Chương 1061: Đồng hương

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ủa!

Vừa mới kết thúc hội nghị phối hợp ở Bộ Nông nghiệp ra ngoài, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là Hòa Quốc Hùng đang trốn trốn tránh tránh. Truyện “Quan Khí “

– Lão Hòa, lão Hòa.

Vương Trạch Vinh hô to.

Thực ra Hòa Quốc Hùng đã nhìn thấy Vương Trạch Vinh từ sớm nhưng lại e ngại Vương Trạch Vinh là quan to sẽ không để ý đến mình nên mới trốn tránh, không ngờ Vương Trạch Vinh lại chủ động gọi tên.

Nghe tiếng hô của Vương Trạch Vinh, trong lòng Hòa Quốc Hùng cực kỳ xúc động, hắn thầm nghĩ Vương Trạch Vinh còn chưa quên mình.

Từ sau khi trở về nước, Vương Trạch Vinh có quá nhiều chuyện phải chuẩn bị cho hội nghị hiệp thương của Bộ Thương mại. Hắn quá bận, chỉ trong vòng vài ngày mà Vương Trạch Vinh phải quyết định đủ loại hội nghị phải thực hiện, mấy cái loại chuyện thân thiện với các nước này rất trọng yếu.

Điều khiến cho Vương Trạch Vinh bất ngờ chính là hắn đã về nước một thời gian rồi vậy mà Lô Kiến Thành không hề nhắc lại chuyện công khai cạnh tranh cán bộ nữa, dường như không suy xét về việc này nữa vậy. Trong công tác thì Lô Kiến Thành cũng không hề có ý nhúng tay vào, cũng không cản trở công tác của Vương Trạch Vinh.

Chẳng qua từ Lý Trạch Quảng thì Vương Trạch Vinh biết gần đây quan hệ giữa Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh rất thân mật, hôm nay còn mới mấy thứ trưởng tới Bộ Nông nghiệp bàn chuyện hợp tác.

– Phó bộ trưởng Vương, không ngờ lại được gặp ngài ở đây!

Hòa Quốc Hùng cung kính nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh sửng sốt hồi tưởng lại ngày trước mình đối diện với Hòa Quốc Hùng cũng cung kính như vậy.

– Ha ha, sao anh lại tới Bắc Kinh vậy?

Trong lòng Vương Trạch Vinh hơi cảm khái chút ít, một vài chuyện cũ lại thoảng qua.

Hòa Quốc Hùng đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, nhớ tới ngày đó Vương Trạch Vinh chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp dưới của mình, còn phải nhìn sắc mặt của mình mà làm việc. Nhưng thật không ngờ sau mấy năm mình chỉ là một cục trưởng cục nông nghiệp của một thành phố còn Vương Trạch Vinh đã trở thành ủy viên dự khuyết trung ương Đảng, chênh lệch giữa hai người giờ đã quá lớn, lớn tới mức cả đời này mình không có khả năng đạt tới.

– Phó bộ trưởng Vương, tôi đi theo Phó thị trưởng thường trực Ngụy Khôn tới đây xin giúp đỡ tài chính nông nghiệp.

Nghĩ đến chuyện của mình đã xong xuôi, Vương Trạch Vinh nói:

– Đi nào, hiếm có dịp anh tới Bắc Kinh một chuyến, tôi mời anh ăn cơm.

Dù nói thế nào thì Hòa Quốc Hùng cũng từng là lãnh đạo cũ của mình, mấy năm qua đi, các loại ân oán đã sớm biến mất, gặp được Hòa Quốc Hùng khiến cho Vương Trạch Vinh lại có cảm giác niệm tình bạn cũ. Vương Trạch Vinh mời khách nên Hòa Quốc Hùng đương nhiên bằng lòng, đây có thể coi là một cơ hội để tạo lại quan hệ với Vương Trạch Vinh.

– Phó bộ trưởng Vương, ngài xem, tôi còn đi cùng với phó thị trưởng Ngụy.

Nhận ra vẻ chần chừ của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

– Vậy cùng đi luôn đi.

Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của Hòa Quốc Hùng một ít, nghe nói sau này hắn được điều tới thành phố Hoa Khê.

Tới thành phố Giang Ninh tỉnh Sơn Nam công tác lần này chắc hẳn là Phó thị trưởng thường trực Ngụy Khôn. Truyện “Quan Khí “

Đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, tóc chải thành nếp đeo kính từ trong văn phòng đi ra với vẻ mặt âm trầm.

– Đó chính là Ngụy Khôn.

Hòa Quốc Hùng nói với Vương Trạch Vinh.

Hiện nay Vương Trạch Vinh đã gặp quá nhiều lãnh đạo cao cấp rồi nên cũng không quá coi trọng một Phó thị trưởng thường trực nho nhỏ, chỉ hơi gật đầu nói:

– Lão Hoà, chuyện bên kia anh làm thế nào rồi?

Còn cách vài bước, Ngụy Khôn tựa như không nhìn thấy Vương Trạch Vinh mà hỏi thẳng Hòa Quốc Hùng.

