Chương 1220: Sắp xếp của Hạng Định

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện vừa nãy đúng là làm Vương Trạch Vinh khó chịu. Tiểu khu cao cấp như vậy vốn không nên xảy ra chuyện. Đúng là vật chất quyết định ý thức, chỉ cần có tiền thì con mèo, con chó nào cũng nghĩ mình là giỏi. Ngay cả xã hội đen cũng thành danh nhân xã hội. Vào biệt thự của Hạng Định, Vương Trạch Vinh nói:

– Tiểu khu này sao có vẻ giống ổ xã hội đen thế?

Hạng Định cười khổ nói:

– Vương ca, tiểu khu này là một tiểu khu cao cấp nổi tiếng ở bao giờ, ở đây đều là người có tiền có thế. Chỉ cần có tiền là vào được. Anh không biết ai cũng thấy tự hào vì có thể vào đây sống.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và thầm than xã hội bây giờ quá lạ. Mọi người đều đề cao đồng tiền, chỉ cần có tiền thì sẽ là ông chủ lớn.

– Đúng là đạo đức suy thoái, tiền lên trên hết. Tôi thấy quốc gia phải nghiên cứu điều này mới được. Nếu quan niệm mọi người cứ theo đuổi tiền thì sẽ ảnh hưởng lớn đối với truyền thống dân tộc. Rất không tốt.

Vương Trạch Vinh thở dài nói.

Hạng Định sờ sờ mũi, lời này đúng là y không nghĩ tới. Hạng Định cười khổ nói:

– Vương ca, việc này có lẽ em không thể lo lắng, đây là chuyện tầm Trung ương rồi. Em chỉ muốn sống tốt mà thôi. Anh không biết mỗi người đều có một quyển sách khó học, có khổ chỉ tự mình biết.

Không nói tiếp việc này, Vương Trạch Vinh nói:

– Cố gắng giải quyết tốt việc hôm nay, đừng lộ ra ngoài.

– Vương ca yên tâm, em sẽ cho người thăm dò xem thằng kia làm gì mà dám chọc anh.

Xảy ra chuyện này thì Hạng Định cũng rất khó chịu. Y hôm nay mời Vương Trạch Vinh tới để tăng cường quan hệ. Vậy mà Vương Trạch Vinh lại bị đâm xe, Hạng Định càng nghĩ càng tức giận và quyết định nhất định phải tra rõ và không bỏ qua.

– Bỏ đi, đối phương đã bồi thường thì chỉ cần sửa xe là ổn.

Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của mình, sắp Đại hội thì không nên gây chuyện làm gì. Chuyện này khắp Trung Quốc một ngày có bao lần, hắn cũng không quản được.

– Vương ca, việc này cứ giao cho em. Em sẽ cho người đưa một xe mới đến cho anh. Xe bị đâm không thể đi lại.

Hạng Định khá mê tín ở việc này. Xe mà cứ bị đâm là không dùng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Chú đó.

Thấy Vương Trạch Vinh cười, Hạng Định cũng vui vẻ lên mà nói với Vương Trạch Vinh:

– Vương ca, hôm nay em tìm tới một người phục vụ anh, em gọi cô ấy vào.

Không chờ Vương Trạch Vinh nói chuyện thì y đã lập tức đi vào phòng trong.

Vương Trạch Vinh không biết nói gì, hắn phát hiện mỗi lần gặp Hạng Định thì đối phương đều tìm cách giới thiệu phụ nữ cho mình. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu ý của Hạng Định. Hạng Định muốn dùng cách này để làm thân thiết quan hệ với hắn.

Thực ra quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Định đã rất sâu.

Mặc dù Vương Trạch Vinh thấy cách làm của Hạng Định là không đúng nhưng hắn cũng thích sự phục vụ này của Hạng Định. Cũng khó cho Hạng Định, là con của Hạng gia mà có thể làm như vậy với hắn đã là quá tốt rồi.

