Chương 1520: Đến nhà Bí thư Lâm

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ở Trung Nam Hải có chỗ tốt là không phải ai cũng có thể tới. Muốn vào thì ít nhất phải là lãnh đạo tỉnh. Điều này làm chỗ Vương Trạch Vinh ở được yên tĩnh hơn.

Hạng Nam trao đổi với hắn nhiều về tình hình sau hội nghị. Vương Trạch Vinh cũng quan tâm đến vấn đề này. Theo Vương Trạch Vinh cảm nhận được Hạng Nam bất đắc dĩ với lợi ích của Hạng gia.

Ra khỏi nhà Hạng Nam, tâm trạng Vương Trạch Vinh không quá tốt.

Tên Hạng Quang thì Vương Trạch Vinh không ưa mấy, bây giờ muốn hắn toàn lực giúp Hạng Quang thì rất khó khăn.

Lữ Hàm Yên cũng nhìn ra được tâm trạng của hắn, cô cố gắng an ủi và khuyên hắn. Cô bây giờ đã lấy Vương Trạch Vinh nên đương nhiên hy vọng hắn không ngừng phát triển.

– Trạch Vinh, bố nói rồi mà, anh làm theo ý mình là được.

Lữ Hàm Yên nói.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Hắn được Hạng gia giúp, bây giờ giúp Hạng Quang cũng không khó, nếu hắn không giúp lại mang tiếng vong ơn.

Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên sang nhà Bí thư Lâm.

Bây giờ biết sau khi chuyển vào đây Lữ Hàm Yên cũng không ít lần đến nhà Bí thư Lâm với, coi như cũng quen thuộc với người nhà Bí thư Lâm.

Bây giờ Vương Trạch Vinh ở cách nhà Bí thư Lâm không quá xa.

Trước đó Vương Trạch Vinh đã gọi thư ký của Bí thư Lâm. Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn tới, Bí thư Lâm rất vui và mời hắn tối tới nhà mình chơi.

Vào nhà Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy người nhà Bí thư Lâm đang dùng bữa.

Bí thư Lâm có vẻ khá vui, ngài chủ động đứng lên mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh vào thì thấy bụng Uông Kiều đã lớn hơn, hắn liền nhìn vào đó.

Uông Kiều mặc dù đang có thai nhưng vẫn đầy quyến rũ.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Uông Kiều khẽ lấy tay xoa bụng và nhìn hắn.

Vương Trạch Vinh vội vàng nhìn sang Lâm Khâm.

Vương Trạch Vinh đang có chút đau đầu, hắn sao lại có con với Uông Kiều.

Lâm Khâm thấy Vương Trạch Vinh vào cũng không tỏ vẻ vui mừng. Y ngồi đó chuyển kênh, trên Tv đang có chương trình ca nhạc.

Nhà Bí thư Lâm cũng không có gì thần bí, hoàn toàn có phong cách sống như người bình thường.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn Lâm Khâm, Bí thư Lâm nhíu mày nói:

– Trạch Vinh đến mà anh không chào sao?

Uông Kiều lúc này đi lên rót trà cho Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên, cô không để nhân viên phục vụ làm việc này.

– Ngồi đi.

Nghe y nói như vậy, Lâm Khâm chỉ ghế mà nói.

– Trạch Vinh, công việc ở Hải Đông được chứ?

Bí thư Lâm cười nói.

– Đều là làm việc dưới sự lãnh đạo chính xác của Trung ương Đảng.

Vương Trạch Vinh nói.

Hải Đông có thể mở cục diện như vậy thì Vương Trạch Vinh biết cao tầng ở Bắc Kinh cũng vui vẻ.

Vương Trạch Vinh phát hiện Bí thư Lâm có vẻ già đi nhiều. ngài sắp lui nên giống như Hạng Nam, trong lòng cũng có chút không muốn.

Vương Trạch Vinh hôm nay đến cũng chỉ là tới ngồi một chút chứ không có mục đích gì. Hắn dù sao cũng coi như người của Bí thư Lâm, bây giờ Bí thư Lâm lui thì không tới là không được.

Bí thư Lâm rất có hứng thú nói chuyện, ngài không ngừng hỏi chuyện về Hải Đông, cũng hỏi chi tiết về kế hoạch công tác tiếp theo của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh một bên đáp một bên nhìn Lâm Khâm. Hắn thấy Lâm Khâm gầy đi nhiều, tinh thần có vẻ không quá tốt.

– Trạch Vinh, cậu vào đây rồi thì sau này phải tới đây nhiều hơn.

Lâm phu nhân cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

– Chỉ sợ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.

Lâm phu nhân nói:

– Hàm Yên gần đây không thấy cháu sang chơi bài, có phải bận không?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn Lữ Hàm Yên, hắn không nghĩ Lữ Hàm Yên sẽ chơi bài.

Lữ Hàm Yên cười nói:

– Gần đây cháu hơi nhiều việc, Trạch Vinh lại không ở đây nên cháu phải trông con.

Lâm phu nhân cười nói:

– Cháu chơi bài không giỏi, phải học thêm.

