Chương 1228: Bão bất bình

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện Bắc Kinh càng lúc càng phức tạp, Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình còn chưa thể tranh đoạt với đám người kia. ở tình hình này thì về Nam Điền là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi hướng dẫn mấy ông lão xong, Vương Trạch Vinh lập tức lên sân bay về Nam Điền.

Vương Trạch Vinh về Nam Điền được một ngày, hắn triệu tập Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nghe mọi người báo cáo các hạng mục công việc trong thời gian hắn không có ở đây. Nghe báo cáo xong, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Mặc dù hắn không ở đây nhưng các thường vụ vẫn nghiêm túc phụ trách tốt công việc của mình. Bây giờ Nam Điền đang phát triển rất nhanh.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, bây giờ Nam Điền đã khác trước. Sau khi hắn đến, đặc biệt Trung ương rất chú trọng, các Lãnh đạo tỉnh ủy đều thấy lợi ích. Nếu như làm tốt thì càng có tương lai phát triển.

Vương Trạch Vinh từ trong hội nghị đã nhìn ra các Thường vụ tỉnh ủy Nam Điền rất tin vào mình. Từ bề ngoài Tỉnh ủy Nam Điền tỏ vẻ rất đoàn kết, một Tỉnh ủy có sức ngưng tụ, đây đương nhiên là chuyện làm người ta vui mừng.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời khỏi phòng hội nghị, Bí thư thị ủy Xuân Thành Chu Kiến Minh liền theo Vương Trạch Vinh vào văn phòng hắn.

Bởi vì trong hội nghị nhiều lần ủng hộ Vương Trạch Vinh, từ bề ngoài thì Chu Kiến Minh là người trong vòng tròn của Vương Trạch Vinh.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh biết Chu Kiến Minh đại biểu Chu gia Bắc Kinh. Tuy Chu gia kém Hạng gia, Uông gia nhưng cũng là gia tộc lớn. Chu Kiến Minh lại rất có tâm cơ, có hắn thì Chu gia nhất định sẽ phát triển.

Sau khi ngồi xuống, Chu Kiến Minh cười nói với Vương Trạch Vinh:

– Bí thư Vương, sau khi ngài đến Nam Điền, Nam Điền chúng ta phát triển rất nhanh thấy tốc độ phát triển như vậy, tôi càng lúc càng hy vọng vào Nam Điền.

Vương Trạch Vinh đưa cho Chu Kiến Minh điều thuốc rồi nói:

– Xuân Thành là thủ phủ của tỉnh, trách nhiệm các anh rất lớn, nhất định phải phát triển Xuân Thành thành thành phố lớn quanh khu vực.

– Bí thư Vương, bây giờ Xuân Thành đang xây dựng các hạng mục một cách nhanh chóng, nhất định sẽ thành thành phố lớn của khu vực.

Thấy Chu Kiến Minh tự tin như vậy, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Chu Kiến Minh là người thông minh, y biết điều kiện đầu tiên để phát triển là làm tốt công việc. Theo Vương Trạch Vinh biết thì Chu Kiến Minh đang huy động sức ảnh hưởng của Chu gia mà kéo các hạng mục, tài chính về. Chu gia cũng rõ ràng dồn toàn lực lượng giúp Chu Kiến Minh.

Việc này Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, tuy nói Chu gia có mục đích nhưng Xuân Thành phát triển là điều hắn cần, đây là việc tốt đối với mọi người.

– Thị ủy Xuân Thành công tác rất tốt, nhất định phải giữ xu thế này. Chuyển trụ sở của thủ phủ tỉnh là rất quan trọng, ở việc này Tỉnh ủy phái cho các anh phụ trách, phải làm tốt.

– Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi tin rằng không lâu nữa sẽ xây dựng một Xuân Thành hoàn toàn mới.

Chu Kiến Minh vui vẻ rời đi, Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ. Chu gia ở Bắc Kinh đang thầm theo dõi Tiền Minh Phú, chẳng lẽ cứ theo dõi cho có sao?

Đối với ý đồ của Chu gia, Vương Trạch Vinh cũng đoán được một chút, đó là nhìn chằm chằm vào chức chủ tịch tỉnh. Nếu Tiền Minh Phú xảy ra chuyện thì chỉ cần Chu gia hoạt động ở bên trên, Chu Kiến Minh có thể thay thế. Cho dù không được thì vị trí cũng tăng lên.

