Chương 1357: Lui hay không?

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại rồi nhìn Uông Nhật Thần.

Sau khi Hướng Anh đến Bắc Cát thì tình hình tỉnh này đã có biến. Dù sao Hướng Anh cũng là vợ Chu Thế Khánh nên có sức ảnh hưởng khá nhiều. Hơn nữa Hướng Minh Chí công tác ở Bắc Cát nhiều năm. Tuy y đã ngã nhưng thế lực Hướng hệ ở Bắc Cát là rất lớn, mọi người đang lo lắng thì Hướng Anh tới, đây là việc tốt.

Chỉ cần có Hướng Anh đứng ra, mọi người có thể lên thuyền của Chu Thế Khánh, thuyền này còn thực tế hơn của Vương Trạch Vinh nhiều.

Chu Thế Khánh là Ủy viên Bộ Chính trị, bây giờ Vương Trạch Vinh mới là Bí thư tỉnh ủy mà thôi. Đương nhiên đối với lãnh đạo Bắc Cát mà nói thì bây giờ là cơ hội để mọi người lựa chọn.

Cũng có một số người coi trọng Vương Trạch Vinh. Lúc này Tiền Hồng đã thoải mái hơn trước nhiều, số người dựa vào y bắt đầu tăng lên.

Vương Trạch Vinh cũng không hề nhúng tay vào việc của Bắc Cát, đây là cơ hội thử thách Tiền Hồng.

Tuy Tiền Hồng không thể trực tiếp lên làm Bí thư tỉnh ủy hay chủ tịch tỉnh, nhưng là người Vương Hệ, Vương Trạch Vinh cũng chú trọng bồi dưỡng đối phương.

Lúc này Vương Trạch Vinh gọi tới, Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý củ Chu Thế Khánh.

Đó chính là thấy tình hình của Bắc Cát nên Chu Thế Khánh muốn xem ý của Vương Trạch Vinh như thế nào, cũng có ý lấy thế mà chèn ép hắn.

Uông Nhật Thần cười cười một tiếng, ông nâng chung trà nhấp một ngụm.

– Trạch Vinh, tình hình Bắc Cát đúng là rất phức tạp.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện thì Chu Thế Khánh đã nói như vậy.

Sau khi Hướng Anh đến Bắc Cát thì đã lập tức thông báo tình hình ở đây với Chu Thế Khánh.

Nghe Hướng Anh nói về tình hình Bắc Cát, Chu Thế Khánh cảm thấy nguy cơ. Y không ngờ tình hình lại phức tạp như vậy. Bây giờ Hướng Minh Chí bị tai biến, Bí thư tỉnh ủy Cao Cách Ninh bị thương chủ trì công việc, mục đích chính là muốn nhân cơ hội này khống chế Bắc Cát trong tay.

Ngoài Cao Cách Ninh ra thì Vương Trạch Vinh vẫn ở lại tỉnh Bắc Cát với mục đích gì thì ai cũng hiểu. Đây là làm chỗ dựa cho Tiền Hồng, ủng hộ Tiền Hồng thu người. Nếu mình không hành động thì sẽ bị bọn chúng làm loạn. Bắc Cát cũng sẽ rối loạn và mất khống chế.

Nghĩ tới tình hình có thể xảy ra ở Bắc Cát, Chu Thế Khánh không thể ngồi yên.

– Đúng thế, tôi không ngờ Bắc Cát lại tồn tại nhiều vấn đề như vậy.

Vương Trạch Vinh nói.

– Hướng Minh Chí có chút quan hệ họ hàng với tôi. Ha ha, việc này tôi nghe người ta nói đúng là không ngờ. Hướng Minh Chí đột nhiên xảy ra chuyện, nghe nói y dù khỏe lại cũng khó có thể làm việc. Thật đáng tiếc.

– Đúng thế, đúng là không ngờ tình hình là như vậy, tôi đã đi thăm Chủ tịch Hướng. Bây giờ Sở công an Bắc Cát đã ra lệnh truy nã Hướng Xung. Việc này không biết là như thế nào.

Vương Trạch Vinh nói.