Thấy Vương Trạch Vinh không có biểu tình gì, Hòa Quốc Hùng cũng không dám giới thiệu Vương Trạch Vinh, đành phải nói:

– Phó thị trưởng Ngụy, người ta nói rằng phải chờ lãnh đạo phê duyệt thì mới có thể định được.

Sắc mặt Ngụy Khôn càng thêm khó coi, thực sự mà nói thì mấy cơ quan ở Bắc Kinh này rất hay làm khó đám người địa phương như bọn hắn. Vì chuyện giúp đỡ tài chính này mà hắn cùng với Hòa Quốc Hùng đã đi đủ một vòng cái đất Bắc Kinh này rồi, kết quả đều không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tốn không ít tiền mà chắc chắn cũng sẽ quay về mà không có kết quả, còn nếu trở về như này thì mình coi như chẳng còn mặt mũi nhìn thị ủy. Lúc này dường như Ngụy Khôn mới nhìn thấy người trẻ tuổi bên cạnh Hòa Quốc Hùng.

Bình thường Vương Trạch Vinh ăn mặc cũng rất tùy ý nên trông khá giống với một cán bộ thông thường. Trong số người đến người đi tới Bộ Nông nghiệp này thì cũng có khá nhiều cán bộ cấp dưới, Ngụy Khôn cũng không đoán Vương Trạch Vinh là lãnh đạo lớn nào, nhìn về phía Hòa Quốc Hùng đầy nghi hoặc hỏi:

– Vì này là?

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Hòa Quốc Hùng nói:

– Một đồng hương ở Khai Hà.

Vương Trạch Vinh lúc này mới cười nói:

– Hiếm có khi gặp được đồng hương ở Khai Hà, tôi mời hai vị ăn cơm.

Nghe nói là đồng hương ở Khai Hà, Ngụy Khôn mỉm cười nói:

– Lão Hòa, khá thật đó, bên trong bộ mà cũng có thể gặp được đồng hương ở Khai Hà, đúng là không dễ gì!

Hòa Quốc Hùng cũng không biết nói thế nào mới tốt, nhìn thấy Vương Trạch Vinh không có ý muốn biểu lộ thân phận nên hắn cũng không dám nói ra.

Vương Trạch Vinh hiện nay đã là một nhân vật đỉnh cao đối với Hòa Quốc Hùng, vất vả mới tạo lại quan hệ nên hắn cũng không hi vọng mối quan hệ này lại mất đi. Từ lúc thấy Vương Trạch Vinh vẫn đối xử thân thiết với mình thì Hòa Quốc Hùng biết cơ hội của mình lại tới, nếu như có thể nắm chặt cơ hội này mà làm tốt thì có khi lại bắt đầu thăng tiến.

– Lão Hòa, tôi vừa mới mời trưởng phòng Cố của phòng quy hoạch và phát triển thuộc Bộ Nông nghiệp đi ăn cơm. Vừa lúc tôi đang chưa biết bố trí anh như nào cho tốt, anh hãy đi cùng đồng hương của mình đi. Nghe người ta nói muốn tới Thế giới Hồng Cốc chơi nên giờ tôi đi liên hệ chỗ cái đã.

Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy Thế giới Hồng Cốc là biết ngay lãnh đạo Bộ Nông nghiệp kia có ý lừa đảo, vui chơi ăn uống ở đây rất đắt. Ngụy Khôn này chắc là cũng muốn đi chơi vui vẻ một chút nhưng lại lo lắng tiêu xài nhiều quá nên có ý bỏ rơi Hòa Quốc Hùng. Hòa Quốc Hùng đương nhiên cũng biết ý của Ngụy Khôn, trong khoảng thời gian này ngày nào Ngụy Khôn đều cùng với đủ loại lãnh đạo ăn chơi đàng điếm, thường xuyên ngó lơ mình.

– Phó thị trưởng Nguỵ, ngài chắc cũng bận công tác của mình nên không cần lo cho tôi đâu. Vừa khéo tôi có thể trò chuyện cùng người đồng hương này.

– Ha ha, tốt rồi, anh cứ đi đi, tôi cũng phải đi bố trí cái, những lãnh đạo ở Bắc Kinh có năng lực rất lớn, biết thêm được vài người thì càng tốt.

Nhìn Ngụy Khôn đi vội vội vàng vàng, Hòa Quốc Hùng có phần ngượng ngùng nói:

– Hắn mới được đề bạt từ dưới lên, nên chắc là không biết ngài.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

– Bọn họ nói là tới Thế giới Hồng Cốc, chúng ta cũng tới đó đi.

Vương Trạch Vinh gọi điện thoại bản Long Dũng Đình bố trí. Thế giới Hồng Cốc này vừa khéo lại do công an thành phố Bắc Kinh quản, chuyện bố trí này thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.

