Chương 615: Con Hoàng gia

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thường Hồng phát triển rất nhanh, từng tòa nhà được dựng lên. Tốc độ phát triển của Thường Hồng cũng là trọng tâm tuyên truyền của truyền thông. Khu công nghệ cao cũng được khởi công. Lúc này một công ty tập đoàn khoa học kỹ thuật Phi thuyền do đám thiếu gia đã thành lập, Chủ tịch không biết là một người từ đâu tới. Đương nhiên công ty này bây giờ chỉ là một công ty mới thành lập mà thôi.

Mọi người đều có người thay mặt mình trong công ty, trong thời gian ngắn không ai hiểu rõ tình hình công ty này.

Thấy Thường Hồng phát triển như vậy, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Thường Hồng được quốc gia mạnh mẽ ủng hộ, muốn phát triển chậm cũng khó.

Thường Hồng đang phát triển nhanh, mỗi một Lãnh đạo thị ủy đều rất nhiều công việc.

Đang khi Thường Hồng phát triển, tỉnh Giang Sơn đột nhiên xảy ra thay đổi nhân sự, Phó chủ tịch thường trực đột nhiên đổi thành một người khác tên là Hoàng Ân Bình – hơn bốn mươi tuổi được điều từ Bắc Kinh tới.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết lai lịch người này. Từ lời nói của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh coi như biết Hoàng Ân Bình là con lớn của Hoàng gia Bắc Kinh. Mà bố của y đang cạnh tranh với Hạng Nam chức phó Thủ tướng.

Hoàng Ân Bình không có bao nhiêu kinh nghiệm cơ sở, hầu hết vẫn làm ở Bắc Kinh, bản thân có bằng tiến sĩ và có không thiếu bài viết trên báo trong và ngoài nước. Đây hoàn toàn là một nhà kinh tế học.

Sau khi biết lai lịch của Hoàng Ân Bình, Vương Trạch Vinh cố gắng không trêu chọc vào. Hạng Nam yêu cầu hắn không tham gia vào tranh đấu cấp cao, hắn cũng không muốn tham gia.

Suy nghĩ của Vương Trạch Vinh mặc dù tốt, nhưng Hoàng Ân Bình vừa đến tỉnh Giang Sơn được hai ngày đã tới Thường Hồng.

– Nhìn tình hình của Thường Hồng, về tổng thể mà nói là khá được. Nhưng là một thành phố được Trung ương xác định là Thành phố công nghệ cao, tôi không thấy bao nhiêu thành phần công nghệ cao ở Thường Hồng. Các đồng chí mặc dù đã có một công ty Phi Thuyền nhưng đến bây giờ công ty này chưa có tiến triển gì cụ thể. Tôi cho rằng Thị ủy Thường Hồng trì trệ trong công tác này, khiếm khuyết trong công tác này. Đồng chí Vương Trạch Vinh, là Bí thư thị ủy, đồng chí có trách nhiệm.

Trong hội nghị tổng kết, Hoàng Ân Bình đặc biệt phê bình công việc của Thường Hồng và Vương Trạch Vinh.

Hoàng Ân Bình nói như vậy làm mọi người đều sửng sốt và khiếp sợ. Ai cũng có thể nghe ra Hoàng Ân Bình không hài lòng với công việc của Vương Trạch Vinh.

Trước mặt nhiều người như vậy mà tát vào mặt Bí thư thị ủy.

Vương Trạch Vinh cũng giật mình, Thường Hồng mới đang xây dựng lại cơ sở vật chất, Khu công nghệ cao có thể có mấy công ty như vậy vào đầu tư là cố hết sức. Nếu lãnh đạo khác tới nhất định sẽ khen ngợi, sao Hoàng Ân Bình lại phê bình?

Vương Trạch Vinh rất nhanh có phán đoán, đối phương xuất thân là trí thức, không biết sự khéo léo trong quan trường, nhưng càng nghĩ càng không thấy đúng.

Nhìn vẻ mặt mọi người trong hội nghị, Vương Trạch Vinh lén nhìn quan khí của Hoàng Ân Bình thì thấy hoàn toàn ngược với mình.

Lại nhìn quan khí của Phùng Triêu Lâm một chút thì thấy chỉ trong nháy mắt thì quan khí của Phùng Triêu Lâm bắt đầu dựa vào Hoàng Ân Bình.

Thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh liền hiểu ý của Hoàng Ân Bình, không ngoài chính là nhân cơ hội tỏ thái độ và muốn mọi người một lần nữa lựa chọn phe cánh.

Vương Trạch Vinh rất nhanh phân tích ý đồ của Hoàng Ân Bình. Y bây giờ là nhằm vào mình và không sợ Uông Nhật Thần. Mặc dù Uông Nhật Thần vẫn khống chế tỉnh Giang Sơn, nhưng đám người do Hồng Quân cũng không cam tâm như vậy. Điều một Phó chủ tịch thường trực là người của Uông Nhật Thần, bây giờ Hoàng Ân Bình xem ra không phải người của Uông Nhật Thần. Thế lực chống đối Uông Nhật Thần đã tăng lên, bảo sao y dám trực tiếp phê bình mình.

Lại đẩy lên trên, bố Hoàng Ân Bình đang cạnh tranh chức phó Thủ tướng với Hạng Nam, điều này nói rõ y không thể hòa thuận với mình.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh biết Hoàng Ân Bình đang chèn ép uy tín của mình ở Thường Hồng.

