Chương 357: Cuộc hợp lớp cao cấp

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bây giờ Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đều cảm thấy cuộc họp lớp lần này không thích hợp. Quán Hà bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, đám bạn học lãnh đạo đến Quán Hà thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nhìn như thế nào.

Phòng đầy khói, Trương Tùng và Vương Trạch Vinh đang ngồi trong phòng làm việc của Đỗ Thủ Như. Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đều rất nghiêm túc. Lần này đứng ra tổ chức họp lớp đối với bọn họ mà nói đúng như cưỡi lên lưng hổ. Hai người đều đã bị lãnh đạo phía sau phê bình. Vương Trạch Vinh nói:
– Hai ông anh, các công tác chuẩn bị đã tiến hành ổn thỏa, thời gian quyết định vào ngày kia.
Đỗ Thủ Như thở dài nói:
– Chúng ta chọn thời gian không tốt rồi.

Trương Tùng cũng gãi gãi đầu mà nói:
– Bây giờ có nhiều lãnh đạo đến như vậy thì Quán Hà không muốn cấp trên chú ý cũng khó.

Vương Trạch Vinh cũng nghe được một ít tin tức nên nói:
– Trong lãnh đạo tỉnh ủy có thể đến gồm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lương Minh Hỉ, Phó chủ tịch tỉnh Bạch Hán Tùng, Trưởng ban Trương, trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Tuấn Vạn.

Nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu, trên đầu Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đầy mồ hôi. Mặc dù trong đó có hai lãnh đạo bọn họ mời, nhưng thấy nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đồng ý đến, bọn họ cảm thấy áp lực không nhỏ.
Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đều cảm thấy cuộc họp lớp là chuyện lớn:
– Nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến Quán Hà như vậy, chúng ta có thể tiếp nổi không?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Bây giờ đã mờ rồi, có lẽ rất nhiều bạn học đều biết có các lãnh đạo này đến.
Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh không ngừng nghe điện. Các bạn học đều gọi hỏi có những lãnh đạo nào có thể đến. Nghe thấy nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến như vậy, đám bạn học đều nhiệt tình, gần như không ai nói không thể đến. Bọn họ nói dù như thế nào cũng sẽ đến tham gia. Bây giờ tình hình Quán Hà quá phức tạp nên Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đều sợ Bí thư Phùng có suy nghĩ, đây mới là chuyện lớn. Vương Trạch Vinh hỏi:
– Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, thời gian đã quyết định rồi.
Đỗ Thủ Như cắn răng nói:
– Đã đến nước này thì có thể không tổ chức được ư?

Trương Tùng cũng bất đắc dĩ mà nói:
– Hơn nữa phải làm tất cả mọi người đều hài lòng, bảo sao nhiều khóa không tổ chức họp lớp.

Hai người đều than thở, ai bảo đám bạn học đều ở trình độ cao như vậy. Trong đó đều đã đạt đến cấp Phó thị trưởng, có nhiều người là lãnh đạo các sở trên tỉnh, mấy thường vụ tỉnh ủy đến thì chính là chuyện lớn rồi.

Nghe được suy nghĩ của bọn họ, Vương Trạch Vinh cũng thấy khá thú vị. Nếu nguyên thủ quốc gia muốn tổ chức họp lớp thì sẽ như thế nào nhỉ?

Trong hội nghị thường ủy, Đỗ Thủ Như nhìn các thường vụ rồi nói:
– Thông qua một tháng tiến hành công tác vệ sinh môi trường, an ninh trật tự, hình ảnh Quán Hà đã tăng lên rất nhiều. Công tác chống tội phạm của cục Công an thành phố cũng đạt được thành tích rất lớn, đây là mặt đáng vui. Nhưng chúng ta cũng thấy thành phố chúng ta tồn tại không ít vấn đề.
Sau khi khai màn như vậy, Đỗ Thủ Như nói tiếp:
– Có một chuyện tôi cần lập tức thông báo với mọi người. Ngày kia sẽ có không ít lãnh đạo tỉnh đến Quán Hà, thường vụ tỉnh ủy cũng có vài người. Mọi người phải chuẩn bị tinh thần tiếp đón lãnh đạo.
Đây mới là mục đích chính của hội nghị thường ủy lần này, các công tác đang được tiến hành. Đỗ Thủ Như và Trương Tùng không hy vọng lần này Quán Hà xuất hiện chuyện gì nữa.

Một số thường vụ đã nghe thấy Đỗ Thủ Như và Trương Tùng tổ chức họp lớp, nghe hắn nói như vậy, mọi người đều biết cuộc họp lớp lần này có quy mô lớn. Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du cười nói:
– Bí thư Đỗ, mặc dù lần này là cuộc họp lớp nhưng lại là lãnh đạo tỉnh đến, tôi thấy cuộc tiếp đón phải giao cho chúng tôi làm mới tới, phải tiến hành theo tiêu chuẩn cao nhất.
Tùy Du nói rất đúng, lãnh đạo tỉnh ủy cũng đến, nếu tiếp đón bình thường thì nhất định sẽ khiến lãnh đạo tỉnh ủy mất hứng. Đỗ Thủ Như cười nói:
– Việc này bên Ủy ban thành phố do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách, chẳng qua lão Tùy có nhiều kinh nghiệm trong việc này, anh nên tiến hành chỉ đạo một chút.
Tùy Du cao hứng nói:
– Được, tôi lập tức đi bố trí nhân viên tham gia. Tôi cho rằng đây là chuyện lớn quan hệ đến hình ảnh của Quán Hà, nhất định phải làm cho các lãnh đạo thấy khó khăn mới của Quán Hà.
Đỗ Thủ Như gật đầu nói:
– Có lão Tùy thì tôi cũng yên tâm.
Lý Thư Vũ cũng nói:
– Trưởng ban Tùy nói rất đúng. Mặc dù đây là cuộc họp lớp do Bí thư Đỗ và Thị trưởng Trương đứng ra tổ chức nhưng lại có lãnh đạo tỉnh ủy tham gia, nếu tiếp đón qua quít thì lãnh đạo sẽ nhìn Quán Hà chúng ta như thế nào. Tôi cũng xin đảm nhiệm công tác tiếp đón.

