Chương 1453: Quyết định rất đau đớn

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện Vương Trạch Vinh bị ám sát làm rất nhiều người giật mình, có nhiều người lập tức hành động. Vương Trạch Vinh không chỉ là đại diện của mình hắn, có nhiều người quan hệ với hắn. Các thế lực khắp nơi cùng hành động với mục tiêu là tìm ra nhân viên trốn thoát của Thiên Liệp bang, tiêu diệt chúng.

Vì việc này Công an thành phố Bắc Kinh tổ chức hoạt động lớn chưa từng có, còn yêu cầu mấy thế lực phải phối hợp với cơ quan công an tìm ra Thiên Liệp bang.

Trong lúc nhất thời cả Bắc Kinh trở nên nhốn nháo. Lực lượng cảnh sát thì còn đỡ, dù sao cũng là mệnh lệnh của cấp trên, ai không làm kẻ đó bị cách chức. Còn các thế lực ngầm lại căm hận Thiên Liệp bang. Cục diện đang tốt lại bị việc này mà ảnh hưởng.

Thập cục càng thêm chú tâm. Thiên Liệp bang muốn giết Phó cục trưởng Thập cục, đây chính là tát vào mặt Thập cục.

Nhiều bên cố gắng như vậy thì sao Triệu Thường Lâm có thể lẩn trốn được. Không lâu sau chuyện y đang trốn ở biệt thự ngoại ô đã lộ ra.

Công an thành phố dùng tốc độ nhanh nhất bao vây quanh biệt thự.

Thấy nhiều cảnh sát đến như vậy, Triệu Thường Lâm hoảng sợ, trốn trong biệt thự và lấy hai cô gái làm con tin.

– Bí thư Vương, Triệu Thường Lâm bây giờ đang bị bao vây trong một biệt thự ở ngoại ô.

Vương Vân Long nói.

Nhìn Vương Vân Long mắt trũng sâu xuống, Vương Trạch Vinh biết hắn không ngủ được. Vì điều tra ra Triệu Thường Lâm đang ở đâu, Thập cục đã dùng hết lực lượng.

– Tình hình bây giờ là như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói.

– Trong biệt thự ngoài Triệu Thường Lâm còn có bang chủ Thiên Liệp bang – Tôn Tây Lâm, hai vệ sĩ và mấy người phụ nữ.

– Còn mấy người phụ nữ sao?

– Triệu Thường Lâm thích nuôi gái, bình thường hay lột sạch quần áo các cô gái, coi là động vật, dùng xích xích cổ lại.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn Vương Vân Long, hắn không ngờ Triệu Thường Lâm lại biến thái như vậy. Từ trong tài liệu lần trước, Vương Trạch Vinh cũng thấy điều này nhưng không quá chú ý.

Hắn nghĩ Triệu Cao Cường cả đời đấu tranh với tội phạm, Triệu Thường Lâm lại là như vậy. Vương Trạch Vinh cũng thấy thương thay cho Triệu Cao Cường. Bải sao Triệu Cao Cường nhận được tin đã ngất xỉu.

Đúng lúc này Vu Dương gọi tới và báo cáo tình hình với Vương Trạch Vinh.

Áp lực của Vu Dương là rất lớn. Lần vây bắt này là con của Triệu Cao Cường – Lãnh đạo quốc gia. Vừa nghĩ tới việc này đã làm Vu Dương không thể thở nổi. Y không biết chuyện cuối cùng sẽ diễn ra như thế nào nữa.

– Bí thư Triệu đã biết chưa?

Vương Trạch Vinh nói.

– Chắc đã biết, đặc công đang vây quanh biệt thự. Triệu Thường Lâm uy hiếp nếu tới gần thì sẽ giết mấy người phụ nữ kia.

Vu Dương sớm đã báo cáo với Quách Hành Tùng, y cho rằng việc này sẽ có người báo cáo với Triệu Cao Cường.