Bí thư Lâm nói:

– Mấy người đừng có làm xấu Tiểu Lữ.

Lâm phu nhân liền nói:

– Ở đây yên tĩnh không có việc gì, mọi người tìm thú vui thôi mà.

Lâm Khâm lúc này đột nhiên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Trạch Vinh, phụ nữ thì phải giữ chặt bên mình, đừng để quá xa.

Câu nói không đầu không đuôi của y làm mọi người có chút ngạc nhiên.

Bí thư Lâm sa sầm mặt nói:

– Anh cũng lớn rồi thì phải đặt tâm trí vào công việc, anh xem mình bây giờ đi, chỉ biết uống rượu.

Vương Trạch Vinh thấy người nhà nói chuyện này thì cũng không tiện nói xen vào.

Lâm Khâm bị Bí thư Lâm nói như vậy liền đứng lên nói:

– Con ra ngoài một chút.

Nói xong y liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy Lâm Khâm như vậy, Bí thư Lâm lắc đầu mà nói với Vương Trạch Vinh:

– Trạch Vinh, cậu xem nó đó, tuổi cũng tương đương cậu vậy mà như trẻ con.

Uông Kiều đứng lên nói:

– Mẹ, con về trước.

Lâm phu nhân nói:

– Con đi cẩn thận.

Uông Kiều vâng một tiếng rồi rời đi.

Nhìn Lâm Khâm cùng Uông Kiều một trước một sau đi ra, vẻ mặt Bí thư Lâm không quá tốt, Lâm phu nhân cũng thở dài một tiếng. Bọn họ đương nhiên biết hai vợ chồng Lâm Khâm bằng mặt mà không bằng lòng.

Nói chuyện một lúc thì vợ Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Thịnh Phong Khải cùng vợ Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Lưu Nhất Quốc vào.

Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên khá quen với bọn họ. Mấy người phụ nữ cười nói rồi đi đánh mạt chược.

Lâm phu nhân cười nói với Vương Trạch Vinh:

– Tôi mượn Hàm Yên một lát.

Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên rồi nói:

– Mọi người chơi vui vẻ.

Thấy mấy người phụ nữ sang phòng khác chơi, Bí thư Lâm thở dài nói:

– Lại chơi linh tinh.

Thấy Bí thư Lâm có vẻ bất đắc dĩ, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười, Lâm gia đúng là nhiều việc.

Thấy không còn ai khác, Bí thư Lâm nghiêm túc nói:

– Cậu bây giờ là Bí thư Thành phố Hải Đông, cần phải có cái nhìn đại cuộc. Công tác Thập cục cũng rất quan trọng, khi công tác ở Hải Đông cũng cần chú ý công việc của Thập cục.

Chuyện Thập cục thì ít người biết, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết đây là Bí thư Lâm coi trọng mình.

– Xin Bí thư Lâm yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc theo chỉ thị của ngài.

– Ừ, tôi đã nói chuyện với Bí thư Trịnh về việc của Thập cục, sau này cậu phải gánh vác công tác Thập cục, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của cậu.

– Bí thư Lâm, tôi sẽ kịp thời báo cáo công việc với ngài.

Vương Trạch Vinh liền tỏ thái độ.

Vương Trạch Vinh biết trên đầu mình đã có dấu ấn Lâm hệ, đây là điều không thể thay đổi. Dù Bí thư Trịnh dùng hắn cũng là nể mặt Bí thư Lâm. Đừng nhìn Bí thư Lâm đã lui nhưng lực lượng Lâm hệ ở Trung ương là rất lớn.

Hai người nói chuyện vài việc thì nguyên Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Chiêm Hướng Vinh đến.

Vương Trạch Vinh biết sắp Đại hội, người Lâm hệ nhất định có việc cần nói chuyện với Bí thư Lâm, mục đích chính là tỏ thái độ. Hắn cũng đứng lên chào Bí thư Lâm.

Ra khỏi nhà Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh từ từ đi về nhà mình.

Vương Trạch Vinh đang đi thì thấy Uông Kiều cười hì hì đi tới.

Thấy Uông Kiều chờ mình, Vương Trạch Vinh không thể không dừng lại.

– Tiểu Phỉ đi ra ngoài, ông nội đến nhà Lão bí thư nói thăm vợ của Lão bí thư.

Uông Kiều nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh biết ý gật đầu rồi cùng Uông Kiều đến nhà Uông Nhật Thần.

– Lâm Khâm làm sao vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

– Ai biết được hắn, ngay cả em cũng không rõ. Em không biết hắn đang làm gì, em chỉ biết y đã đưa người phụ nữ và đứa con ở huyện lên một biệt thự tại Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh nói:

– Bây giờ hai người thế nào?

Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Kiều nói:

– Lại về như trước, anh cũng thấy là em và hắn chỉ diễn cho ông bà xem.

Hai người vừa nói chuyện vừa đến nhà Uông Nhật Thần. Chuyện này hai người không lo vì dù Bí thư Lâm biết thì cũng đoán Vương Trạch Vinh đến Uông gia tìm Uông Phỉ.