố Mai cũng nói:

– Trạch Vinh, cũng không thể không tin. Mọi người không phải đều nói về chuyện phong thủy của nhà Chủ tịch Mao sao? Nghe nói có một nhà phong thủy nổi tiếng tên là “Bất Quá Ngũ”. Mỗi câu của y không bao giờ quá năm chữ, tính cách kiêu ngạo. Có một năm hạn hán y được bố Chủ tịch Mao cứu. Lúc đưa y đi, Bất Quá Ngũ vì cảm động nên tìm được một nơi có phong thủy tốt nói cho bố Chủ tịch Mao. Đây là nơi có linh khí sung túc đi qua, nếu đưa hài cốt tổ tiên vào thì sẽ khiến con của ông trở thành người đứng đầu đất nước. Chẳng qua người con thời trẻ sẽ phải nhận hết khổ sở, về sau mới được hạnh phúc. Sau đó bố Chủ tịch Mao đưa hài cốt bố mình về nơi phong thủy kia chôn cất, nghe nói vừa chôn xong trên trời liền xuất hiện tiếng sấm, một đạo ánh sáng bắn vào đây khiến trời đất sáng bừng lên.

– Đúng thế, đúng là có chuyện này.

– Tổ phần phong thủy đúng là tổ phần phong thủy.

– Quyết không thể để người phá phong thủy Vương gia.

– Ai dám phá, Vương gia chúng ta thề chết cũng phải bảo vệ.

Mấy người khác đều lên tiếng.

Vương Trạch Vinh nhìn Hứa Tố Mai. Hắn không nghĩ bà mẹ vợ mình lại mê tín đến thế.

Lữ Hàm Yên lên tiếng:

– Khuông Năng Hỉ làm gì vậy chứ. Chuyện lớn như thế mà không nói gì là sao?

Vương Trạch Vinh có tin vào phong thủy nhưng hắn không tin vào chuyện mộ tổ nhà mình. Hắn biết chuyện của mình, biết nguyên nhân phát triển của mình.

Thấy mọi người kích động như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Xem mọi người nói kìa, chúng ta là người theo thuyết vô thần, sao có thể tin mấy thứ này. Muốn làm quốc lộ thì để họ làm đi, làm tốt sẽ là tạo phúc cho dân. Theo tôi thấy đó là việc tốt.

Hạng Tâm Lam nghe vậy không khỏi nhíu mày nói:

– Trạch Vinh, việc này cô thấy không bình thường đâu. Nói thật sau khi có tin truyền ra cô đã cho người đi tìm hiểu thì thấy đúng là quy hoạch ban đầu không qua Ngọc Bình, mãi sau mới điều chỉnh.

Hạng Tâm Lam nói thế làm Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Xem ra có người không ngồi yên mà dùng mọi biện pháp nhằm vào mình rồi.

Lúc này Hạng Nam cũng đi tới. Thấy nhiều người ở đây như vậy, ông có chút khó hiểu. Sau khi ngồi xuống hỏi mới biết được tình huống.

Sau khi biết rõ tin, Hạng Nam nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

– Đây không phải việc nhỏ, đây là hành động có chủ đích. Ngoài việc này còn có một chuyện là người muốn thò tay vào tỉnh Sơn Nam. Khuông Năng Hỉ làm Bí thư tỉnh ủy như thế nào vậy?

Hạng Nam đang rất khó chịu với Khuông Năng Hỉ. Tỉnh Sơn Nam thuộc phạm vi thế lực của Hạng hệ, suy nghĩ đầu tiên của Hạng Nam là Khuông Năng Hỉ đã có chuyện.

Nếu Khuông Năng Hỉ có chuyện sẽ ảnh hưởng lớn đến bố cục của Hạng hệ. Đây không đơn giản là phong thủy nhà Vương Trạch Vinh nữa, mà nó quan hệ đến cả Sơn Nam.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu tâm trạng của Hạng Nam lúc này. Ông một tay đưa Khuông Năng Hỉ lên, xảy ra chuyện như vậy thì Khuông Năng Hỉ không thể tránh khỏi trung niên.

Vương Trạch Vinh nhìn ông và nói:

– Xem ra có người không chịu được rồi ạ.

Hạng Nam gật đầu.

Thấy Hạng Nam quan tâm đến việc này, mọi người đều thở dài một tiếng. Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:

– Trạch Vinh, bố đã bảo Hàm Yên mua vé máy bay, chiều nay bố sẽ về Khai Hà canh xem ai dám đụng vào đất phong thủy Vương gia chúng ta.

Vương Trạch Vinh vội vàng khuyên:

– Đó không phải chỉ có riêng mộ tổ Vương gia chúng ta, bố xem một chút là được, không nên để xảy ra chuyện.

Lữ Khánh Phân cũng nói:

– Trạch Vinh, mẹ và Hàm Yên cũng đã lâu không về Khai Hà nên cũng định hôm nay về.

Hạng Định nói:

– Vương ca, việc này anh cứ yên tâm. Em đã hẹn vài người mai sẽ tới. Mẹ nó, dám phá phong thủy Vương gia, xem em có xử lý chúng không?

Vương Trạch Vinh không biết nói gì.

Hạng Nam lúc này nói với Vương Trạch Vinh:

– Việc này con không cần suy nghĩ, bố sẽ đứng ra giải quyết.

Mọi người sau đó bàn một chút về cách giải quyết.

Lát sau Uông Phỉ cũng mang con tới, cô và Lữ Hàm Yên lúc này khá hòa hợp.

Nghe nói chuyện này, Uông Phỉ cũng lo lắng nên nói mai sẽ bay tới Khai Hà.

Vương Trạch Vinh biết chuyện không thể khuyên nên đành mặc mọi người muốn làm gì thì làm.