Chương 489: Chuyện nước và chuyện nhà

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trung Quốc lần này phái đoàn lớn như vậy tham gia triển lãm du lịch là có nhiều suy nghĩ. Lần trước xảy ra xung đột thương mại với nước Pháp khiến quan hệ hai bên trở nên lạnh nhạt. Hai nước đều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không tốt. Lần này phái đoàn Trung Quốc đến là thể hiện ý tốt, nước Pháp đương nhiên cũng thấy tình hình này nên mới đưa ra chuyện kết nghĩa.

Khi đoàn nói thành phố Paris muốn kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc, lãnh đạo Trung ương rất vui vẻ. Đây là chuyện tốt đối với quan hệ của hai nước.

Chẳng qua đưa thành phố nào để kết nghĩa với Paris thì Lãnh đạo trung ương rất khó xử, các tỉnh cũng khó xử. Đoàn của ba tỉnh được tập hợp từ các tỉnh nên tin này lập tức được truyền về tỉnh mình.

Nghe thấy tin này, ba Tỉnh ủy đều rất coi trọng, việc này rất có lợi cho sự phát triển kinh tế trong tỉnh. Đương nhiên nếu như việc này thành công sẽ tăng cường sức ảnh hưởng của tỉnh với nước ngoài.

Trương Tất Tường là người đầu tiên gọi tới cho Vương Trạch Vinh. Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam đã có quyết định, chính là để Trương Tất Tường làm lãnh đạo chủ quản thông báo.

Trương Tất Tường nói rất trực tiếp:
– Trạch Vinh, chuyện thành phố Paris muốn kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc, việc này cháu phải rất chú ý, cố gắng đặt ở tỉnh Sơn Nam. Đương nhiên Chiếu Đông là tốt nhất.

– Trương thúc, việc này các tỉnh đều sẽ tranh đoạt, cháu có lẽ không quyết định được.

Trương Tất Tường nói:
– Lời của cháu nhất định có tác dụng lớn nhất, ít nhất cháu có thể ảnh hưởng đến thành phố Paris. Trạch Vinh đây là việc rất quan trọng đối với cháu. Nếu cháu làm tốt thì cháu là công thần ở tỉnh Sơn Nam, tin rằng sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cháu.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng muốn Paris hợp tác với tỉnh Sơn Nam nên nói:
– Trương thúc, cháu nhất định sẽ cố gắng.

Trương Tất Tường nói:
– Dù như thế nào thì quan hệ của cháu vẫn ở tỉnh Sơn Nam, phục vụ tỉnh Sơn Nam là chức trách của cháu.

Sau khi dập máy Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ một chút. Với ý của Trương Tất Tường thì thành phố hợp tác nên đặt ở thủ phủ của tỉnh, không biết Thị trưởng Paris nghĩ như thế nào mà để mình lựa chọn, đây rõ ràng là đặt mình lên lò lửa. Đừng nhìn chỉ là chuyện hợp tác, nếu xử lý không tốt thì mình sẽ rất bất lợi.

Vương Trạch Vinh vừa ra ngoài thì Mạc Chính Quần đã gọi tới.

– Trạch Vinh, cậu đúng là thể hiện rất tốt ở Paris.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Cái gì mà thể hiện tốt, không bị phê bình là may rồi.
Nói chuyện vài câu, Mạc Chính Quần liền nói:
– Trạch Vinh, tôi nghe nói Paris muốn kết nghĩa với một thành phố trong nước, cậu là người từ Quán Hà đi ra, kéo về Quán Hà có được không?

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Việc này ba tỉnh đang tranh nhau, không phải do tôi quyết định được, có thể giúp tôi sẽ giúp. Nhưng cuối cùng có kết quả gì thì tôi không rõ.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Chính Quần nói:
– Như vậy là tốt rồi, cố gắng giúp Quán Hà một chút.
Y cũng biết việc này khó làm, gọi điện chính là xem có hy vọng không?

Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ ngồi trong khách sạn chứ không đến triển lãm. Hắn không muốn đến đó để người nước ngoài hỏi này hỏi nọ.

Vương Trạch Vinh không ngờ Ouni lại chạy đến cửa.

Đi theo nhân viên phục vụ, Ouni đến phòng Vương Trạch Vinh. Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Ouni liền lao đến ôm chầm và hôn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới đẩy được cô ra.

Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Ouni ngồi xuống, hắn không biết nên nói chuyện với cô gái như thế nào.

Ouni nói một lúc thấy Vương Trạch Vinh không hiểu liền rút điện thoại di động ra gọi. Không lâu sau một cô gái Trung Quốc tuổi tương đương Ouni đi đến.

Thấy là một người Trung Quốc, Vương Trạch Vinh mới yên tâm.

Cô gái sau khi đi vào liền nói chuyện vài câu với Ouni, sau đó nói với Vương Trạch Vinh:
– Vương tiên sinh, tiểu thư Ouni bảo em đến làm phiên dịch. Em là Âu Dương Thanh Yên, bạn học của Ouni.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Cô là du học sinh?

Âu Dương Thanh Yên nói:
– Đúng thế.

Có Âu Dương Thanh Yên làm phiên dịch, Vương Trạch Vinh có thể nói chuyện với Ouni.

Ouni nói chuyện rất trực tiếp:
– Vương tiên sinh, em rất sùng bái anh, em muốn làm tình nhân của anh.

Vương Trạch Vinh nhìn Âu Dương Thanh Yên rồi nói:
– Cô nói với cô ấy, người Trung Quốc chúng ta không có chuyện tình nhân.

Âu Dương Thanh Yên cũng không lập tức phiên dịch mà nói:
– Vương tiên sinh, Trung Quốc hình như có không ít quan chức nuôi tình nhân mà.

Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh Yên.

Âu Dương Thanh Yên cười cười phiên dịch lại lời của Vương Trạch Vinh. Những câu mà Ouni nói đều đầy vẻ yêu đương làm Vương Trạch Vinh rất khó xử. Âu Dương Thanh Yên lại rất vui vẻ, vừa dịch lại vừa cười hì hì.

Ouni nói:
– Anh yêu, em biết anh đến đây tuyên truyền du lịch. Em có rất nhiều bạn, em sẽ tổ chức một đoàn du lịch quy mô lớn đến xem con đường du lịch ba tỉnh của anh. Em ủng hộ anh.

Khó khăn lắm mới đuổi được Ouni đi, Vương Trạch Vinh cảm thấy người mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn đương nhiên hy vọng có một người đẹp nước ngoài làm tình nhân, nhưng nghĩ mình là quan chức chính quyền nên lại không hy vọng xuất hiện việc này. Ouni là người không kín miệng, Vương Trạch Vinh sợ cô ta sẽ đi nói khắp nơi. Nếu việc này truyền về Trung Quốc thì xong rồi.

Sau khi Ouni đi chưa lâu, Hà Bang Vân đã đến tìm Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh, Hà Bang Vân nói:
– Chuyện Paris muốn kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc và phong cậu làm công dân danh dự đã được Lãnh đạo trung ương quyết định.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
– Quyết định gì vậy?

– Chuyện cậu làm công dân danh dự của Paris thì cấp trên rất ủng hộ, cho rằng việc này có thể tăng cường quan hệ giữa hai nước.

Vương Trạch Vinh hỏi:
– Tôi là quan chức thì có ảnh hưởng gì không?

Hà Bang Vân nói:
– Nếu cấp trên đã đồng ý thì việc này không có vấn đề gì.

Nghe Hà Bang Vân nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói;
– Chỉ là một công dân danh dự mà thôi, chắc không có vấn đề gì.

Hà Bang Vân nói:
– Đây là một vinh dự với cậu, cậu có thể nhận.

