Chương 409: Quyết định mấy vấn đề nhân sự

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Trạch Vinh, lên xe tôi.
Thấy Vương Trạch Vinh đi đến, Mạc Chính Quần rất nhiệt tình mời hắn lên xe mình.

Thấy Mạc Chính Quần có thái độ này, Vương Trạch Vinh biết hắn nhất định có chuyện cần nói với mình ở trong xe. Vương Trạch Vinh liền cười cười ngồi vào xe Mạc Chính Quần.

Mạc Chính Quần và Vương Trạch Vinh ngồi ở ghế sau. Thấy Vương Trạch Vinh đã lên xe, Mạc Chính Quần cười nói:
– Đường từ Quán Hà đến Huyện Đại Phường là do cậu làm ra, lần trước đến Huyện Đại Phường tôi mới biết việc này. Nếu như không có con đường này thì cuộc sống Huyện Đại Phường đúng là rất khó khăn.

Đối với việc Vương Trạch Vinh có thể làm đường từ Huyện Đại Phường đến Quán Hà, Mạc Chính Quần rất tán thành.

Nghe Mạc Chính Quần khen, Vương Trạch Vinh nói:
– Quan trọng là trên tỉnh muốn làm cao tốc. Nếu không được trên tỉnh ủng hộ thì con đường này không thể làm nhanh như vậy.

Mạc Chính Quần cũng đồng ý mà nói:
– Cao tốc đúng là một ý tưởng rất đúng, bây giờ rất nhiều nơi có lợi nhờ nó.

Mạc Chính Quần nói sang chuyện khác:
– Trạch Vinh, cậu khá quen thuộc tình hình Quán Hà, có ý tưởng gì nhất định phải nói với Thị ủy.

Nhìn cảnh bên ngoài xe, Mạc Chính Quần nói:
– Trong thời gian này tôi gần như chạy đến hết các huyện trong thành phố. Kinh tế không ít huyện vẫn chậm phát triển. Đây có lẽ là khóa cuối cùng tôi có thể làm Bí thư thị ủy, tôi hy vọng mình có thể khiến các phương diện ở Quán Hà sẽ đề cao một chút.
Đây đúng là suy nghĩ thực của Mạc Chính Quần. Mục đích tranh quyền chính là do hắn hy vọng không bị cản trở khi triển khai công việc.

Nghe Mạc Chính Quần nói như vậy, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận đây là lời thật lòng của hắn.

– Xin Bí thư Mạc yên tâm, chỉ cần là chuyện có lợi cho quần chúng nhân dân Quán Hà, tôi sẽ là người đầu tiên đi làm.

Mạc Chính Quần gật đầu nói:
– Trạch Vinh, Quán Hà đã mấy lần thay đổi bộ máy, điều này khiến cán bộ lãnh đạo thiếu rất nhiều. Sau đây Thị ủy sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy, cậu có ý kiến gì trong việc này không?

Vương Trạch Vinh nói:
– Bí thư Mạc nói rất đúng, bây giờ bởi vì không ít phòng ban thiếu lãnh đạo chủ chốt, đều là Phó cục trưởng phụ trách nên khiến công việc bị đình trệ, tôi hy vọng Thị ủy mau chóng nghiên cứu việc này.

Mạc Chính Quần hôm nay gọi Vương Trạch Vinh đi cùng chính là muốn nói việc này.

– Trạch Vinh, điều chỉnh nhân sự phải do ban Tổ chức cán bộ đưa ra ý kiến, nhưng trưởng ban Mạch bây giờ cũng là người từ ngoài đến như tôi. Anh ta không quen thuộc tình hình Quán Hà, nếu muốn đưa ra một ý kiến đúng là làm khó anh ta.

Mạc Chính Quần nói như vậy là có ý gì? Vương Trạch Vinh không tin lời này của hắn không có ý đồ gì.

– Bí thư Mạc nói rất có lý. Trưởng ban Mạch cần có quá trình tìm hiểu rõ ràng Quán Hà.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói theo lời đối phương.

