Chương 565: Giúp

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phó thị trưởng Thành phố Ngân Lĩnh Cổ Minh Phong đột nhiên tìm đến Sở nông nghiệp.

– Giám đốc Vương, hôm nay tôi mời khách, nhất định anh phải nể mặt đó.
Cổ Minh Phong vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nói. Thấy Cổ Minh Phong, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Hắn quan hệ khá tốt với Cổ Minh Phong. Trong việc con phó Thủ tướng Lâm bị chết, Cổ Minh Phong được Vương Trạch Vinh giúp nên may mắn thoát hiểm.

Đối với việc Vương Trạch Vinh ra tay giúp đỡ, Cổ Minh Phong rất cảm kích.

Mới đầu Cổ Minh Phong nghĩa con đường quan trường của mình đã đi đến cuối. Nhìn xung quanh không thấy ai có thể giúp mình. Y cũng có chút quan hệ trên tỉnh, nhưng khi người sau lưng nghe thấy có dính đến phó Thủ tướng liền tránh ngay.

Mặc dù mất tin tưởng vào tiền đồ, Cổ Minh Phong vẫn chăm chú làm tốt công tác nông nghiệp, hơn nữa còn đưa ra một vài đề xuất phát triển. Tất cả làm cho Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì Cổ Minh Phong có năng lực mạnh, nếu chỉ vì chuyện đó mà không thể phát triển thì không công bằng. Vì thế Vương Trạch Vinh chuyên môn đến gặp Bí thư Uông, kết quả rất hài lòng, vị trí của Cổ Minh Phong đã được bảo vệ.

Cổ Minh Phong rất nhanh thì biết Vương Trạch Vinh giúp mình nên rất cảm động.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Lão Cổ, hôm nay nghĩ như thế nào mà lại mời tôi ăn cơm?
Vương Trạch Vinh rất kỳ quái, bây giờ Thành phố Ngân Lĩnh có thể nói là đổi máu toàn bộ, ngoại trừ một vài người thì không phải điều đi đó là giáng chức.

– Giám đốc Vương, lần này tôi tới là học tập anh, vừa ăn vừa nói chuyện.

Cùng đi với Cổ Minh Phong còn có tân Cục trưởng cục Nông nghiệp. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Thấy Cổ Minh Phong không giới thiệu, Vương Trạch Vinh cũng không hỏi.

Vương Trạch Vinh dẫn theo Khương Tắc Xương đến quán. Hắn vừa ngồi xuống, Cổ Minh Phong nói:
– Giám đốc Vương, tôi vẫn muốn cảm ơn anh mà không có cơ hội.
– Tôi chỉ tiện tay giúp một chút mà thôi.

Cổ Minh Phong rất cảm kích mà nói:
– Nếu như không có Giám đốc Vương giúp đỡ thì lần này tôi chắc xong rồi. Ân tình này tôi nhớ kỹ.
Nữ Cục trưởng kia có lẽ là người của Cổ Minh Phong, ngồi đó không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Vương Trạch Vinh khá đồng ý việc Thành phố Ngân Lĩnh đề bạt một nữ Cục trưởng. Lúc này hắn cũng nhớ lại tên người phụ nữ này, giống như là Phùng Tiểu Quyên. Lần trước thành phố đã báo tên của cô ta lên, bởi vì nhiều việc nên Vương Trạch Vinh cũng không nhớ kỹ.
– Anh nói có chuyện cần hỏi tôi, là chuyện gì thế?

Cổ Minh Phong nói:
– Giám đốc Vương, là như thế này. Sau khi Thành phố Ngân Lĩnh điều chỉnh lớn, bộ máy hạ quyết tâm nhất định thay đổi hình tượng của thành phố. Cho nên muốn đầu tư mạnh vào lĩnh vực nông nghiệp. Chẳng qua đến bây giờ chúng tôi vẫn không có phương án tốt. Anh là giám đốc sở, tôi nghĩ anh sẽ có phương án nên dẫn theo Cục trưởng cục Nông nghiệp đến đây.

Vương Trạch Vinh cười cười. Cổ Minh Phong đúng là giỏi nghĩ.

Cổ Minh Phong nói đến đây liền giới thiệu:
– Tôi giới thiệu một chút, đây là Phùng Tiểu Quyên – Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố chúng tôi. Sau này còn xin mời Giám đốc Vương giúp đỡ nhiều.

Nghe Cổ Minh Phong giới thiệu, Phùng Tiểu Quyên vẫn ngồi đó liền đứng dậy cung kính nói với Vương Trạch Vinh:
– Giám đốc Vương, tôi là Phùng Tiểu Quyên, sau này xin ngài chỉ đạo nhiều.

Phùng Tiểu Quyên này có thân hình khá đẹp, mặc bộ đồ công sở khiến không ít người chú ý.

Vương Trạch Vinh nói:
– Trước kia chưa từng gặp cô. Cô trước làm công tác gì?
Phùng Tiểu Quyên nói:
– Em công tác ở ban Tuyên giáo Thị ủy.
– Ồ.
Xem ra lần này Thành phố Ngân Lĩnh thay đổi rất nhiều. Phùng Tiểu Quyên có lẽ được Cổ Minh Phong ủng hộ nên đã thành Cục trưởng.