Sau khi nói xong việc này, Hà Bang Vân nói:
– Cấp trên lo lắng đến yêu cầu của Paris nên quyết định thành phố kết nghĩa nằm trong phạm vi ba tỉnh. Lãnh đạo trung ương bảo tôi trưng cầu ý kiến của cậu một chút, xem xem nên để ở thành phố nào là thích hợp nhất.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi bây giờ là người của ba tỉnh, thực sự khó quyết định được việc này. Trước kia tôi công tác ở Quán Hà nên rất có tình cảm với thành phố này. Tổng cục trưởng Hà thấy để ở Quán Hà thế nào?

Hà Bang Vân nghĩ Vương Trạch Vinh là con rể của Hứa Tố Mai nên nói:
– Trạch Vinh, cậu bây giờ đã rời khỏi Quán Hà. Nếu đặt ở Quán Hà thì không có bao nhiêu tác dụng với cậu.

Lời này làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Hà Bang Vân vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
– Việc này cậu cứ suy nghĩ một chút, mai trả lời cũng được.

Đối với việc này Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó quyết định nên hắn định hỏi ý kiến của Hạng Nam.

Đầu kia vừa thông thì Hạng Nam đã cười nói:
– Bố đoán con sẽ gọi điện, có phải là có chút khó xử vì chuyện thành phố kết nghĩa?

Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ vì chuyện gì lớn đều phải hỏi ý kiến Hạng Nam nên nói:
– Bố, việc này con đúng là khó có thể quyết định. Ý của con là để Quán Hà kết nghĩa với Paris, nhưng Tổng cục trưởng Hà nói chuyện này không có tác dụng gì với con.

Hạng Nam nói:
– Lão Hà nói đúng. Quán Hà bây giờ do Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm tranh đoạt, con không nên xen vào. Chuyện này con xen vào cũng không có lợi, ngược lại còn khiến một bên không hài lòng. Ý của bố là để ở nơi khác.

Vương Trạch Vinh nói:
– Trương thúc cũng gọi điện tới nói là nên đặt ở Thành phố Chiếu Đông.

Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói:
– Con không thể làm không công trong việc này. Nếu con không có chỗ tốt gì ở Thành phố Chiếu Đông thì sao phải để ở đó. Việc này con không nên vội vàng quyết định, để bố nói chuyện với bọn họ đã.

Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam muốn lợi dụng việc này mà lấy lợi ích cho mình nên nói:
– Vậy con làm phiền bố rồi.

Hạng Nam cười ha hả nói:
– Bố không giúp con thì giúp ai. Mẹ con hôm nào cũng gọi về nói chuyện của con, bà ấy rất hài lòng về con.

Chuyện kết nghĩa giữa hai thành phố là chuyện lớn của hai nước, mặc dù bề ngoài thì như một trò đùa nhưng sau lưng là cả một loạt hoạt động.

Trung Quốc biết ảnh hưởng của Paris, mặc dù việc này do Vương Trạch Vinh quyết định nhưng thực ra cũng có cân nhắc, căn bản không thể để một thành phố hàng đầu thế giới kết nghĩa với một thành phố lạc hậu. Nếu thật sự như vậy chỉ khiến người ta cười Trung Quốc. Lãnh đạo trung ương Trung Quốc cũng biết sau lưng Vương Trạch Vinh là Hạng gia, để Vương Trạch Vinh lựa chọn thực ra là để Hạng gia lựa chọn.

Hạng Nam lúc này gọi điện cho Chương Kiều Cương. Chương Kiều Cương nói:
– Lão lãnh đạo, việc này Tỉnh ủy đã nghiên cứu thì thấy một là Thành phố Phượng Hải, một là Thành phố Chiếu Đông. Thực lòng mà nói thì Thành phố Phượng Hải tốt hơn nhưng Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam muốn tăng sức ảnh hưởng nên hy vọng để ở Thành phố Chiếu Đông.

Hạng Nam nói:
– Suy nghĩ của Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam thì tôi hiểu, không biết các anh có dự tính gì cho Trạch Vinh?