– Vương ca, em đi xử lý chuyện xe của anh. Anh ngồi một chút.

Hạng Định nói xong liền vội vàng rời đi.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và biết Hạng Định đây là lấy cớ mà đi. Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên, mắt hắn sáng hẳn vì thấy trước mặt là một cô gái xinh đẹp và khá quen.

Cô gái này dù từ khí chất hay sắc đẹp cũng thuộc hàng đầu trong những người phụ nữ Vương Trạch Vinh gặp.

Cẩn thận nhìn thì Vương Trạch Vinh nhớ ra mình đã thấy cô gái này mỗi ngày đều lên thông báo tin tức thời tiết ở Tv.

Nhìn cô gái mặc bộ váy lộ rõ những đường cong của cơ thể, nói Vương Trạch Vinh không thích là giả.

Nói thật Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt với cô gái. Cô này mới lên sóng, mặc dù làm dự báo thừi thời tiết nhưng khi xuất hiện lại làm mắt người ta sáng lên.

Có một thời gian Vương Trạch Vinh thích xem thời tiết là do thích xem cô gái này.

– Vương ca, em là Chu Linh Ngọc.

Chu Linh Ngọc vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nhìn ra thân phận của hắn. Cô rất chú ý các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị hiện nay. Cô nhớ rất kỹ, từ một lần Hạng Định đến trường và nhìn trúng cô, cuộc đời của cô đã khác. Khi người khác đâu khổ tìm quan hệ, cô đã vào được đài truyền hình Trung ương và làm người dẫn chương trình Dự báo thời tiết.

Cô hiểu rõ đây là do có Hạng Định. Theo suy nghĩ của cô thì Hạng Định sớm muộn cũng nói điều kiện với mình.

Chu Linh Ngọc cũng đã nghĩ nhiều đến tương lai của mình. Sau khi Hạng Định giúp, cô càng lúc càng thấy quyền thế của Hạng Định. Sau lưng Hạng Định có Phó Thủ tướng, Chu Linh Ngọc từ từ cũng quen với hoàn cảnh này và không muốn mất đi.

Cho dù làm vợ bé cho Hạng Định thì cô cũng đồng ý.

Cô qua bạn học mà biết nếu muốn đạt thứ gì thì phải bỏ thứ khác. Điều này cô rất hiểu.

Hôm qua khi Hạng Định tìm cô và nói chuyện làm cô rất giật mình. Không ngờ Hạng Định có quyền lực như vậy mà cũng cần lấy lòng người khác.

Điều kiện dành cho cô đó là biệt thự ở đây thuộc về cô, xe cũng là một chiếc xe sang trọng, Hạng Định cũng giúp cô thành nữ Mc Mc hút khách nhất đài truyền hình Trung ương.

Đây là thứ quá hấp dẫn đối với Chu Linh Ngọc, cô không hề từ chối.

Đương nhiên Chu Linh Ngọc cũng muốn biết mình sẽ phục vụ ai. Đáng tiếc Hạng Định không nói. Y chỉ nói đến lúc đó tự biết.

Tối qua và sáng nay Chu Linh Ngọc lên mạng nhìn các nhân vật lớn. Nhìn các ông lão trên mạng, Chu Linh Ngọc thầm nghĩ không biết phục vụ ai, có lẽ người kia không dùng được. nếu như vậy thì quá đau lòng. Chu Linh Ngọc liền có chút lo lắng.

Chẳng qua làm Chu Linh Ngọc vui mừng và hạnh phúc là người đàn ông mình phục vụ không ngờ lại là Vương Trạch Vinh.

Khi còn trong trường, các cô bạn cùng phòng ký túc đã bàn tán về Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này còn trẻ đã là lãnh đạo cao cấp, hơn nữa xuất thân bình thường. Các cô bạn đều nói có thể làm vợ ba, vợ bốn cho Vương Trạch Vinh thì cũng đã hạnh phúc rồi.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Linh Ngọc và khá vui vẻ. Nhìn bộ dạng luống cuống và xấu hổ của cô, Vương Trạch Vinh cười nói:

– Em là nữ Mc dự báo thời tiết của đài truyền hình Trung ương, tôi sẽ xem chương trình đó, rất tốt.

