Chương 440: Nước Nhật đến đầu tư

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Năng lực của Chu Tài Khâm rất mạnh, hắn không ngừng chạy cuối cùng đã kéo được công ty Nhật Bản đến Quán Hà. Đây là một tập đoàn khổng lồ của Nhật Bản, bọn họ có ý định đầu tư một nhà máy lớn ở Quán Hà với giá trị 1.8 tỷ Usd.

Chu Tài Khâm thực hiện việc này rất nhanh, hắn dẫn tổ công tác của tập đoàn này đến Quán Hà khảo sát. Sau khi bàn bạc, Quán Hà còn thực hiện không ít chính sách ưu đãi, công ty Nhật Bản đã đồng ý xây dựng nhà máy ở Quán Hà.

Theo thời gian, Chu Tài Khâm gần như dùng đến lực lượng của Chu gia để bộ Thương mại mau chóng phê chuẩn dự án này.

Khi tin tức truyền ra, mọi người đều thở dài một tiếng. 1.8 tỷ Usd là con số khổng lồ, nếu thành công thì kinh tế Quán Hà sẽ phát triển mạnh. Trong hội nghị thường ủy Quán Hà, giọng của Chu Tài Khâm cũng lớn hơn.

– Tập đoàn Chu Thức Nhật Bản là tập đoàn nổi tiếng trên thế giới, bọn họ coi trọng sự phát triển của Trung Quốc, lần này chọn Quán Hà là do chúng ta ở trung tâm tỉnh Sơn Nam, giá nhân công rẻ. Lần này Tập đoàn Chu Thức sẽ có Chủ tịch Hà Xuyên Mộc Bổn và con trai Hà Xuyên Cùng Điền đến Quán Hà. Hy vọng mọi người phải làm tốt, giữ được dự án này ở Quán Hà.
Chu Tài Khâm lớn tiếng nói.

Mạc Chính Quần cũng rất vui vẻ nếu kéo được tập đoàn này đến Quán Hà, hắn nói:
– Bây giờ mới là giai đoạn khởi đầu, chúng ta nhất định phải làm tốt công tác này.
Mặc dù thành tích của hạng mục này chủ yếu do Chu Tài Khâm đạt được, nhưng là Bí thư thị ủy thì hắn cũng sẽ có thành tích, ủng hộ Chu Tài Khâm chính là ủng hộ mình. Với chuyện tốt này thì hắn đương nhiên ủng hộ.

Vương Trạch Vinh hỏi:
– Bọn họ có yêu cầu gì với Quán Hà không?

– Cũng không phải yêu cầu gì quá đặc biệt, đó là nếu thật sự xây dựng nhà máy thì cần Quán Hà phối hợp nhiều. Trạch Vinh, cậu nhất định phải theo dõi sát sao, không thể ảnh hưởng đến việc đệ tử của Tập đoàn Chu Thức.

Người phụ trách khu Khai Phát Quán Hà là – Chu Thiến Dao. Cô sau khi làm chủ nhiệm thì khu Khai Phát phát triển rất nhanh. Mọi người cũng rất có ấn tượng với cô. Mạc Chính Quần nói:
– Trạch Vinh, khu Khai Phát do cậu quản lý, cậu phải quan tâm nhiều vào.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Các công tác khu Khai Phát đều đang tiến hành theo quy định, các công tác phục vụ cũng rất tốt.

– Tập đoàn Chu Thức đầu tư ở Quán Hà đã đi thông trên bộ, trên tỉnh, về cơ bản không có vấn đề gì. Sau khi ký tên thì khoản tiền đó sẽ rất nhanh tới Quán Hà.

Mạc Chính Quần nói:
– Thị trưởng Chu phải theo sát hạng mục này. Quán Hà có thể thu hút hạng mục lớn như vậy thì công lao của anh là lớn nhất.
Nói đến đây Mạc Chính Quần nhìn Vu Dương mà nói:
– Bên cục Công an các anh phải đảm bảo an toàn cho nhà đầu tư đến Quán Hà.

Vu Dương nói:
– Xin Thị ủy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều lực lượng mạnh nhất đảm bảo công tác an toàn.

Chu Tài Khâm nói:
– Các anh cần đưa người đến khu Khai Phát, bên trong ngoài người Trung Quốc thì còn có người nước ngoài.

Vương Trạch Vinh khá vui vẻ nếu có một hạng mục lớn như vậy đầu tư ở Quán Hà. Sau khi hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh liền đến khu Khai Phát.

Chu Thiến Dao sớm nhận được tin tức liền mang theo lãnh đạo khu Khai Phát chờ ở cửa lớn. Khu Khai Phát bây giờ đã khác trước kia, bởi vì nhiều người đến đầu tư nên mọi người cũng đã đề xuất chủ nhiệm khu Khai Phát nên vào thường vụ thị ủy.