Khi nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Long Dũng Đình thì trong lòng Hòa Quốc Hùng lại cảm khái, đây là chỗ tốt khi theo đúng người, Long Dũng Đình trước kia tính là cái gì chứ? Người ta bởi vì đi theo Vương Trạch Vinh nên giờ sống ở Bắc Kinh còn thoải mái hơn so với mình! Cảm khái thì cảm khái nhưng Hòa Quốc Hùng vẫn sốc lại tinh thần theo Vương Trạch Vinh lên xe.

Trong một gian phòng do Long Dũng Đình bố trí, Hòa Quốc Hùng gặp Lý Minh Quốc, vừa hỏi thì mới biết được đối phương không ngờ là vệ sĩ Trung Nam Hải, lại còn do đích thân tổng bí thư hạ lệnh phân cho Vương Trạch Vinh, lúc này ánh mắt Hòa Quốc Hùng lại lộ ra một loại khát vọng.

Hai người ngồi tán gẫu về tình hình ở Khai Hà, trong lòng Vương Trạch Vinh khá bùi ngùi. Điều khiến cho Vương Trạch Vinh bất ngờ chính là tin về Đinh Lỗi, nghe nói hiện nay sống rất khổ sở, cách đây không lâu mới phát hiện bị ung thư.

– Đinh Lỗi là người có tài! Còn nhớ ngày xưa người này rất hăng hái!

Vương Trạch Vinh than một câu.

– Đúng vậy, còn nhớ vợ của hắn không, tên là Quách Anh đó, nghe nói cũng đã rời khỏi Hoa Khê rồi. Thấy bảo là tới Bắc Kinh công tác trong một công ty lớn.

Vương Trạch Vinh đúng là chưa nghe nói qua việc này, nghĩ thầm nhất định là do Lữ Hàm Yên kéo người này tới công ty của các nàng rồi.

– Lão Hòa, bước tiếp theo lão có tính toán gì không?

Sau vài câu chuyện, Vương Trạch Vinh có ý giúp đỡ Hòa Quốc Hùng một phen.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi mình có tính toán gì cho tương lai không, hai mắt Hòa Quốc Hùng sáng bừng lên, hắn biết cơ hội mà mình đang chờ đã tới rồi.

Cố gắng bình ổn tâm trạng, Hòa Quốc Hùng nói:

– Cả đời này tôi coi như không còn hi vọng gì, cứ để như vậy thôi!

Vương Trạch Vinh nói:

– Anh cũng là lão đồng chí, kinh nghiệm công tác rất tốt, năng lực cũng mạnh, bất kể là từ phương diện nào cũng có thể tiến thêm một bước. Như vậy đi, tôi có chút quan hệ ở tỉnh Sơn Nam, có gì tôi sẽ hỏi giúp anh một chút.

Gần như là ngân ngấn lệ, Hòa Quốc Hùng đột nhiên như thấy một chân trời mới, biết rằng chỉ cần một câu nói của Vương Trạch Vinh thì mình có thể coi như là bắt đầu lại từ đầu.

– Phó bộ trưởng Vương, tôi cũng không dám nói gì báo đáp ngài nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, chỉ cần chừng nào ngài cho rằng Hòa Quốc Hùng tôi còn hữu dụng thì cứ nói một tiếng, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện ngài giao!

Thấy Hòa Quốc Hùng nước mắt vòng quanh, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, trước kia mình cũng từng cẩn cẩn thận thận trước mặt Hòa Quốc Hùng, khi đó Hòa Quốc Hùng còn khí thế bao nhiêu mà giờ cái nhuệ khí đó đã biến mất hoàn toàn rồi!

– Tôi thấy anh không thích hợp với Ngụy Khôn kia đâu.

Vương Trạch Vinh nói.

Hiện tại Hòa Quốc Hùng đã dựa vào Vương Trạch Vinh rồi nên tâm trạng đã giải phóng hoàn toàn áp lực, hừ một tiếng nói:

– Một kẻ thích làm việc lớn hám công to, không có bản lĩnh gì!

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy liền biết Ngụy Khôn này nhất định là có hậu trường, hắn mỉm cười cũng không truy hỏi việc này. Đối với hắn mà nói thì đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, một Phó thị trưởng thường trực mà thôi.

– Như vậy đi, lần này anh cũng đừng quan tâm gì nhiều, sau khi trở về tôi sẽ thu xếp chuyện của anh.

Hòa Quốc Hùng nghiêm túc nói:

– Tôi xin nghe theo phó bộ trưởng Vương.

– Đừng có gọi phó bộ trưởng làm gì, cứ gọi tôi là Vương Trạch Vinh như trước kia là được.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.

Lắc đầu quầy quậy, Hòa Quốc Hùng nói:

– Gọi phó bộ trưởng Vương là tốt nhất, nếu xưng hô lung tung thì người khác sẽ nghĩ Hòa Quốc Hùng tôi không hiểu quy củ.

Vương Trạch Vinh mỉm cười, Hòa Quốc Hùng này chủ yếu là không có hậu thuẫn mà thôi, chứ chỉ bằng vào năng lực của hắn mà có hậu trường thì cũng là loại người có thể làm nên chuyện.