Nếu hai bên không thể hòa thuận, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không việc gì phải nhẫn nhịn nên nghiêm túc nói:
– Trung ương xác định Thường Hồng làm Thành phố công nghệ cao, tất cả đều có kế hoạch. Trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của Thường Hồng chính là xây dựng chỗ ở cho nhân dân. Tốc độ của Thường Hồng cũng không thể nào thổi lên được. Về phần phát triển ngành công nghệ cao, đây cũng không phải chuyện muốn ngày mai làm là ngày mai làm được. Lần trước tổ điều tra Trung ương đến đã khẳng định tốc độ phát triển công nghệ cao của Thường Hồng. Đương nhiên lời nói của Phó chủ tịch Hoàng chúng tôi sẽ coi trọng, sẽ dồn sức thêm vào công tác này.

Mục đích của Hoàng Ân Bình chính là muốn chèn ép Vương Trạch Vinh một chút, muốn cho một vài người do dự thấy rõ tình hình. Theo y nghĩ thì Vương Trạch Vinh sẽ không dám trực tiếp phản đối lời của mình trong hội nghị. Kết quả làm y quá ngạc nhiên, lời của Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ tôn trọng mình, Vương Trạch Vinh còn tỏ rõ sự coi thường.

– Đồng chí, Vương Trạch Vinh, tự tin là chuyện tốt nhưng không thể kiêu ngạo, tự mãn. Trung ương xác định Thành phố công nghệ cao cũng không phải chỉ có mấy công ty công nghệ cao là được. Tôi hy vọng lần sau đến thấy phương diện này của Thường Hồng sẽ phát triển nhanh hơn.

Hoàng Ân Bình nhìn quan chức Thường Hồng, y cảm thấy lời của mình có chút hiệu quả. Chỉ cần nói như vậy thì rất nhiều người sẽ biết thái độ của mình, người phản đối Vương Trạch Vinh nhất định sẽ từ từ hợp lại.

Về chỗ ở, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng Ân Bình có ý gì đó. Nhưng hắn lại cảm thấy không thể nắm bắt. Vì nguyên nhân gì mà Hoàng Ân Bình lại trực tiếp phê phán mình như vậy?

Khương Tắc Xương lúc này đi vào nhà Vương Trạch Vinh, sau khi ngồi xuống liền nói:
– Bí thư Vương, hội nghị hôm nay khá kỳ lạ.

Vương Trạch Vinh nói:
– Anh thấy thế nào?

Khương Tắc Xương nói:
– Phó chủ tịch Hoàng biết thái độ của Trung ương và Tỉnh ủy đối với ngài, nhưng hôm nay lại phê bình công tác của ngài trong hội nghị. Tôi cho rằng không phải ngẫu nhiên, ở đây nhất định có mục đích gì đó.

Vương Trạch Vinh không cắt ngang lời y nói, ra hiệu cho Khương Tắc Xương nói tiếp.

– Bí thư Vương, tôi cảm thấy Phó chủ tịch Hoàng muốn bôi đen công tác của Thường Hồng.

Bôi đen?

Lời này làm Vương Trạch Vinh giật mình, trong lòng liền lập tức suy nghĩ, Hoàng Ân Bình vì sao muốn bôi đen Thường Hồng và mình?

Khương Tắc Xương do dự một chút rồi nói:
– Bí thư Vương, tôi chỉ là không rõ, các phương diện công tác của Thường Hồng được Trung ương coi trọng, Phó chủ tịch Hoàng phải ủng hộ mới đúng. Nhưng tình hình hôm nay thì y có vẻ đi theo hướng khác.

Khương Tắc Xương không nghĩ ra nhưng Vương Trạch Vinh lại nghĩ ra. Bây giờ ông cụ Hoàng gia đang cạnh tranh với Hạng Nam, mình phát triển sẽ có ảnh hưởng đến sự phát triển của Hạng Nam. Nếu mình xảy ra chuyện thì Hạng Nam sẽ gặp chuyện gì?

Lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình không còn là một nhân vật nhỏ bé không có sức nặng nữa. Tình huống của mình cũng ảnh hưởng đến Hạng Nam.

– Tắc Xương, cậu là Chánh văn phòng Ủy ban thì cần quan tâm đến nhiều việc. Không thể coi nhẹ các phương diện công tác của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh không tin Hoàng Ân Bình chỉ nói vài câu là xong, nhất định còn chuẩn bị gì đó nữa.

Từ hôm nay có thể thấy Hoàng Ân Bình có vẻ gấp gáp, xem ra tranh đấu ở Trung ương đã không còn yên tĩnh.

Sau khi Khương Tắc Xương rời đi, Vương Trạch Vinh cảm thấy nên nói với Hạng Nam một chút. Hạng Nam vốn bảo hắn không tham gia vào, nhưng Hoàng Ân Bình cố kéo mình vào thì chẳng lẽ mình cứ thế mà chịu đòn?

nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói:
– Trạch Vinh, Thường Hồng được Trung ương rất chú ý, đồng thời nhân dân cả nước rất chú ý. Nếu Thị ủy không thể đạt được thành tích làm mọi người hài lòng, điều này nói rõ công tác của con không tốt. Con là một phần tử của Hạng gia, nếu xảy ra chuyện thì trong mắt những người khác Hạng gia cũng sẽ giảm điểm, đây là điều không thể nghi ngờ. Các nơi khác còn có thể hy vọng ổn định, Thường Hồng không thể hy vọng điều này, trong phát triển nhất định gặp phải một vài vấn đề, nếu bị cố tình gây chuyện thì sẽ sinh ra vài chuyện.

Nghe xong Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu rõ sự quan trọng của mình đối với Hạng Nam. Hắn thầm nghĩ thoạt nhìn mình chỉ có thể đối đầu với Hoàng Ân Bình. Nhưng nghĩ Hoàng Ân Bình là Phó chủ tịch thường trực, Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười khổ một tiếng.