Chương 1525: Thái độ của Hạng gia

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện đường sắt thì Vương Trạch Vinh tạm thời chưa giúp được gì, hắn chỉ biết sau chuyện này Hồ Húc Đông vẫn giữ được chức Bộ trưởng. Chẳng qua Hạng hệ gặp cản trở nhiều khi rót lực lượng vào Bộ Giao thông. Bộ Giao thông lại thêm vài lực lượng khác khiến tình hình trở nên phức tạp.

Theo Hạng Nam lui ra, Vương Trạch Vinh đoán sức ảnh hưởng của Hạng hệ đối với Bộ Giao thông càng nhỏ, đây là điều không thể khác.

Đương nhiên Bắc Kinh còn có một chuyện lớn đó là Lâm Khâm bị điên.

Theo Vương Trạch Vinh biết thì Lâm Khâm có vẻ không thể khôi phục. Ở chuyện này Uông Kiều cũng biết ý mà quan tâm chăm sóc hai người Bí thư Lâm.

Theo hắn nghĩ Vương Trạch Vinh có thể giữ được mạng là may rồi. Lữ Hàm Yên cũng thi thoảng tới nhà chơi với Lâm phu nhân.

Vương Trạch Vinh một bên chú ý việc trên Bắc Kinh nhưng cũng có những việc cần làm.

Hai hội nghị cuối cùng đã diễn ra, Vương Trạch Vinh dẫn đoàn đại biểu Hải Đông tham gia tất cả hoạt động của hai hội nghị.

Là Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh đặt mình trong hoàn cảnh này, dùng một cái nhìn hoàn toàn mới cảm nhận vấn đề. Hắn bây giờ một lần nữa nhìn ra được cảm nhận của mình đã khác.

Tiễn đại biểu Hải Đông, Vương Trạch Vinh lên xe đến nhà Hạng Nam. Trong hội nghị Vương Trạch Vinh có thể thấy tâm trạng Hạng Nam không quá tốt.

Đương nhiên hắn có thể nhìn quan khí nên sao không nhìn ra được tình huống của những Lãnh đạo trung ương sẽ lui.

Dù mọi người cố tỏ vẻ trầm ổn như thế nào, bề ngoài không sao nhưng từ quan khí vẫn thể hiện rõ tâm trạng của họ.

Xe vào Hạng gia, Vương Trạch Vinh thấy người Hạng gia sớm có mặt đông đủ ở đây.

Đặc biệt nhất là Hạng Quang khi thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng lên đón, thái độ khác hẳn trước đây.

Hạng Quang rất cung kính nói:

– Trạch Vinh.

Hạng Quang trước đây chưa bao giờ cung kính nói chuyện với Vương Trạch Vinh như vậy. Điều này làm Vương Trạch Vinh không quen.

– Anh bao giờ thì xuống dưới nhận chức?

Hạng Quang bây giờ đã được xác định làm Bí thư thị ủy một thành phố của tỉnh Sơn Nam.

– Mai tôi sẽ đi.

Hạng Quang nói.

Hạng Quang đúng là có chút sợ hãi Vương Trạch Vinh. Tỉnh Sơn Nam mặc dù là đất của Hạng hệ, nhưng người tỉnh Sơn Nam ủng hộ ai thì rất khó nói. Nếu Vương Trạch Vinh không phải thuộc Hạng gia thì lại không có vấn đề gì, quan trọng nhất là Vương Trạch Vinh cũng là người Hạng gia.

Bởi vì Vương Trạch Vinh là người Hạng gia nên nhân viên Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam có thêm sự lựa chọn là đi theo Vương Trạch Vinh hoặc Hạng gia. Dù sao cũng không phải là phản bội khỏi Hạng hệ.

Điểm này rất dễ để đưa ra kết luận, Vương Trạch Vinh có xu thế phát triển rất tốt, quan chức tỉnh Sơn Nam không thể nhìn ra. Hạng Quang nếu tới tỉnh Sơn Nam mà không có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh là rất khó khăn.

