Chương 1315: Nhiều nhân vật phải chú ý

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đến trưa khi ăn cơm, Vương Nhạc Sơn đang rất vui vẻ nói chuyện ở trường.

– Bố tham gia họp phụ huynh đúng là tốt. Bố vừa tham gia họp thì hôm nay con đã được đổi lên ngồi ở giữa.

Người cả nhà có thể nghe rõ sự vui vẻ của thằng bé.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

– Con đó, có phải đánh nhau ở trường không?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Vương Nhạc Sơn vội vàng nói:

– Bọn họ cùng nhau ép bạn học đưa tiền cho mình, ai nói với giáo viên thì sẽ đánh người đó. Con không chịu được nên đánh, ai ngờ bọn họ đông người nên trước mặt giáo viên con lại thành kẻ gây sự.

Vương Trạch Vinh lúc này mới dịu giọng nói:

– Dù như thế nào thì đánh người cũng không đúng.

Hứa Tố Mai cười nói:

– Được rồi, Tiểu Sơn nhà ta rất ngoan, không tùy tiện ăn hiếp bạn học đâu. Sau này xảy ra chuyện như vậy thì con về nói với bà, bà cho người đi xử lý.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì thầm than, xem ra ông bà nuôi cháu đúng là không được.

– Bố mau xem, hiệu trưởng trường con đang cõng con kìa.

Đột nhiên Vương Nhạc Sơn chỉ vào Tv rồi vui vẻ kêu lên.

Đây là bản tin thời sự buổi trưa của Bắc Kinh, tin buổi sáng đã được phát vào lúc này.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng thấy cảnh này, chỉ thấy hiệu trưởng Hà Thủ Trung đang cõng con hắn qua nước.

Trên màn hình thì hắn đang đi ngay sau Hà Thủ Trung.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh biết mình đến trường là không thể giấu. Chỉ thấy sau đó là cảnh phóng viên phỏng vấn phụ huynh, vừa vặn chính là câu nói của hắn.

…..

Những lời này đúng là của hắn, sau đó phóng viên còn tăng mạnh nội dung hơn:

– Chúng tôi đã phỏng vấn rất nhiều phụ huynh. Thông qua phỏng vấn, các phụ huynh đều đánh giá cao hành động này của giáo viên. Thông qua chuyện này có thể thấy các giáo viên của trường tiểu học Số 3 Bắc Kinh rất được phụ huynh học sinh tin tưởng.

– Bố vừa nhìn đã thấy là lãnh đạo, nói chuyện còn chắp tay sau lưng.

Con út vui vẻ nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.

Lữ Hàm Yên cười nói:

– Bố các con đương nhiên là lãnh đạo.

– Bố cũng thấy đó, trời cứ mưa là ngập. Bố có thể cho người đi sửa không?

Vương Nhạc Sơn hỏi.

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Tin này truyền ra thì tình hình của nhà trường sẽ được đổi ngay.

Lúc này Lý Kiền Ý cũng đang ngồi nhà xem Tv. Vừa xem y vừa nghĩ đến vụ cháy hôm trước, Lý Kiền Ý thấy mình đúng là quá mất mặt. Việc này đã làm Vương Trạch Vinh và Ngô Tán Lâm cười chê.

Y đang suy nghĩ thì thấy cảnh Trường tiểu học Số 3 Bắc Kinh ngập nước.

Lý Kiền Ý nghe thấy trường bị ngập đã không vui. NHưng đột nhiên mắt y mở to, nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh lội nước đi phía sau Hà Thủ Trung.

Lại nghe thấy lời Vương Trạch Vinh nói, Lý Kiền Ý cảm thấy lần này mình càng mất mặt hơn. Trường con Vương Trạch Vinh học mà xuất hiện tình hình như vậy, điều này khiến Vương Trạch Vinh thấy như thế nào về nền giáo dục Bắc Kinh? Nghĩ tới Vương Trạch Vinh, lại nghĩ con của Vương Trạch Vinh không phải là cháu Phó thủ tướng Hạng sao? Vừa nghĩ như vậy, Lý Kiền Ý thấy có vấn đề.

Lý Kiền Ý vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho Phó Chủ tịch phụ trách giáo dục Vương Tuấn Thanh mà trầm giọng nói:

– Đồng chí Vương Tuấn Thanh, anh xem bản tin thời sự trưa nay không? Tôi hy vọng anh xem nhiều một chút.

Lý Kiền Ý nói xong liền dập máy.

Hôm nay Vương Tuấn Thanh đang tiếp một đoàn giáo dục nước ngoài đến Bắc Kinh nên không xem thời sự. Nghe thấy Lý Kiền Ý nói không đầu không cuối, y có thể nghe rõ Bí thư Lý đang rất khó chịu.

Càng nghĩ càng có vấn đề, Vương Tuấn Thanh vội vàng gọi cho đài truyền hình Bắc Kinh yêu cầu bọn họ chép lại toàn bộ nội dung thời sự trưa nay cho mình.

Ngồi trong khách sạn nơi tiếp khách nước ngoài, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu xem nội dung.

Là Phó chủ tịch Bắc Kinh, Vương Tuấn Thanh đương nhiên biết Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh đứng trong nước và nói như vậy, y biết nguyên nhân mà Lý Kiền Ý tức. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ lại đen đủi gặp phải Vương Trạch Vinh.

Vương Tuấn Thanh gọi thư ký vào rồi nói:

– Hủy lịch tiếp đoàn nước ngoài, bố trí để bọn họ đi thăm quan. Anh thông báo giám đốc Sở Giáo dục, nói tôi muốn tới Trường tiểu học Số 3.