Một lúc sau Mạc Chính Quần đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc rồi nói:
– Tôi nghiện thuốc nên không hút không được.

Vương Trạch Vinh lấy bật lửa ra châm cho Mạc Chính Quần, sau đó mới châm cho mình.

Hút một hơi thuốc, Mạc Chính Quần nói:
– Áp lực công tác của ban Tổ chức cán bộ rất lớn, xem ra trưởng ban Mạch cần có một ít nhân viên có năng lực cao ủng hộ mới được.

Vương Trạch Vinh nghe xong thì mới hiểu Mạc Chính Quần muốn cài người của mình vào ban Tổ chức cán bộ.

Mạc Chính Quần lần này muốn Vương Trạch Vinh đi cùng cũng đã lộ mục đích. Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, mình cũng cần bố trí một số nhân viên, nếu được Bí thư thị ủy ủng hộ thì đưa những người đó vào vị trí sẽ càng thêm dễ dàng.

Vương Trạch Vinh nghĩ một chút rồi nói:
– Lời Bí thư Mạc rất có lý. Ban Tổ chức cán bộ quản lý cán bộ toàn thành phố, cần phải có người quen thuộc tình hình địa phương mới được.

– Vẫn là Trạch Vinh hiểu rõ tình hình Quán Hà. Cậu thấy Hoàng Thụy ở ban Tổ chức cán bộ thế nào?

Thấy Mạc Chính Quần hỏi về Hoàng Thụy, Vương Trạch Vinh liền biết đó là một trưởng phòng ở ban Tổ chức cán bộ, hắn vốn là người của Du Lâm Xương. Du Lâm Xương vốn định đề bạt hắn thành phó trưởng ban Tổ chức cán bộ nhưng việc này không giải quyết được. Thời gian này Vương Trạch Vinh cũng nghe nói hắn đã dựa vào Mạc Chính Quần. Bây giờ có thể xác định được việc này rồi.

– Năng lực của đồng chí Hoàng Thụy rất được.
Vương Trạch Vinh nói.

– Trạch Vinh, quan điểm của tôi đó là ai hết lòng vì công việc, muốn phục vụ nhân dân thì chúng ta sẽ đề bạt lên vị trí. Cậu là người cũ ở Quán Hà nên khá quen thuộc các cán bộ, có nhân viên thích hợp thì cậu có thể nói ra.

Vương Trạch Vinh cười cười. Mạc Chính Quần xem ra nóng lòng muốn nắm giữ ban Tổ chức cán bộ. Hắn muốn đề bạt nhưng lại sợ mình không ủng hộ nên muốn trao đổi.

Nếu đã nói đến nước này, Vương Trạch Vinh liền đưa ra người của mình:
– Bí thư Mạc, anh cũng biết là bây giờ cục Chiêu thương, cục Đất đai, Cục Xây dựng đều không có cục trưởng. Ba đồng chí Đặng Diệu Hoa, Lâm Sĩ Kiệt, Tần Dư Việt phụ trách, nếu mãi như vậy thì không có lợi cho công việc. Anh thấy có phải đưa bọn họ lên chức?

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Chính Quần không khỏi giật mình. Vương Trạch Vinh lấy ba chức cục trưởng đổi lấy một chức phó trưởng ban Tổ chức cán bộ?

Thấy Mạc Chính Quần đang do dự, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Năng lực của Hoàng Thụy có thể giữ chức Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ.

Mạc Chính Quần thầm than đây là vị trí mình rất muốn bố trí. Nếu Hoàng Thụy có thể thành phó trưởng ban thường trực thì mình càng dễ khống chế ban Tổ chức cán bộ hơn. Nghĩ đến đây Mạc Chính Quần nói:
– Đúng thế, ba đồng chí này từ khi chủ trì công tác đều rất tốt, điều này nói rõ các đồng chí này có năng lực trong công tác. Tôi ủng hộ.