Đối với Hạng Quang mà nói muốn nắm giữ tỉnh Sơn Nam thì Vương Trạch Vinh chính là vật cản lớn nhất.

Trong nhà Hạng Quang và Hạng Kiền đã dieenx nhiều lần, ngoài việc ép Vương Trạch Vinh toàn lực giúp y nhanh chóng lên chức ra thì đúng là không có biện pháp nào khác.

Vương Trạch Vinh cũng biết rõ chuyện này. Gần đây Hạng gia càng lúc càng thể hiện rõ việc ủng hộ Hạng Quang. Thấy thái độ của Hạng Quang như thế này, hắn biết Hạng Quang được người chỉ điểm.

– Trạch Vinh tới.

Hạng Tâm Lam đứng lên chào Vương Trạch Vinh.

– Xử lý xong việc rồi à?

Hạng Nam nói.

Chào mấy người xong, Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Nhìn Hạng Nam, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Bây giờ ông không còn quá buồn bực như lúc tham gia hội nghị.

– Trạch Vinh, bắt đầu từ bây giờ trọng trách của con sẽ nặng hơn nhiều.

Hạng Nam nói. Ông biết sau khi mình lui, trong Bộ Chính trị chỉ còn một mình Vương Trạch Vinh đối mặt tất cả. Mà trong đó toàn người ở trong chính trị nhiều năm, ông cũng lo thây cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh bây giờ tuy tiến bộ lớn, năng lực mạnh nhưng theo ông thấy Vương Trạch Vinh còn thiếu nhiều, phải không ngừng rèn luyện bản thân.

Hạng Thành cũng cười nói:

– Hạng gia bây giờ phải dựa vào cháu. Tâm huyết nhiều năm của Hạng gia coi như đã thành công. Cháu đã vào được Bộ Chính trị, không dễ. Sau khi Tiểu Quang đến tỉnh Sơn Nam thì cháu phải giúp đỡ một chút, để Tiểu Quang nhanh chóng trưởng thành và làm một trợ thủ đắc lực cho cháu.

Hạng Nam nghe thấy thế thì có chút bất đắc dĩ. Ông biết Vương Trạch Vinh cũng không phải một người ngu mà không biết Hạng Thành nói là có ý gì. Đây là ép Vương Trạch Vinh giao tỉnh Sơn Nam cho Hạng Quang.

Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng có chút khó chịu, Hạng Thành đây là đòi mình trả ơn. Hắn lên chức đúng là được Hạng gia giúp, nhưng thực ra chỉ có một mình Hạng Nam giúp mà thôi. Đám người Hạng Thành và Hạng Kiền có tác dụng gì cho sự phát triển của hắn.

Nhìn sang Hạng Quang, Vương Trạch Vinh sớm biết Hạng Quang là loại người gì. Thực ra Vương Trạch Vinh cũng không coi trọng Hạng Quang. Người này nhìn qua thì được nhưng thực ra là kẻ chí lớn nhưng lại không có tài. Đến tỉnh Sơn Nam thì dù có Hạng gia bảo vệ cũng không phải quá đảm bảo. Phải biết tuy tỉnh Sơn Nam là do Hạng hệ nắm giữ nhưng vẫn có các thế lực khác.

Hạng Quang được ông bố ra hiệu nên cũng nói:

– Trạch Vinh, sau này dựa hết vào cậu.

Hạng Định ngồi bên thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền suy nghĩ thật nhanh. Y xuất thân Hạng gia thì sao không hiểu ý của mọi người. Y nhìn bộ dạng của Hạng Quang rồi thầm bĩu môi. Hạng Quang muốn khống chế tỉnh Sơn Nam ư? Đâu có cửa.

Hạng Nam vừa lui, người Hạng gia đã vội vàng muốn nâng Hạng Quang lên rồi.

