Chương 1404: Đến nhà

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe từng người nói chuyện, Vương Trạch Vinh nhìn vào người đàn ông trung niên đang cắm đầu ghi chép. Đây là người duy nhất Vương Trạch Vinh thấy có nhiều chính khí của Học viện Dân tộc.

Đến lượt người này phát biểu, Vương Trạch Vinh nghe rất chăm chú. Đợi người này nói xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là người muốn làm việc nhất, tất cả lời phát biểu đều rất bình thường, không hề ra vẻ như những người khác.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

– Xin hỏi anh tên gì?

Mọi người đều đang quan sát Vương Trạch Vinh, thấy hắn nhíu mày thì mỗi người nghĩ mỗi kiểu. Bốn người còn lại của Học viện Dân tộc đều thở dài một tiếng thầm nghĩ Bí thư Vương không coi trọng người này.

Không bị vẻ mặt của Vương Trạch Vinh ảnh hưởng, vị giáo viên nói:

– Bí thư Vương, tôi là Trịnh Nhã Quang.

Y nói chuyện rất đơn giản.

Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì.

Kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh không nói gì mà đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay khi Vương Trạch Vinh rời đi không lâu, năm người của Học viện Dân tộc mang theo tâm trạng khác nhau đi ra ngoài. Mọi người có nhiều suy nghĩ về hội nghị hôm nay. Đắc ý nhất là Chu Chí Lệ vì biểu hiện của mình. ả có chút đắc ý, vì hôm nay mà ả đã chuẩn bị rất nhiều. Đoạn nào nên nói, lúc nào cần có vẻ mặt gì thì đã tập nhiều trước gương. Nhất là lúc khóc thì ả đã bôi dầu vào tay.

Chu Chí Lệ là người rất có tâm cơ, đã tiến hành nghiên cứu nhiều về Vương Trạch Vinh. Ả biết Vương Trạch Vinh trọng thực tế, chú ý vào cách làm việc của nhân viên. Ả cảm thấy biểu hiện của mình hôm nay sẽ được Bí thư Vương chú ý tới.

Nhìn mấy người đằng sau, Chu Chí Lệ nói:

– Lần này Tỉnh ủy coi trọng công tác giáo dục như vậy, tôi thấy rõ Bí thư tỉnh ủy rất chú trọng. Lần này Học viện Dân tộc nhất định phải chăm chú học tập tinh thần của Bí thư Vương, toàn lực làm tốt công việc của Học viện Dân tộc.

Phần tử tri thức cao thì thường không ai phục ai, điều này mọi người đều rõ. Ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Chu Chí Lệ. Ả bây giờ nghĩ mình đã là hiệu trưởng sao?

Tương Thành Ngân cười nói:

– Chị Chu nói đúng, tin rằng hội nghị lần này sẽ thúc đẩy công tác giáo dục toàn tỉnh. Học viện Dân tộc chúng ta cần phải đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy, làm tốt công việc.

Nhìn Chu Chí Lệ và Tương Thành Ngân lên xe rời đi, tâm trạng mọi người khá khác nhau. Từ tình hình bây giờ có thể thấy Chu Chí Lệ rất có thể thành hiệu trưởng. Tương Thành Ngân cũng có chỗ dựa rất mạnh.

Lý Tập Quân cũng cười nói với mọi người:

– Tôi đi trước.

Y tự nhận mình biểu hiện không kém gì Chu Chí Lệ, nghĩ tới khi mình báo cáo thì Bí thư Vương nghe rất chăm chú, y khá vui vẻ. Y thầm nghĩ mình mặc dù phát biểu không làm người ta xúc động như Chu Chí Lệ, Chu Chí Lệ này mặc dù cũng được nhưng già rồi, làm sao hấp dẫn được Bí thư Vương.

– Lão Trịnh, hai chúng ta đi cuối cùng rồi.

Hà Tứ Duy cười nói với Trịnh Nhã Quang rồi lên xe rời đi.

Trịnh Nhã Quang lắc đầu. Tâm trạng y bây giờ không thể bình tĩnh. Y càng thêm lo lắng với tình hình của Học viện Dân tộc. Hôm nay y nói chuyện chính là điều cần giải quyết, không hề ca ngợi gì hết, tin rằng lãnh đạo cấp trên không thích nghe.

Hội nghị kết thúc, Học viện Dân tộc trở về tình hình cũ, mọi người cần làm gì vẫn làm. Ngoài việc tổ chức hội nghị vào thứ sáu để truyền đạt tinh thần ra thì căn bản không có gì thay đổi nhiều. Đối với hội nghị hàng năm này thì mọi người sớm quen, biết nó căn bản không ảnh hưởng tới công việc của Học viện Dân tộc.

Bây giờ lời đồn đại về cuộc cạnh tranh chức hiệu trưởng càng lúc càng nhiều.

– Lão Trịnh, ông làm như thế nào vậy hả. Nghe nói mọi người đang hoạt động, sao ông không đi quan hệ một chút?

Bà vợ cũng dạy ở trường nên có chút lo lắng nói với Trịnh Nhã Quang.