Xe Vương Trạch Vinh vừa đến, Chu Thiến Dao đi lên đón:
– Chào mừng lãnh đạo đến kiểm tra công việc.

– Mọi người vất vả rồi.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Sau đó hắn bắt tay từng người một.

Đám lãnh đạo đi đến đón có ai dám coi nhẹ Vương Trạch Vinh. Đó chính là lãnh đạo có tiếng nói rất lớn trong hội nghị thường ủy, mọi người đều cung kính với hắn.

– Mời lãnh đạo.
Chu Thiến Dao mời Vương Trạch Vinh đi vào trong.

Vương Trạch Vinh đi cạnh Chu Thiến Dao, trong mũi không ngừng ngửi thấy mùi thơm dễ chịu. Hắn đã ngửi mùi hương này trên người Tiểu Giang, hình như đó là một loại nước hoa khá nổi tiếng.

Sau khi vào văn phòng của chủ nhiệm, Chu Thiến Dao nói:
– Phó thị trưởng hôm nay muốn đi kiểm tra nơi nào?

Vương Trạch Vinh nói:
– Chuyện Tập đoàn Chu Thức đầu tư vào khu Khai Phát về cơ bản đã xong, tôi chủ yếu đến xem khu Khai Phát chuẩn bị thế nào rồi?

Vừa nghe thấy tên tập đoàn này, Chu Thiến Dao không khỏi nhíu mày.

Vương Trạch Vinh thấy thế liền khó hiểu hỏi:
– Sao thế?

Chu Thiến Dao cười nói:
– Không có gì.

Vương Trạch Vinh cầm lấy điếu thuốc Chu Thiến Dao đưa tới mà hút, không ngờ trong ngăn bàn Chu Thiến Dao còn có thuốc lá.

Chu Thiến Dao mấy hôm nay rất đau đầu. Tên Hà Xuyên Cùng Điền từ khi thấy cô thì không ngừng tặng hoa, thi thoảng còn đến văn phòng cô mà nói chuyện. Cô đương nhiên biết ý đồ của Hà Xuyên Cùng Điền. Tên Hà Xuyên Cùng Điền này quá đáng ghét, nhưng cô lại là chủ nhiệm khu Khai Phát nên không thể không gặp thằng ranh này.

Ngồi trong văn phòng, các lãnh đạo khu Khai Phát đang tiến hành báo cáo với Vương Trạch Vinh. Bây giờ tiến độ xây dựng khu Khai Phát rất nhanh, khắp nơi đều rất bận rộn.

Vương Trạch Vinh hỏi một chút tình hình khu Khai Phát rồi đi theo Chu Thiến Dao đến khu vực trống trải.

Khu Khai Phát Quán Hà rất lớn, bây giờ rất nhiều nhà đầu tư đến đây, khắp nơi đều đang xây dựng. Vương Trạch Vinh ngồi trên xe có thể thấy rõ tình hình này.

Vương Trạch Vinh nói với Chu Thiến Dao:
– khu Khai Phát bây giờ phát triển rất tốt, công tác phục vụ của các đồng chí nhất định phải theo kịp.
Vương Trạch Vinh khá vui vẻ vì tình hình phát triển của khu Khai Phát, mỗi một hạng mục hắn đều tham gia vào.

Chu Thiến Dao nhìn Vương Trạch Vinh không lớn hơn mình bao nhiêu đã là phó thị trưởng thường trực, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ nếu Vương Trạch Vinh chưa cưới vợ thì tốt quá. Chu Thiến Dao rất xấu hổ với suy nghĩ này. Cô không ngờ mình lại đột nhiên nghĩ như vậy nên không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Trạch Vinh:
– Chúng tôi nhất định sẽ chú tâm trong công tác.

Nhà máy mà Tập đoàn Chu Thức định xây dựng có diện tích rất lớn, theo lời Chu Thiến Dao thì khu Khai Phát đã dành ra một mảnh đất rất lớn.

Xe vừa dừng lại thì thấy mấy người Nhật Bản đi tới.

Chu Thiến Dao nói với Vương Trạch Vinh:
– Người đi đầu tiên chính là Hà Xuyên Cùng Điền.

Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình, với một hạng mục lớn như vậy thì khi khởi công lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ tới. Bây giờ mấy người này có lẽ đến để xem tình hình.

– Chu tiểu thư, không ngờ cô cũng đến. Hôm nay tôi mời cô ăn Sushi.
Trong mắt Hà Xuyên Cùng Điền như chỉ có Chu Thiến Dao, đưa tay ra muốn bắt tay.

