Chương 341: Chuyện kỳ quái

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh rất đau đầu với đội quản lý thị trường. Trước đây hắn đã nghe một ít vấn đề ở đội Quản lý thị trường, trong lòng vẫn có thành kiến với sự tồn tại của phòng ban này. Nhưng hắn biết phòng ban này không thể không có vì nó có sự quan trọng lớn đối với sự phát triển.

Trương Tùng sau khi nói chuyện một chút với Vương Trạch Vinh thì đã nói rõ công tác quản lý thị trường mặc dù phiền phức, nhưng Quán Hà đang tiến hành Luân chuyển đất đai nên hình tượng của một thành phố là rất quan trọng, việc này phải chú ý. Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể tiếp nhận công việc này.
– Tiểu Hác, cậu gọi Dũng Đình, ba chúng ta ra ngoài đường xem một chút.
Nếu đã phải phụ trách công tác này thì không đi tìm hiểu một chút là không được. Vương Trạch Vinh mang theo Hác Duệ Bân và Long Dũng Đình ra ngoài được nhìn một lát. Nhưng hắn không thấy có hành vi chấp pháp quá khích.
– Phó thị trưởng Vương, gần đây công tác quản lý thị trường đã tốt hơn nhiều. Long Dũng Đình gật đầu nói. Vương Trạch Vinh biết Đỗ Thủ Như đã nhiều lần nhấn mạnh việc chấp pháp đúng quy định, Trương Tùng cũng nhiều lần đến đội Quản lý thị trường kiểm tra.
– Đến thành Bắc kiểm tra một chút.
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe. Chiếc xe này là do Long Dũng Đình tạm thời mượn nên không có mấy người chú ý. Xe vừa đi vào trong sân đội Quản lý thị trường thành Bắc thì thấy đằng trước rất ồn ào. Sau khi đỗ xe, Vương Trạch Vinh dẫn theo hai người đi tới.
– Dựa vào cái gì mà không cho tôi mang xe đi?
Một người đàn ông lớn tiếng quát lên.
– Xe này chúng tôi phải mất năm ngàn sáu trăm tệ để sửa, anh nếu muốn mang đi thì nộp tiền ra đây.
Một thanh niên cũng lớn tiếng nói. Vương Trạch Vinh thấy trên xe có dán tờ giấy “Xe quản lý thị trường” thì có chút khó hiểu mà nói với Hác Duệ Bân:
– Tôi làm thấy xe nào, anh ta muốn nhận lại xe gì?

Long Dũng Đình đã sớm đi hỏi một người đứng bên, một lát sau Long Dũng Đình quay lại nói với Vương Trạch Vinh:
– Phó thị trưởng Vương, việc này có chút kỳ quái. Xe của người đàn ông đó chính là xe này.

Nghe thấy như vậy Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên:
– Đội Quản lý thị trường không có xe công tác?

Đúng lúc này người đàn ông lớn tiếng hỏi:
– Xe của tôi mà các người dán mấy chữ Xe quản lý thị trường là sao vậy hả? Có ai tự tiện lấy xe người khác mà dùng như vậy không?

Vương Trạch Vinh càng nghe càng khó hiểu, việc này rất kỳ quái. Xe của người dân sạo lại thành xe công tác của đội Quản lý thị trường.

Vương Trạch Vinh liền đi về phía người đàn ông mà hỏi:
– Đồng chí, việc này rốt cuộc là có chuyện gì sao tôi không hiểu. Nghe thấy có người hỏi, người đàn ông liền kể hổ:
– Ông anh này, anh xem hộ tôi cái. Tôi là người làm ăn nhưng nửa tháng trước đột nhiên không thấy xe của mình đâu. Nhưng tôi lúc ấy bận việc nên không đi báo cảnh sát, cũng không đi tìm. Tôi định sau khi làm xong về sẽ tìm. Anh có thấy lạ không cơ chứ, hôm nay tôi đột nhiên thấy xe của tôi đang chạy trên đường.
Nói đến đây người đàn ông rút giấy đăng ký xe ra rồi nói:
– Anh nhìn xem, đây là giấy tờ xe, có cả biển số xe.
Sau đó hắn chỉ vào chiếc xe mà nói:
– Anh nhìn xem, biển số xe không hề thay đổi. Tôi không hiểu xe của mình từ lúc nào thành xe của đội Quản lý thị trường.
Nghe và thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt. Việc này mà xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của chính quyền. Chẳng lẽ phòng ban chính quyền lại đoạt lấy tài sản quần chúng nhân dân ư?

Sau khi kể xong chuyện của mình, người đàn ông liền chạy tới nói với nhân viên đội Quản lý thị trường:
– Có trả lại xe cho tôi không?

– Làm loạn gì vậy hả?
Đúng lúc này một người trẻ tuổi to cao đi tới và hét lớn. Vương Trạch Vinh không muốn cho người này thấy mình nên đi tới phía sau lưng một người khác mà nhìn xem hắn xử lý ra sao. Người này hỏi rõ tình hình một lần rồi nói:
– Xe này chúng tôi chỉ tạm thời sử dụng một chút thôi có gì mà làm loạn lên vậy. Trả lại cho anh cũng được nhưng chúng tôi phải bỏ ra 5600 tệ để sửa xe. Bỏ đi, anh trả một ngàn tệ thì được lái xe về.
– Xe của tôi là xe mới, chẳng có hỏng hóc gì. Tôi cần các người đi sửa à? Hơn nữa xe của tôi sao thành xe công tác của các người.
– Đây là trụ sở cơ quan nhà nước, không được làm loạn ở đây. Anh không bỏ tiền ra thì đừng mong lái xe về.