Trịnh Nhã Quang nghĩ đến Bí thư Vương nhíu mày, y biết mình coi như không có cơ hội. Y đặt quyển sách xuống rồi nói:

– Một trường đại học cao cấp muốn đạt đến đẳng cấp quốc tế thì quan trọng nhất chính là phải tạo được thành tích, phải biến thành tích thành lực lượng sản xuất. Người lãnh đạo trường cần có năng lực, làm mấy trò đó thì tôi thấy không lâu dài. Tin rằng Tỉnh ủy sẽ có sự lựa chọn chính xác.

Trịnh Nhã Quang nói xong rồi một lần nữa đọc sách.

Vợ Trịnh Nhã Quang thở dài một tiếng. Chị biết rõ về chồng mình, Trịnh Nhã Quang biết rõ mọi vấn đề trong xã hội nhưng bảo y phải đi làm việc thì không thể.

Ngay khi Bà vợ đang thở dài thì nghe thấy tiếng chuông cửa, chị đang nghĩ có lẽ là sinh viên nào tới nhà.

Bà vợ ra mở cửa thì thấy là một người đàn ông trông như hơn 30, khá quen mắt.

– Anh tìm ai?

– Giáo sư Trịnh có nhà không? Tôi tới thăm giáo sư Trịnh.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Hôm nay Vương Trạch Vinh có mục đích rõ ràng là tới nói chuyện để hiểu rõ suy nghĩ của Trịnh Nhã Quang.

Hai hôm nay Vương Trạch Vinh vẫn chú ý về Trịnh Nhã Quang, biết đây là giáo viên tốt. Theo tình hình hắn biết thì trong thời gian Trịnh Nhã Quang làm phó hiệu trưởng thì biểu hiện rất xuất sắc.

Thực ra tâm trạng Trịnh Nhã Quang lúc này cũng không yên. Nghĩ đến vấn đề Học viện Dân tộc, lại nghĩ tới do đám người Chu Chí Lệ làm hiệu trưởng, y lo cho tương lai của Học viện Dân tộc. Một trường nếu muốn đột phá thì phải có lãnh đạo tốt, nếu không chỉ càng lúc càng suy sụp.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện với Bà vợ, Trịnh Nhã Quang rất ngạc nhiên. Y quá quen với giọng của Vương Trạch Vinh, y không thể tin đứng lên, vội vàng chạy ra cửa.

Thấy Vương Trạch Vinh cười cười đứng đó, Trịnh Nhã Quang rất kích động. Y không ngờ Bí thư tỉnh ủy lại tự tới nhà mình.

– Bí, Bí thư Vương….

Trịnh Nhã Quang lắp bắp nói.

– Ha ha, giáo sư Trịnh, không làm phiền chứ?

– A, không có, không có, mời Bí thư Vương vào.

Nghe Trịnh Nhã Quang nói như vậy, Bà vợ lúc này mới nhớ ra đó là Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Bà vợ giật mình đứng đó không biết làm gì. Nhà bọn họ đã bao giờ có lãnh đạo lớn như vậy tới đâu.

Vương Trạch Vinh tự mình tới chứng tỏ đã coi trọng Trịnh Nhã Quang, Trịnh Nhã Quang thấy mình đột nhiên có hy vọng.

Nhìn quanh nhà Trịnh Nhã Quang, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Đây mới giống nhà một giáo viên.

Thấy Trịnh Nhã Quang còn cầm quyển sách, Vương Trạch Vinh nói:

– Giáo viên chính là luôn nghĩ tới việc học tập.

Bà vợ luống cuống tay chân đi pha trà. Vương Trạch Vinh tới làm chị thấy mình như nằm mơ. Chị không thể hiểu nổi, mọi người đang cố tìm cửa để quan hệ với lãnh đạo tỉnh, chồng cô không làm gì mà Bí thư tỉnh ủy lại tự tới nhà.

Nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh hỏi:

– Anh thấy sao về tình hình giáo dục quốc gia bây giờ?

Vương Trạch Vinh hỏi rất tùy ý nhưng Trịnh Nhã Quang biết Bí thư Vương đang kiểm tra mình nên nói:

– Bí thư Vương, tôi thấy giáo dục Trung Quốc đã xuất hiện vấn đề, tâm lý xao động chiếm ưu thế, nhiều người theo đuổi lợi ích ngắn hạn, một quốc gia quan trọng nhất chính là giáo dục phải theo đuổi chiến lược lâu dài. Nếu chỉ nghĩ trước mắt đó là sai lầm. Chúng ta đang tiến hành nền kinh tế thị trường, phát triển kinh tế quá nhanh nhưng chúng ta bồi dưỡng chẳng lẽ chỉ là nhân tài về kinh tế sao? Tôi thấy sai lầm càng lúc càng lớn. Nhân tài phải bồi dưỡng một cách toàn diện, chỉ như vậy thì quốc gia mới có thể phát triển.

– Hiện nay nền kinh tế thị trường chiếm chủ đạo, tiền trên hết đã thấm sâu vào lòng người. Anh cho rằng các trường nên làm như thế nào?

– Sinh viên đại học càng lúc càng trưởng thành hơn, sâu trong lòng bọn họ cũng có tình cảm yêu nước, tôi cho rằng giáo dục nên chỉ dẫn ở vấn đề này. Khi trường học đào tạo thì chú ý về lý luận, phải chú trọng giáo dục truyền thống Trung Quốc.

Trịnh Nhã Quang nói chuyện khá hợp với ý của Vương Trạch Vinh.