Chuyện đến mức này ư?

Vương Trạch Vinh không còn gì để nói với Triệu Thường Lâm nữa. Đây là kẻ ngu muội, làm thế thì Triệu Cao Cường cũng bị y ảnh hưởng.

Nghĩ tới việc Triệu Cao Cường bị ảnh hưởng, Vương Trạch Vinh có chút áy náy. Triệu Cao Cường là người cả đời đấu tội phạm mà lại bị liên lụy vì chuyện của hắn và Triệu Thường Lâm.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh không hề hối hận khi nhằm vào Triệu Thường Lâm. Kẻ như vậy sao có thể tồn tại.

Nhìn những chuyện mà Triệu Thường Lâm đã làm, sự tồn tại của y sẽ càng làm mất danh dự của Triệu Cao Cường.

– Đi xem một chút.

Vương Trạch Vinh đi ra ngoài. Việc này liên quan tới hắn, nên Vương Trạch Vinh muốn đến hiện trường xem.

Vương Vân Long bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Thường Lâm và Tôn Tây Lâm là áp lực đối với y. Có mấy người muốn giết Vương Trạch Vinh như vậy, thì dù có đề phòng nghiêm ngặt cũng có lúc sơ hở. Bây giờ đã vây được mấy người này lại, nguy hiểm của Bí thư Vương đã giảm nhiều.

Lúc này đau nhất chính là Triệu Cao Cường. Sau khi biết con mình bị bao vây trong biệt thự ngoại ô, Triệu Cao Cường liền vội vàng chạy tới đó.

Sao Triệu Thường Lâm lại xấu xa như vậy? Đây là điều Triệu Cao Cường không thể hiểu. Từ trước đến giờ Triệu Thường Lâm luôn là kẻ nghe lời ông bố.

Khi Triệu Cao Cường đến nơi thì y càng đau lòng hơn. Từ khi nào con mình lại thành kẻ thù của cảnh sát thế này.

Rất nhiều cảnh sát, không ít xe cảnh sát, còn có cả đặc công đang chuẩn bị bên cạnh. Lại nhìn quanh thì thấy có cả tay súng bắn tỉa nhằm vào biệt thự.

Triệu Thường Lâm coi như xong rồi.

– Bí thư Triệu, Thường Lâm không chịu ra, cứ như vậy sẽ rất không có lợi cho cậu ta.

Quách Hành Tùng sớm đã tới hiện trường, chuyện phát triển đến mức này thì Quách Hành Tùng cũng rất khó chịu.

– Nó muốn làm gì?

Triệu Cao Cường hỏi.

– Cậu ta bây giờ uy hiếp mấy người phụ nữ trong biệt thự, nói không gặp Bí thư sẽ không thả người.

Triệu Cao Cường cảm thấy huyết áp của mình lại tăng lên.

Lúc này Triệu Thường Lâm như kẻ mất lý trụ sở. Một tay túm một cô gái mặc như con thỏ đứng ở ban công, một tay cầm súng đứng đó lớn tiếng gào rú.

– Tôi muốn gặp bố tôi.

– Mau tìm bố tôi tới đây.

Y bây giờ rất sợ, y không ngờ việc sẽ diễn ra thành như thế này. Thấy nhiều cảnh sát đứng đó như vậy, y muốn điên lên.

Bình thường đều là y hại người khác, có nhiều kẻ y hãm hại gặp cảnh này. Lúc ấy hắn còn đứng ngoài xem trò hề. Nhưng bây giờ đã thay đổi, hắn biết có nhiều khẩu súng nhằm vào mình.

– Bọn mày đừng mong nổ súng. Chỉ cần nổ súng thì tao chết, đám đàn bà này cũng chết.

Triệu Thường Lâm gào lên.

Ba người Thiên Liệp bang trốn ở một nơi gần đó, không lộ mặt.