Ngay khi Vương Tuấn Thanh đang bố trí thì cũng có không ít người xem thời sự. Trong lúc nhất thời đám quan chức Bắc Kinh biết một tin đó là trường con Vương Trạch Vinh học bị ngập nước.

Khi Vương Tuấn Thanh đến Trường tiểu học Số 3 thì mới phát hiện mình tới chậm.

– Phó chủ tịch Tiếu cũng đến sao?

Thấy Phó chủ tịch phụ trách xây dựng Tiếu Lâm Duy cũng tới, Vương Tuấn Thanh có chút ngạc nhiên.

Lại nhìn không ít xe đỗ ở đây, Vương Tuấn Thanh thầm giật mình vì lực lượng của Vương Trạch Vinh. Chỉ một cảnh trên màn hình mà đã làm cho quan chức Bắc Kinh chạy đến đông như vậy sao?

Giám đốc Sở Giáo dục Bắc Kinh – Trương Nguyên bây giờ đang đổ mồ hôi. Trường tiểu học Số 3 này đột nhiên trở nên nổi tiếng. Không ngừng có người gọi điện tới cho y nói là muốn đến Trường tiểu học Số 3 kiểm tra công việc.

Vị trí giám đốc Sở Giáo dục Bắc Kinh đâu dễ ngồi như vậy, cạnh tranh rất mạnh. Trương Nguyên hôm nay cũng không xem thời sự. Tối qua trên bộ kiểm tra công việc, uống nhiều nên hôm nay đầu óc còn choáng. Trương Nguyên cũng là người khôn khéo, thấy nhiều lãnh đạo đến Trường tiểu học Số 3 như vậy thì biết nhất định có vấn đề. Y liền vội vàng kéo Hà Thủ Trung vào một căn phòng mà hỏi tình hình.

Hà Thủ Trung đương nhiên sẽ không nói sự thật, chỉ nói là hôm nay phóng viên đến phỏng vấn chuyện trường bị ngập. Hà Thủ Trung còn nói:

– Giám đốc, tôi đã ghi lại nội dung về Trường tiểu học Số 3 trên Tv lại.

Trương Nguyên vội vàng xem xong nhưng không phát hiện ra tình hình của Vương Trạch Vinh. Y chỉ là một giám đốc sở, cũng không để ý nhiều đến nhân vật như Vương Trạch Vinh. Thấy nội dung tin tức, y đúng là không thể liên lạc Vương Trạch Vinh với Trường tiểu học Số 3.

Sau đó Trương Nguyên nhận được điện của một lão lãnh đạo Bắc Kinh gọi tới. Lúc này y mới hiểu thì ra đây là do Vương Trạch Vinh xuất hiện ở Trường tiểu học Số 3.

Các giáo viên Trường tiểu học Số 3 thấy các lãnh đạo thành phố đến trường, điều này làm các giáo viên rất tự hào. Bọn họ cho rằng hành động này đã làm lãnh đạo thành phố cảm động nên mới tới nhiều như vậy.

Chuyện sau đó làm giáo viên rất vui. Theo các lãnh đạo thành phố tới thì rất nhanh đã có vài quyết định. Một là lập tức làm mới đoạn đường này, thay hệ thống thoát nước. Hai đó là khen ngợi giáo viên cõng học sinh, yêu cầu Sở Giáo dục đưa phương án khen thưởng các giáo viên, kêu gọi tất cả các trường Bắc Kinh học tập hành động của giáo viên Trường tiểu học Số 3.

Nhìn quan chức rời đi, Trương Nguyên một lần nữa nhớ lại việc Hà Thủ Trung cõng học sinh, hắn nhìn Hà Thủ Trung thì thấy đối phương không biểu hiện gì. Trương Nguyên thầm than Hà Thủ Trung này đúng là quá thông minh.

Trương Nguyên vỗ vỗ vai Hà Thủ Trung rồi nói:

– Đồng chí Hà Thủ Trung, rất được.

Hà Thủ Trung vẫn giả vờ mà cung kính nói:

– Đều là do giám đốc Trương giúp, có thể thành hiệu trưởng tiêu biểu của Bắc Kinh, tôi rất vui mừng.

Trương Nguyên nhìn Hà Thủ Trung lần nữa rồi nói:

– Anh có suy nghĩ như vậy là rất tốt. Trường tiểu học Số 3 là một trường quan trọng của Bắc Kinh, công tác giáo dục học sinh không thể buông lỏng.

– Giám đốc nói đúng, tối qua tôi đã nói với một vị phụ huynh đó là làm hiệu trưởng thì chúng tôi phải quan tâm nhiều đến việc trưởng thành của học sinh. Tôi sẽ dành thời gian đến nhà hướng dẫn em học sinh đó.

Trương Nguyên nghe xong liền ngẩn ra, lập tức nghĩ đến cuộc họp qư tối qua, lại nghĩ đến việc Hà Thủ Trung cõng con của Vương Trạch Vinh. Mắt Trương Nguyên mở to, cười cười bắt tay Hà Thủ Trung mà nói:

– Thành tích nhà trường đạt được thì sở đều thấy. Sau này có vấn đề gì đều có thể tìm tôi. Tôi vẫn chú ý đến anh. Đối với đồng chí có năng lực mạnh thì sở nhất định sẽ bồi dưỡng.

Hà Thủ Trung vội vàng nói:

– Xin giám đốc yên tâm, Trường tiểu học Số 3 nhất định nghiêm túc thực hiện chỉ thị tinh thần của sở.

Nhìn Trương Nguyên rời đi, Hà Thủ Trung cảm thấy mình như đang nằm mơ.