Vương Trạch Vinh mặc dù không hài lòng nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì. Hắn nói:

– Đồng chí Bí thư tỉnh ủy Khuông Năng Hỉ có năng lực rất mạnh, phải tin tưởng năng lực của anh ta.

Hạng Kiền nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì hơi biến sắc. Ý của Vương Trạch Vinh là Hạng gia tự mình giải quyết, hắn không tham gia vào. Việc này bề ngoài thì không có chuyện, nhưng quan trọng nhất là bây giờ Hạng Nam đã lui, sức ảnh hưởng của Hạng gia đối với nhân viên Hạng hệ phải thông qua Vương Trạch Vinh mà làm. Nếu ý của Vương Trạch Vinh không rõ thì người ở tỉnh Sơn Nam sẽ làm như thế nào?

Hạng Tâm Lam lúc này cười nói:

– Trạch Vinh, Hạng gia dự định tiến vào Hải Đông, cô chuẩn bị tới Hải Đông xem một chút và thành lập chi nhánh ở đó. Cháu thấy sao?

Hạng Nam rất buồn bực, ông trầm giọng nói:

– Trạch Vinh vừa đến Hải Đông, tình hình Hải Đông rất phức tạp, các người đừng gây loạn thêm nữa.

Là thành viên Hạng gia, Hạng Nam cũng đau đầu. Biểu hiện gấp gáp như vậy của mấy người kia là quá rõ, đây là ép Vương Trạch Vinh phải nhân nhượng, đòi Vương Trạch Vinh trả ơn, đòi Vương Trạch Vinh toàn lực phục vụ Hạng gia.

Hạng Nam biết rõ về tình hình của Vương Trạch Vinh. Rất nhiều chuyện Hạng Thành và Hạng Kiền không biết. Ông nhìn thoáng qua hai người Hạng Thành mà khẽ thở dài một tiếng. Suy nghĩ của đám người Hạng Thành quá đơn giản. Bọn họ thật sự nghĩ chỗ dựa của Vương Trạch Vinh là Hạng gia sao? Không có Hạng gia thì Vương Trạch Vinh không thể đứng vững sao?

Ông biết nếu làm quá đáng thì có lẽ Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi Hạng gia. Hơn nữa con gái ông là vợ của Vương Trạch Vinh, ông phải suy nghĩ cho con gái.

Lời Hạng Nam nói làm Vương Trạch Vinh thấy ấm áp trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được Hạng Nam không hy vọng người Hạng gia ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn.

Vương Trạch Vinh thực sự rất cảm ơn Hạng Nam, vì thế hắn thầm nghĩ nếu Hạng Quang có năng lực thì giao tỉnh Sơn Nam cho đối phương cũng không sao.

Hạng Kiền lúc này nói:

– Ý của Tâm Lan thì anh cho rằng rất đúng. Trạch Vinh là Bí thư Hải Đông, lại là Ủy viên Bộ Chính trị, điều này có lợi cho sự mở rộng của Hạng gia. Anh nghĩ phải nhanh chóng nắm thị trường Hải Đông vào tay.

Thấy người Hạng gia chỉ nghĩ cho lợi ích của mình, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than bảo sao Hạng Thành và Hạng Kiền không thể lên cao.

Thấy vẻ mặt Hạng Nam không quá tốt, Vương Trạch Vinh biết ông khó xử nên đành phải nói:

– Đi xem một chút cũng không sao.

Vương Trạch Vinh vốn chỉ muốn tới thăm Hạng Nam, nhưng không ngờ lại gặp chuyện người Hạng gia bố trí như thế này.

Ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh liền cùng Hạng Nam vào thư phòng.

Ngồi xuống, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Trạch Vinh, coi như nể mặt bố mà con đừng so đo với bọn họ.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Nếu Hạng Quang có năng lực thì giao tỉnh Sơn Nam cho y cũng không sao.