– Tôi sẽ tố cáo lên cấp trên của các người.
Người đàn ông tức giận nói.
– Tùy.
Người trẻ tuổi kia nói xong liền nói với mấy nhân viên đứng đó:
– Trông cho tốt, không trả tiền sửa xe thì đừng mong mang xe về.
Vương Trạch Vinh không xem được nữa nên đứng ra nói:
– Đồng chí, các anh tùy tiện lấy xe của người khác mà dùng là không đúng.

– Anh là ai mà xen vào việc của người khác.
Người này có lẽ không biết Vương Trạch Vinh là ai.

– Anh tên là gì, có ai xử lý chuyện như anh không?
Vương Trạch Vinh hỏi thêm. Người này có chút tức giận mà nói:
– Sao, tên của tôi là gì cần nói cho anh à. Có bản lĩnh thì các người kiện tôi đi.

– Gọi điện bảo Mã Hỏa Lực đến đây.
Vương Trạch Vinh nói với Hác Duệ Bân. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói muốn gọi Mã Hỏa Lực đến đây, người thanh niên cười nói:
– Phí công thôi.

Nói đến đây hắn liền nói với mấy nhân viên khác trong đội:
– Bọn họ còn tụ tập ở đây thì đuổi đi cho tôi.

Mã Hỏa Lực là cục trưởng Cục Quản lý thị trường. Sau khi nhận được điện thoại của Hác Duệ Bân, hắn lúc này đang ngủ trong nhà tình nhân của mình.

– Hác Duệ Bân nào thế hả?
Bởi vì dùng sức trên người bồ nhí quá nhiều nên Mã Hỏa Lực hơi mệt mỏi. Nghe thấy có một người tên là Hác Duệ Bân gọi tới, hắn không có ấn tượng mấy về người này nên nói xong liền dập máy. Cô bồ nhí thủ thỉ nói vào tai Mã Hỏa Lực:
– Anh yêu, anh ngủ nhé, em đi nấu canh Tam tiên cho anh, nghe nói rất bổ đó.
Mã Hỏa Lực véo véo ngực cô bồ nhưng mắt vẫn nhắm tịt mà nói:
– Canh Tam tiên gì chứ?

Cô bồ nói:
– Là bảo bối của ba loài chó, ngựa, lợn, em nghe người ta nói ăn của chó thì sẽ dũng mãnh, của ngựa sẽ to lên, của lợn sẽ dài ra. Em nấu chung cả ba loại vào nhau thì sẽ có lợi cho cơ thể anh.
– Ừ, rất được, chờ thêm thời gian nữa anh sẽ nghĩ cách đổi đơn vị cho em trai em, đề bạt lên chút.
Em trai của cô bồ này là đội trưởng đội Quản lý thị trường thành Bắc Lâm Chí.

Đang khi nói chuyện thì điện thoại di động của Mã Hỏa Lực lại vang lên. Tên chết tiệt nào không để yên nhỉ, Mã Hỏa Lực tỉnh lại một chút rồi xem số máy thì thấy là người vừa nãy gọi. Không đúng, sao tên này quen thế nhỉ?

Nghĩ đến mình đã nghe tên này từ đâu đó, Mã Hỏa Lực liền nghe điện:
– Anh là cục trưởng Mã? Tôi là Hác Duệ Bân – thư ký của Phó thị trưởng Vương.
– Phó thị trưởng Vương, Phó thị trưởng Vương.
Mã Hỏa Lực lẩm bẩm hai tiếng rồi lập tức tỉnh ngủ. Vương Trạch Vinh. Mã Hỏa Lực nhớ ra cái tên Hác Duệ Bân này rồi:
– Thư ký Hác, anh có chuyện gì vậy?
Mã Hỏa Lực vội vàng hỏi.

– Phó thị trưởng Vương đang ở đội Quản lý thị trường thành Bắc, Phó thị trưởng bảo anh đến đây ngay.
– Mẹ nó chứ.
Mã Hỏa Lực vội vàng xuống giường rồi mặc quần áo.

– Lão Mã, có chuyện gì thế?

– Vương Trạch Vinh chạy đến đội Quản lý thị trường thành Bắc, em trai cô không biết làm sai chuyện gì để hắn bắt gặp.

– Mau gọi điện hỏi em trai em.
Mã Hỏa Lực vỗ đầu mà nói:
– Sao anh lại quên chuyện này nhỉ.
Mã Hỏa Lực vội vàng gọi điện cho Lâm Chí:
– Tiểu Lâm, mày làm chuyện gì mà kinh động cả Phó thị trưởng Vương?

– Cũng không có gì mà anh, chẳng qua chỉ là lấy tạm một chiếc xe cũ mà làm nhiệm vụ thôi.
Lâm Chí không thèm để ý mà nói.
Đối với em gái bồ của mình, Mã Hỏa Lực hiểu một ít nên nhất định hắn đã làm chuyện gì không đúng vì vậy vội vàng nói:
– Tôi nói với cậu, bên cạnh cậu chính là Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh, cậu cẩn thận cho tôi.

Nói xong Lâm Chí vội vàng chạy lên xe lao thẳng đến thành Bắc. Nói đùa, bây giờ Vương Trạch Vinh có ai dám chọc. Ai rơi vào tay hắn thì sẽ xong đời. Mã Hỏa Lực không muốn mình thành người thứ hai bị Vương Trạch Vinh cho mất chức.

Chẳng qua có lẽ do quá miệt mài nên vừa ra ngoài gặp phải một cơn gió lạnh làm cho Mã Hỏa Lực hoa mắt. Đồng thời hắn lái xe rất nhanh nên không thấy gì mà lao vào quán ven đường. Người trong quán hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Xe lái quá nhanh nên trực tiếp đâm xuyên qua cửa quán, cuối cùng va vào tường. Cũng may người trong quán phát hiện nhanh nên không ai bị thương.