– Hướng Xung làm như vậy thì nhất định bị xử lý, hy vọng Sở công an Bắc Cát sẽ nghiên cứu kỹ việc này, quyết không thể bỏ qua một người xấu, quyết không thể làm ai bị hàm oan.

Hai người nói chuyện thêm vài câu, Chu Thế Khánh nói:

– Trạch Vinh, tôi cũng nên đến Bắc Cát. Hai chúng ta đã lâu không nói chuyện, lần này phải ngồi lại mới được.

– Nam Điền rất bận nên tôi phải về Nam Điền, cũng không thể ở lại lâu.

– Cậu chờ tôi thêm một ngày nữa thôi.

Hai người nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh dập máy rồi biết lần này Chu Thế Khánh đến là để giao dịch với mình.

– Chu Thế Khánh quyết không bỏ Bắc Cát.

Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh đã gọi điện xong liền cười nói.

Vương Trạch Vinh châm điếu thuốc rồi nói:

– Đây là cơ hội của chúng ta.

Uông Nhật Thần cười nói:

– Cũng nên nhân cơ hội dọn dẹp quan trường Bắc Cát.

Lúc này Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ đã đi vào.

Thấy hai cô quan hệ tốt như vậy, Uông Nhật Thần có chút buồn bực. Ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Mấy đứa nói chuyện, ông đi thăm bố cháu.

Thấy Uông Nhật Thần đi ra, Lữ Hàm Yên cười nói với Uông Phỉ:

– Ông nội em hình như thấy chúng ta đi với nhau thì không được tự nhiên.

Uông Phỉ cười nói:

– Ai bảo em làm bé, chị, sau này còn nhờ chị giúp nhiều.

Hai cô đều che miệng cười.

Vương Trạch Vinh cũng cười. Hai cô đúng là hiếm khi ở cạnh nhau như vậy.

– Trạch Vinh, em nghe nói Hướng Anh đến Sở công an Bắc Cát yêu cầu làm giảm chuyện Hướng Xung thuê người giết anh. Còn nói chuyện này không có quan hệ với Hướng Xung.

Việc này Chu Hội Hùng đã sớm báo cáo với Vương Trạch Vinh, hắn cười nói:

– Việc này nếu là trước đây thì xử lý được, bây giờ Hướng Minh Chí đã ngã, Cao Cách Ninh bị chém ở trên đường mà. Việc này Sở công an có được không ít thứ, bản thân Cao Cách Ninh cũng khó giữ được.

Lữ Hàm Yên cười nói:

– Cao Cách Ninh đúng là đen, người phụ nữ kia cũng bị giết.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

– Đây là việc của Bắc Cát, chúng ta cố gắng không xen vào.

Vương Trạch Vinh bây giờ nghĩ cứ để đám người Cao Cách Ninh và Hướng hệ tranh đấu, đến cuối cùng mới là lúc hắn ra tay.

Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Trạch Vinh, lần này em đúng là rất sợ. Chẳng may đám người kia làm anh bị thương thì nguy hiểm rồi. Trong quan trường, anh không chọc người thì người cũng chọc anh. Có khi không biết mình làm mất lòng ai, anh muốn làm tốt công việc không muốn làm mất lòng ai, nhưng người ta lại không cho anh làm việc. Lần sau anh nhất định phải mang vệ sĩ theo đó.

Uông Phỉ nói mà lộ rõ sự lo lắng.

Lữ Hàm Yên cũng thở dài nói:

– Lần này xảy ra chuyện như vậy, em liền nghĩ tới Tiểu Diệp. Không thể để cô ấy chờ mãi được, cho dù không có danh phận thì cũng phải cho người ta một chút gì đó.

Nhắc đến Diệp Ny Na là Vương Trạch Vinh lại có chút đau đầu. Trước mặt hai người phụ nữ như vậy mà còn nhắc tới người phụ nữ khác, hắn đúng là không biết nói gì.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên nhìn Uông Phỉ rồi nói:

– Việc này em đã bàn với Tiểu Phỉ. Bọn em sẽ bố trí cho cô ấy lên Bắc Kinh, dành thời gian mọi người ngồi ăn với nhau.

Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì Tiền Hồng đã tới.

Thấy Tiền Hồng tới, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi vội vàng kéo Tiền Hồng chạy ra ngoài.

Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ nhìn nhau và cười hì hì. Các cô đương nhiên biết lo lắng trong lòng Vương Trạch Vinh, các cô chỉ thử hắn mà thôi.

– Biết sao được, ai bảo chúng ta yêu một người đàn ông đào hoa.

Lữ Hàm Yên lắc đầu nói.

Chu Thế Khánh rất nhanh đã tới. Trưa hôm sau Chu Thế Khánh đã đến Bắc Cát.

Chu Thế Khánh vừa đến Bắc Cát liền hẹn gặp Vương Trạch Vinh.

Đến chỗ ở của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh thấy một số đông người Hướng hệ đang đứng ngoài đợi.

Hai người không để ý tới đám Lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Cát, bọn họ đóng cửa rồi ngồi xuống nói chuyện.

– Trạch Vinh, tôi vừa đi thăm đồng chí Minh Chí, đúng là rất không tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

– Đúng thế, tình hình không tốt mấy. Nghe nói phẫu thuật không thành công nên não có vấn đề.

– Chiều nay sẽ đưa anh ta lên Bắc Kinh chữa trị, dù sao kỹ thuật ở Bắc Kinh cũng tốt hơn.

Vương Trạch Vinh đưa cho Chu Thế Khánh điếu thuốc. Mặc dù đối phương là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng Vương Trạch Vinh cũng không quá sợ hãi. Trong nhiều Ủy viên Bộ Chính trị thì Vương Trạch Vinh có ấn tượng không tốt với Chu Thế Khánh.

Hai người châm thuốc hút, Chu Thế Khánh nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

– Nghe nói đồng chí Tiền Hồng là do cậu đề bạt. Đồng chí này rất có năng lực, bây giờ phó Bí thư tỉnh ủy Ninh Tây sắp về hưu, tôi thấy có thể thêm trọng trách cho đồng chí Tiền Hồng.

Chu Thế Khánh nhắc ngay đến chức Phó bí thư Ninh Tây, Vương Trạch Vinh nhíu mày nhìn đối phương.

Nói thật Vương Trạch Vinh không ngờ Chu Thế Khánh đi thẳng vào vấn đề như vậy. Bây giờ Tiền Hồng chỉ là một Thường vụ tỉnh ủy, nếu có thể thành Phó bí thư Tỉnh ủy thì đó là bước tiến lớn đối với Tiền Hồng.

Chu Thế Khánh vừa hút thuốc vừa cười cười nhìn Vương Trạch Vinh. Y đã nghĩ kỹ, bây giờ Tiền Hồng ở Bắc Cát chính là cây đinh của Vương Trạch Vinh. Dùng cách này đẩy Tiền Hồng ra khỏi Bắc Cát, lưu lại Cao Cách Ninh thì cũng tiện cho kế hoạch của y.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu ý đồ của Chu Thế Khánh, đây là muốn dùng điều kiện như vậy để Vương Hệ bỏ Bắc Cát.

Có nhận hay từ chối?

Đây là một vấn đề, đối với Vương Trạch Vinh mà nói bây giờ mặc dù có cơ hội nắm lấy Bắc Cát nhưng phải hợp tác với vài thế lực. Đến lúc đó còn phải có thêm vài người của thế lực khác tới, Tiền Hồng rõ ràng không thể khống chế được Bắc Cát.

– Tình hình Ninh Tây rất phức tạp.

Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ ra vấn đề. Bây giờ hắn muốn chính là lợi ích lớn nhất. Vương Trạch Vinh nghe thấy Chu Thế Khánh đưa ra điều kiện này đột nhiên có suy nghĩ mới. Đây cũng là cơ hội để hắn mở rộng thế lực.

Ninh Tây vốn thuộc phạm vi thế lực của Trương Lam. Nếu nhân cơ hội hợp sức với Chu Thế Khánh và đưa người của mình tới Chu Thế Khánh, đây cũng là việc tốt.

Chẳng qua Bắc Cát thì Vương Trạch Vinh không thể bỏ, đến lúc đó Lý Trấn Giang sẽ được điều tới làm Bí thư tỉnh ủy, như vậy cũng có thể đạt được Bắc Cát. Về phần đáp ứng Chu Thế Khánh thì đó là việc không hứa hẹn.