– Tình hình bên trong không rõ, có mấy người phụ nữ bị uy hiếp, nếu mạnh mẽ xông vào sẽ làm con tin bị tổn thương.

Vu Dương lúc này cũng chạy tới.

Quách Hành Tùng nhíu mày. Tình hình bây giờ đúng là khó xử lý. Đó là con của Triệu Cao Cường, nếu bắn chết thì cũng không ổn. Bây giờ có Triệu Cao Cường đến, Quách Hành Tùng có thể đẩy sang cho đối phương.

Đối mặt nhiều cảnh sát như vậy, Triệu Thường Lâm vẫn còn hy vọng ông bố tới cứu. Đám cảnh sát này do bố hắn quản lý mà.

– Bố tao là Triệu Cao Cường.

– Ông là Bí thư đảng ủy Chính pháp.

Ánh mát Triệu Thường Lâm càng lúc càng đỏ, có biểu hiện như kẻ thần kinh.

Hắn biết rõ chuyện mình và Thiên Liệp bang đã làm. Bây giờ chứng cứ đã rơi vào tay cảnh sát, xử bắn hắn cũng là nhẹ. Chỉ có ông bố mới có thể cứu được hắn.

Triệu Cao Cường đứng đó mà run lên. Đây là thằng con vẫn nghe lời sao?

Triệu Cao Cường không thể tin nổi những gì mình thấy. Thấy mấy bức ảnh Triệu Thường Lâm hành hạ phụ nữ, Triệu Cao Cường có chút không tin, cho rằng con mình dù xấu hơn nữa cũng không thể làm như vậy. Nhưng bây giờ tận mắt thấy, Triệu Cao Cường rất thất vọng.

Nghe Triệu Thường Lâm muốn gặp, Triệu Cao Cường đi lên cầm loa và lớn tiếng nói:

– Thằng kia, anh lập tức nghe cho tôi, yêu cầu anh giơ súng đầu hàng, nếu không bắn hạ.

Nói đến chữ bắn hạ, Triệu Cao Cường thấy mình như quay lại thời điểm đấu tranh với tội phạm, ánh mắt rất kiên quyết.

Nghe thấy bố mình đã tới, Triệu Thường Lâm liền thấy được hy vọng, y vội vàng ném súng xuống mặt đất mà nói:

– Con đầu hàng.

Đúng lúc này đám người Tôn Tây Lâm đang trốn trong phòng lại rất sợ hãi.

Trong phòng ngoài bọn họ còn có ba cô gái trẻ tuổi ăn mặc như động vật.

– Tôn ca, làm sao bây giờ?

Một tên vệ sĩ nói.

Tôn Tây Lâm còn không biết nói gì thì một thằng vệ sĩ khác đã nói:

– Chuyện chúng ta làm thì dù xử bắn mười lần cũng không đủ, bây giờ mà đầu hàng chính là chịu chết.

Y nói làm Tôn Tây Lâm cảm thấy rất nặng nề. Mọi người làm quá nhiều việc xấu, chứng cứ đã rơi vào tay cảnh sát. Bây giờ dù đầu hàng cũng bị xử bắn.

Nhìn tình hình bên ngoài, lại nhìn Triệu Thường Lâm đã ném súng, Tôn Tây Lâm biết lần này xong rồi.

Bọn họ biết bố Triệu Thường Lâm là Triệu Cao Cường. Lần này may ra chỉ có Triệu Thường Lâm còn hy vọng sống.

Tôn Tây Lâm hung dữ nói:

– bắt Triệu Thường Lâm lại cho tao.

Y nghĩ đến một biện pháp, bây giờ chính là uy hiếp Triệu Thường Lâm, vì thế lợi dụng quan hệ của Triệu Cao Cường mà trốn ra nước ngoài.

Thấy Triệu Thường Lâm đã ném súng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra chuyện, một thằng từ trong phòng lao ra túm lấy Triệu Thường Lâm.