Nghe Vương Trạch Vinh khen, Chu Linh Ngọc cảm thấy rất vui. Cô vô thức ngồi sát vào bên cạnh Vương Trạch Vinh.

Một mùi hương trinh nữ truyền vào mũi khiến Vương Trạch Vinh rung động.

Vương Trạch Vinh vừa ngồi xuống thì Hạng Định đã vội vàng lao vào, hốt hoảng nói:

– Vương ca, không ổn, thằng vừa nãy không biết tìm ra mấy chục thằng tay cầm dao đang lao về phía chúng ta.

Nhìn Hạng Định, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt. Vương Trạch Vinh đi ra nhìn thì không khỏi nhíu mày. Ở đó đâu có mấy chục thằng, phải hơn trăm tên cầm dao, gậy trong tay.

Chu Linh Ngọc thấy thế thì rất sợ, không nhịn được dựa vào người Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định thì thấy đối phương cũng rất sợ. Vương Trạch Vinh cầm máy lên và gọi cho Vu Dương. Vương Trạch Vinh nói:

– Anh làm như thế nào vậy hả, Bắc Kinh thành đất của xã hội đen rồi sao?

Vương Trạch Vinh đột nhiên gọi và nói như vậy làm Vu Dương rất ngạc nhiên, y vội vàng nói:

– Bí thư Vương, xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh nói:

– Bây giờ đang có hơn trăm tên cầm dao, gậy định đánh tôi.

Vu Dương giật mình, y vội vàng nhảy dựng lên khỏi ghế mà nói:

– Ngài ở đâu, tôi lập tức tới.

Vương Trạch Vinh liền nói địa điểm.

Mấy người đang ăn với Vu Dương đều là thân tín của y. Sau khi Vu Dương đến Bắc Kinh thì đã bồi dưỡng được một đám tay chân. Thấy Vu Dương rất lo lắng, một người hỏi:

– Giám đốc Vu, có việc gì vậy?

Vương Trạch Vinh nhìn một Phó cục trưởng phân cục phụ trách an ninh khu vực tiểu khu Vương Trạch Vinh đang ở đó mà lớn tiếng nói:

– Anh làm gì vậy hả, trong khu vực của anh mà có nhiều phần tử xã hội đen như vậy. Lần này xảy ra chuyện lớn rồi, Bí thư Vương của Nam Điền đang bị hơn trăm tên xã hội đen vây đánh.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm tên Phó cục trưởng kia ngẩn ra:

– Vu ca, anh không phải không biết Cục trưởng chỗ tôi là như thế nào mà.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ Phó cục trưởng kia là tay chân thân tín của bí Bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại và gọi cho phân Cục trưởng Tấn Á Bình.

Bên kia vừa nghe, Vu Dương lớn tiếng nói:

-Tấn Á Bình, một đám xã hội đen đang đánh người ở tiểu khu Phiếm Kinh, anh lập tức bố trí người đi xử lý cho tôi.

Tấn Á Bình lúc này đang trong nhà bí Bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh – Thường Cao Đạt. Y nhìn Thường Cao Đạt rồi nói:

– Biết rồi.

Chẳng qua sau đó Tấn Á Bình không gọi điện đi đâu cả.

Thường Cao Đạt nhìn Tấn Á Bình nói chuyện điện thoại với ánh mắt dò hỏi.

– Chỉ là chút việc nhỏ, lát tôi sẽ xử lý.

Thường Cao Đạt ừ một tiếng rồi nói:

– Anh phải làm tốt công tác, chỉ có thành tích thì anh mới có thể tiến bộ. Nếu trong công việc có việc gì thì anh có thể lập tức báo cáo với tôi.