Nghĩ đến vấn đề điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy sau Đại hội, Vương Trạch Vinh thấy đây là việc lớn. Hắn biết bây giờ mình phải chủ động một chút.

Chu Kiến Minh làm chủ tịch tỉnh thì có gây khó dễ công tác với mình không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn thà để Tiền Minh Phú làm chủ tịch tỉnh, không hy vọng Chu Kiến Minh làm. Chu Kiến Minh này quá nhiều mưu mô, y làm chủ tịch tỉnh thì hắn triển khai công tác khó hơn bây giờ.

Lúc này Vương Vân Long từ Bắc Kinh gọi tới.

– Bí thư Vương, Bắc Kinh xảy ra chuyện, liên quan tới Chủ tịch Tiền.

Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh động tâm và thấy việc đó đã đến.

Sau khi Vương Vân Long làm Chánh văn phòng Thập cục của Vương Trạch Vinh, hắn rất nhanh bắt tay vào công việc. Bây giờ Vương Vân Long gọi tới, đây là có tác dụng khác đối với Vương Trạch Vinh. Hắn có thêm thân tín ở Bắc Kinh, hơn nữa Vương Trạch Vinh tin sức ảnh hưởng của mình ở Thập cục không ngừng tăng lên nhờ có Vương Vân Long.

– Có việc gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

– Là như thế này, Tiền Minh Phú bao một ngôi sao ở Bắc Kinh, con cũng đã có. Việc này vốn bí mật nhưng một đồng nghiệp cũ của Tư Mã Tú vô tình phát hiện ra. Lúc nói chuyện điện thoại thì đã vô tình nói ra. Tư Mã Tú liền theo rõi, vấn đề liền lộ. Sáng hôm nay Tư Mã Tú dẫn người vây Tiền Minh Phú và cô ngôi sao kia, bắt ngay tại giường.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng. Hắn có chút khó hiểu, hắn biết tiểu khu đó, dù Tư Mã Tú muốn bắt gian tại trận thì cũng không có mấy người thấy. Sao Vương Vân Long lại nói như ai cũng biết.

Vương Vân Long nói tiếp:

– Bí thư Vương, việc càng khó hiểu xuất hiện đó là vài công nhân điện nước vào đây thấy bất công cho Tư Mã Tú nên đã đánh Tiền Minh Phú một trận, bây giờ còn nhiều người ghi hình lại, chuyện truyền khắp Bắc Kinh.

Đây là việc có mưu đồ từ trước.

Vương Trạch Vinh biết mục đích của kẻ kia là làm thối Tiền Minh Phú, mục đích của đối phương đã đạt được.

Nghĩ đến Tư Mã Tú, Vương Trạch Vinh lắc đầu. lần này đối phương phân tích đúng tính cách của Tư Mã Tú mà mượn ả để gây chuyện.

Vương Vân Long còn cung cấp một tin rất quan trọng. Bây giờ ở Trung Quốc có nhiều người thích lo chuyện đâu đâu, gặp chuyện như vậy thì nhiều nhất là đứng xem, ai đi quản chứ. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng biết việc Tiền Minh Phú bao gái. Tuy nói kém Tiểu khu Phiếm Kinh nhưng cũng là tiểu khu cao cấp. Ở tiểu khu này thì sao mọi người tụ tập được, việc này Tiền Minh Phú coi như bị đâm sau lưng.

– Anh chú ý rõ tình hình.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

Nghĩ đến Chu Kiến Minh vừa nãy ngồi báo cáo với mình, Vương Trạch Vinh có chút nghi ngờ Chu Kiến Minh. Chẳng lẽ chuyện này không quan hệ với y? Nếu có quan hệ thì sao mình không thấy y có biểu hiện lạ. Qua đó có thể thấy người làm không nhất định là Chu Kiến Minh. Xảy ra chuyện này thì Tiền Minh Phú không thể giữ chức chủ tịch tỉnh.

Lại nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra ở Bắc Kinh, sau khi Lâm Khâm xảy ra chuyện thì Trung ương rất mẫn cảm với việc cán bộ lãnh đạo bao gái. Kẻ làm việc kia đã thấy điểm này, ngay cả muốn mượn cơ hội này mà hạ gục Tiền Minh Phú.