Không biết bọn họ có quan hệ kia không? Trong đầu Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ này. Nghĩ đến việc này hắn liếc nhìn nhưng từ bề ngoài thì hai người không có quan hệ đặc biệt. Vương Trạch Vinh không hỏi Phùng Tiểu Quyên nữa, mà quay sang nói với Cổ Minh Phong:
– Thành phố Ngân Lĩnh xảy ra chuyện đó đúng là có ảnh hưởng không tốt, trong thời gian ngắn muốn thay đổi ấn tượng thì hơi khó khăn.
Ý đồ của Thị ủy Thành phố Ngân Lĩnh tuy tốt nhưng đường không phải dễ đi/. Ở tình hình hiện nay trong tỉnh có không ít người cố gắng giữ khoảng cách với Thành phố Ngân Lĩnh, chính là nhằm không chọc vào phó Thủ tướng. Vương Trạch Vinh từ Hạng Nam biết một chút tình hình. Phó Thủ tướng Lâm cũng không phải kẻ hẹp hòi. Làm một phó Thủ tướng, y coi trọng đại cuộc hơn, nếu đã giải quyết chuyện này thì sẽ không dây dưa đến nữa.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng hiểu ý mọi người, có câu quan lớn khó gặp, tiểu quỷ khó dây. Không tránh có việc muốn lấy lòng phó Thủ tướng Lâm mà.

Cổ Minh Phong thở dài nói:
– Chuyện xảy ra trong lĩnh vực nông nghiệp, ý của thành phố là muốn dồn nhiều vào lĩnh vực này. Vì thế tôi mới đến đây hỏi ý anh.

Vương Trạch Vinh nói:
– Công tác nông nghiệp của Thành phố Ngân Lĩnh làm rất tốt. Lần trước tôi đi thăm trang trại mấy trăm ngàn mẫu trà ở chỗ các anh. Sao không nghĩ biện pháp từ ngành này?

Cổ Minh Phong cười nói:
– Đúng là Giám đốc Vương lợi hại, rất nhanh nghĩ được biện pháp. Nhưng không biết nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
– Trà ở chỗ các anh rất ngon, tôi thấy nếu đóng gói lại thì bán được giá cao.

Cổ Minh Phong nói:
– Lần này tôi mang đến biếu Giám đốc Vương không ít trà cực phẩm. Sau này Giám đốc Vương dùng trà tôi xin chu cấp hết.

Vương Trạch Vinh cười phá lên vì thấy Cổ Minh Phong này đúng là rất thú vị.

Cổ Minh Phong thấy Vương Trạch Vinh cười thì cũng cười theo.

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi thấy các anh có thể tổ chức một hoạt động như lễ hội trà, tổ chức văn hóa trà của Thành phố Ngân Lĩnh, quy mô lớn một chút, mời một vài người nổi tiếng đến tham gia. Thông qua việc này còn có thể lợi dụng thu hút đầu tư.

Cổ Minh Phong vui vẻ nói:
– Giám đốc Vương, nghe xong biện pháp của anh, tôi thấy có một suy nghĩ sao không do Sở nông nghiệp và Thành phố Ngân Lĩnh cùng tổ chức?

Vương Trạch Vinh nói:
– Việc này chúng tôi nghiên cứu rồi trả lời anh.
Ý của Cổ Minh Phong thì Vương Trạch Vinh hiểu, hai nhà hợp tác thì mọi người sẽ cùng có chỗ tốt. Đương nhiên Sở nông nghiệp cũng có trách nhiệm không ít.

Cổ Minh Phong nói:
– Vâng, tôi đợi tin tức của anh.

Có một người đẹp tham gia khiến không khí trên bàn khá tích cực. Sau khi ăn xong, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời của Cổ Minh Phong mà về nhà.

Vương Trạch Vinh ngồi trên sô pha mà suy nghĩ đề nghị của Cổ Minh Phong. Đây là ý kiến rất tốt, chẳng qua Vương Trạch Vinh lúc ấy không lập tức đồng ý là muốn nghĩ xem ý của phó Thủ tướng Lâm.

Nếu như Sở nông nghiệp hợp tác với Thành phố Ngân Lĩnh tổ chức lễ hội trà, không biết phó Thủ tướng sẽ nghĩ như thế nào?

Việc này đúng là khó có thể đoán được.

Vương Trạch Vinh thầm tính toán được mất trong việc này. Phó Thủ tướng Lâm nhất định có cái nhìn với Thành phố Ngân Lĩnh. Chẳng qua nếu Thành phố Ngân Lĩnh đạt được thành tích, là Phó Thủ tướng Lâm thì y nhất định sẽ vui vẻ. Việc này do Sở nông nghiệp tham gia, như thế nào cũng có lý. Đây là một phần công việc của Sở nông nghiệp, y chắc không thể nói gì.

Khi nghĩ đến Phó Thủ tướng Lâm, Vương Trạch Vinh còn nghĩ đến một người khác. Phó Thủ tướng Lục bây giờ phụ trách công tác nông thôn, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai. Nếu như làm tốt việc này thì có thể tăng giá trị trong mắt Phó thủ tướng Lục. Phó thủ tướng Lục vẫn có ấn tượng đối với mình, sao không mượn Thành phố Ngân Lĩnh để đạt thành công lớn cơ chứ?

Nếu tham gia vào thì sẽ làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên. Hắn cầm lên nhìn số máy thì rất vui mừng, lớn tiếng nói:
– Tiểu Giang.

– Trạch Vinh, mau đến đón em, em đang ở sân bay.

– Cái gì? Em đến Phượng Hải?
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói.

– Sao, sợ em ảnh hưởng đến anh và tình nhân sao?
Tiểu Giang nói.

– Em chờ chút, anh lập tức đến ngay.
Vương Trạch Vinh đứng dậy lao ra ngoài.

Tiểu Giang đột nhiên đến tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh vô cùng hưng phấn. Đã hơn năm không gặp, không biết Tiểu Giang bây giờ như thế nào. Thi thoảng Vương Trạch Vinh nghe nói cô ra nước ngoài và rất bận.