– Chu tiểu thư, hôm nay cô rất đẹp.
Hà Xuyên Cùng Điền lớn tiếng khen Chu Thiến Dao.

Chu Thiến Dao cau mày chạm tay Hà Xuyên Cùng Điền rồi chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói:
– Đây là phó thị trưởng thường trực Thành phố Quán Hà chúng tôi – Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay ra bắt rồi nói:
– Chào mừng các anh đến Quán Hà đầu tư.

Hà Xuyên Cùng Điền nghe thấy Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng nên đành miễn cưỡng đưa tay ra bắt nhưng không nói gì. Trong mắt hắn thì Vương Trạch Vinh không phải Thị trưởng, không phải Bí thư thì không có quyền. Hơn nữa tập đoàn hắn đầu tư rất nhiều tiền, đi đến đâu cũng có người nhờ vả. Một Phó thị trưởng nhỏ nhoi thì hắn chưa coi vào đâu. Hắn nói với Chu Thiến Dao:
– Chu tiểu thư, hôm nay nhất định phải đi ăn Sushi với tôi nhé.

Chu Thiến Dao nói:
– Tôi không thích ăn Sushi.

– Ha ha, Chu tiểu thư, Sushi Nhật Bản là món ăn ngon nhất thế giới, sao cô lại không thích.
Hà Xuyên Cùng Điền như không nghe thấy lời Chu Thiến Dao nói.

Chu Thiến Dao không nói nhiều với hắn mà dẫn Vương Trạch Vinh đi tới trước, vừa đi vừa giới thiệu tình hình với Vương Trạch Vinh.

Hà Xuyên Cùng Điền thấy Chu Thiến Dao là cô gái đẹp nhất mình từng gặp, hắn rất muốn có được cô gái này. Cô gái đẹp như vậy nếu nằm bên dưới người thì không biết có cảm giác như thế nào?

Thấy Chu Thiến Dao không ngừng giới thiệu tình hình với Phó thị trưởng trẻ tuổi kia, Hà Xuyên Cùng Điền ghen ghét nên lớn tiếng nói:
– Chu tiểu thư, tôi là nhà đầu tư, tôi mời cô ăn cơm mà không đồng ý là sao? Thái độ của các người là như thế nào vậy hả, tôi sẽ đi nói với Thị trưởng.
Hà Xuyên Cùng Điền càng thêm ghen ghét Vương Trạch Vinh, hắn thầm nghĩ khi lãnh đạo trên tỉnh đến sẽ nói xấu Vương Trạch Vinh. Hắn biết tình hình Trung Quốc, chỉ cần lãnh đạo cấp trên có cái nhìn với ai thì kẻ đó rất dễ xong đời.

Nghe Hà Xuyên Cùng Điền nói như vậy, Vương Trạch Vinh cau mày đầy khó chịu.

Chu Thiến Dao cười cười nhìn Hà Xuyên Cùng Điền:

– Nếu anh có ý thì chịn một nhà hàng ở đây mà ăn.
Cô đúng là có chút bất đắc dĩ, đây là công tác của cô, người ta mời mà không đi thì cũng không tốt.

Nghe thấy Chu Thiến Dao đồng ý ăn cơm, Hà Xuyên Cùng Điền vui vẻ nói:

– Vậy tốt quá, chúng ta đi ngay nào.

Vương Trạch Vinh đang thầm chửi thằng ranh này, tưởng rằng có tiền là tốt lắm ư?

Vương Trạch Vinh nói với Chu Thiến Dao:
– Về văn phòng của cô, tôi muốn nghiên cứu thêm công tác khu Khai Phát.

Chu Thiến Dao nói:
– Vâng, tôi cũng muốn báo cáo với ngài.

Nói xong lời này, Chu Thiến Dao quay sang nói với Hà Xuyên Cùng Điền:
– Hà Xuyên tiên sinh, thật xin lỗi, bữa ăn phải để đến hết giờ, bây giờ tôi còn có công việc phải làm.

Ngồi trong xe, Chu Thiến Dao nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
– Thị trưởng Vương, anh cũng thấy đó, công việc của tôi khó có thể làm.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tiểu Chu, cô là chủ nhiệm thì lúc không muốn đi cũng được mà.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Thiến Dao vui vẻ nói:
– Vẫn là Thị trưởng hiểu cho công tác của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nhắc Chu Thiến Dao một chút:
– Tiểu Chu, lúc ra ngoài ăn thì phải gọi nhiều người vào đó.

Chu Thiến Dao hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên cười nói:
– Xin Thị trưởng Vương yên tâm, tôi chưa bao giờ đi ăn một mình.

Vương Trạch Vinh cười phá lên không nói gì nữa.