Đỗ Thủ Như vui vẻ nói:
– Vậy làm phiền trưởng ban Lý.
Hoàng Khánh Hỉ nói:
– Tôi cho rằng lãnh đạo tỉnh ủy đến thì phải mượn cơ hội này tuyên truyền Quán Hà. Không biết có nên tổ chức việc các lãnh đạo tham quan một số thắng cảnh, chúng ta sẽ tiến hành tuyên truyền một chút.

Trương Tùng nói:
– Việc này phải rất chú ý. Tình hình Quán Hà bây giờ rất đặc biệt.
Đỗ Thủ Như nói:
– Trưởng ban Hoàng đây là suy nghĩ cho vấn đề công tác, điều này nói rõ trưởng ban Hoàng một lòng vì công tác, đáng để chúng ta học tập.

Nói đến đây Đỗ Thủ Như nói tiếp:
– Tôi thấy như vậy đi, nếu có thời gian thì sẽ thêm một vài hoạt động, làm quen thêm một ít bạn bè cũng tốt.
Đỗ Thủ Như nói như vậy đã trúng tâm lý của mọi người. Phan Tiến Di cười nói:
– Như vậy xin nhờ Bí thư Đỗ và Thị trưởng Trương.

Mọi người đều cười ha hả. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, các phòng ban ở Quán Hà đều tiến hành việc kiểm tra công tác. Đối với các cán bộ cấp dưới thì đây là một tháng tăng cường vệ sinh môi trường, văn minh, an ninh trật tự. Ai nếu như xảy ra vấn đề thì cách chức người đó. Đài truyền hình cũng không ngừng phái phóng viên xâm nhập các địa phương, kịp thời tiến hành thông báo việc triển khai công việc. Tên lưu manh Phong Ca một lần nữa bị nhốt vào trại. Nhìn trưởng trại, Phong Ca khó hiểu hỏi:
– Mấy Lão Đại, nửa tháng nay các anh làm sao thế. Cứ mấy ngày là bắt bọn em, có cho người ta sống không chứ?

Trưởng trại gõ đầu Phong Ca rồi nói:
– Thằng ranh này chỉ gây phiền phức cho ông. Không có việc gì lại đi học người ta đánh nhau, thu tiền bảo kê. Một tháng nay nếu như mày gây ra chuyện gì thì xem ông có thu thập bọn mày không?
Phong Ca rất buồn bực. Đối với việc thành phố yên ổn như vậy, quần chúng nhân dân rất ủng hộ.

Vương Trạch Vinh dạo này rất bận rộn, vì một lần nữa xác định xem Trương Tất Tường có đến không, hắn liền gọi điện cho Trương Tất Tường.

– Trạch Vinh, các cháu chuẩn bị thế nào rồi, có những ai tham gia?
Trương Tất Tường quan tâm mà nói, Vương Trạch Vinh nói tình hình ra một lần. nghe Vương Trạch Vinh nói, Trương Tất Tường trầm giọng nói:
– Lần này Đỗ Thủ Như và Trương Tùng tổ chức rất không hợp lý, Phó bí thư Chương vốn cũng định đến nhưng vì không gây áp lực cho cháu nên không tới.
Vương Trạch Vinh nói:
– Cháu cũng thấy vậy.

Trương Tất Tường nói:
– Cháu có thể suy nghĩ như vậy là rất tốt. Bây giờ Quán Hà đang có chuyện nên Tỉnh ủy có cái nhìn với Thành phố Quán Hà. Nếu như chú và Phó bí thư Chương cùng đến thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:
– Không biết chú đến thì có sao không?

Trương Tất Tường cười nói:
– Chú vốn là người phụ trách khóa học Thanh niên xuất sắc. Họp lớp và mời chú tham gia, chú không thể từ chối. Không có gì, chẳng qua có nhiều lãnh đạo tỉnh đến như vậy thì chú nghĩ Bí thư thị ủy và Thị trưởng Trương Quán Hà sẽ có áp lực rất lớn.
Vương Trạch Vinh vừa nói chuyện với Trương Tất Tường xong thì Lý Thư Vũ gọi tới:

– Trạch Vinh, anh bố trí tôi làm gì?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Lý tỷ phụ trách các nữ nhân viên việc tiếp đón đi.

Lý Thư Vũ nói:
– Dù sao tôi đã giao mình cho anh, toàn bộ do anh quyết định.
– Vậy tôi không khách khí.
Vương Trạch Vinh cười cười mà nói. Có Lý Thư Vũ ủng hộ mình, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy vui mừng.