Vương Trạch Vinh liền nghĩ việc này chỉ nhằm vào mình Tiền Minh Phú, hay là nhằm vào cả Tư Mã Hoàng.

Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ tình hình phát triển thì trong nhà Tư Mã Hoành, Tư Mã Tú đang phát điên.

Mặc dù biết Tư Mã Tú bị thiệt nhưng Tư Mã Hoành biết việc này con mình làm quá ngu. Người khác cài bẫy mà cứ thế nhảy vào.

– Ngu.

Tư Mã Hoành quát lên với Tư Mã Tú.

Tư Mã Hoành ngồi đó thở hổn hển, ông bây giờ có chút hối hận. Vương Trạch Vinh đã nhắc ông có người theo dõi Tiền Minh Phú, ông cũng cho người điều tra. Chẳng qua vì Lâm Khâm xảy ra chuyện nên ông bỏ xuống, không ngờ đã có việc.

Nghĩ đến Tiền Minh Phú có con ở ngoài, Tư Mã Hoành rất mất mặt. Ông là Ủy viên trưởng vậy mà con rể làm như vậy sau lưng, ông lại không biết, quá mất mặt.

– Người ta có ý tốt mà. Thấy tức thay cho con nên mới xông lên đánh Tiền Minh Phú.

Tư Mã Tú nhỏ giọng nói.

Tư Mã Hoành trừng mắt nhìn con gái, con gái ông quá ngu nên mới mắc mưu.

Tư Mã Hoành hừ một tiếng, đâu có bất công gì chứ, đây là muốn làm lớn chuyện.

Làm cho Tư Mã Hoành bực mình đó là khi ông dò xét đám người kia thì đó đúng là công nhân, hỏi gì cũng không biết. Chỉ biết một tin có một người đàn ông tìm bọn họ nói vì thấy bất bình cho Tư Mã Tú nên muốn bọn họ đánh cho Tiền Minh Phú một trận, sau đó cho mỗi người 500 tệ.

Tư Mã Hoành điều tra người trả tiền thì ngoài lúc ấy lộ mặt, sau đó hoàn toàn biến mất. Cảnh sát cũng đã tìm hiểu nhưng không có manh mối gì.

Việc này cảnh sát đang điều tra nhưng có tác dụng gì? Không biết sao bây giờ khắp Bắc Kinh đều biết.

Tư Mã Hoành còn biết một điều đó là bây giờ Trung ương đang rất mẫn cảm với hành vi của quan chức. Lâm Khâm bao gái bị đánh liền có người lợi dụng làm loạn, Bí thư Lâm cũng phải tỏ thái độ nghiêm túc xử lý hành vi của Lâm Khâm.

Tư Mã Hoành thở dài một tiếng. Tổng bí thư còn phải nghiêm túc xử lý Lâm Khâm, vậy Tiền Minh Phú cũng phải bị xử lý. Tiền Minh Phú còn hơn cả Lâm Khâm là có con riêng, việc này lại lộ ra trước mặt dân chúng, sao không xử lý cho được.

Tư Mã Hoành vốn định nhắc nhở Tiền Minh Phú rồi đưa hắn đến Nam Điền công tác. Nhờ năng lực của Vương Trạch Vinh mà giúp Tiền Minh Phú lấy chút thành tích. Chỉ cần Vương Trạch Vinh tiến bộ, Tiền Minh Phú có thể thuận lợi làm Bí thư tỉnh ủy. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì ngay cả chức chủ tịch tỉnh cũng không giữ được.

Tư Mã Hoành nhìn Tư Mã Tú mà nói:

– Con có suy nghĩ gì bây giờ?

Tư Mã Hoành thấy con gái khóc như vậy cũng rất không vui. Nhưng ông muốn nghe thái độ của Tư Mã Tú với Tiền Minh Phú. Nếu con gái vẫn còn tình cảm với Tiền Minh Phú, vậy dù như thế nào ông cũng không thể làm quá. Ngược lại thì Tiền Minh Phú phải chịu xử lý trước Đảng và pháp luật.

– Con muốn con kia chết.

Tư Mã Tú lớn tiếng nói.

Tư Mã Hoành nhíu mày, Tư Mã Tú đây là hận ả phụ nữ kia chứ chưa hết tình cảm với Tiền Minh Phú.