Sau khi nói chuyện xong, Mạc Chính Quần nói thêm:
– Nói đến đúng là xấu hổ, người ở Thị ủy hầu hết đều từ ngoài vào, là một nữ đồng chí, trưởng ban thư ký Dương Hằng Bình cũng không dễ dàng gì, nhà cũng không ở đây, bộ máy lại vừa thành lập xong. Tôi muốn đề bạt đồng chí Hồ Tiểu Hoa làm phó trưởng ban thư ký Thị ủy. Cứ như vậy bọn họ đều là nữ đồng chí sẽ tiện trong công việc. Hơn nữa đồng chí Hồ Tiểu Hoa là cựu cán bộ ở Quán Hà, có cô ấy giúp đỡ thì tin rằng trưởng ban Dương sẽ bớt áp lực trong công việc.

Đây là nhân viên thứ hai mà Mạc Chính Quần đưa ra. Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến tình hình của Hồ Tiểu Hoa. Đây là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, năng lực cũng có một chút, nhưng làm Vương Trạch Vinh lo lắng là người này hình như có vấn đề, chẳng may trên vị trí xảy ra việc thì Mạc Chính Quần sẽ bị liên lụy? Vương Trạch Vinh liền quyết định nhắc nhở Mạc Chính Quần một chút:
– Nghe nói năng lực hoạt động của đồng chí Hồ Tiểu Hoa này khá tốt.

Hồ Tiểu Hoa dựa vào Mạc Chính Quần, Mạc Chính Quần bây giờ lại không có mấy tay chân nên hy vọng đưa Hồ Tiểu Hoa lên làm phó trưởng ban thư ký Thị ủy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Chính Quần cảm thấy Vương Trạch Vinh khá miễn cưỡng trong việc đề bạt Hồ Tiểu Hoa nên khá lo lắng. Chẳng qua ngoài mặt Mạc Chính Quần vẫn rất bình thường mà nói:
– Chúng ta sử dụng đồng chí không nên quá cầu toàn. Năng lực của đồng chí Hồ Tiểu Hoa khá được, tin rằng sau khi lên chức sẽ phát huy tốt sở trường. Trạch Vinh à, chúng ta bây giờ coi như nói chuyện thôi, có ai thì cậu không nên giấu, phải đưa bọn họ lên đúng vị trí phù hợp với năng lực của mình.

– Bí thư Mạc, ủy ban bây giờ đang thiếu một Phó thị trưởng. Tôi muốn đề cử một đồng chí với ngài, đó là Chủ tịch huyện Vũ Lâm – Lý Hạ. Đồng chí này về mọi mặt đều rất mạnh.
Dù sao Mạc Chính Quần đã muốn nói thẳng ra, Vương Trạch Vinh cũng quyết định nói ra các đề cử của mình.

Mạc Chính Quần thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này có dã tâm quá lớn, không ngờ còn đề bạt Phó thị trưởng, việc này không dễ làm.

– Trạch Vinh, thành phố chỉ có quyền đề cử, quyết định cụ thể vẫn là do Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh cười nói:
– Bên phía ủy ban nghe nói Thị trưởng Chu đã có sự lựa chọn, thêm một người cũng không sao mà. Để Tỉnh ủy quyết định thôi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Chính Quần đương nhiên không hy vọng xuất hiện một Phó thị trưởng là người của Chu Tài Khâm.

Mạc Chính Quần liền nói:
– Việc này Thị ủy sẽ ủng hộ cậu.

Vương Trạch Vinh nói:
– Bí thư Mạc, đồng chí Phó chủ tịch thường trực Huyện Đại Phường – Mâu Tường Cương là chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế, nếu có thể đưa đồng chí này làm người đứng đầu một huyện như huyện Vũ Lâm thì tin rằng có thể làm ra thành tích rất lớn.

Mạc Chính Quần cười ha hả nói:
– Trạch Vinh hiểu rõ tình hình Huyện Đại Phường, lần này đến Huyện Đại Phường tôi sẽ chăm chú quan sát đồng chí Mâu Tường Cương một chút. Nếu đúng như lời cậu nói thì Thị ủy sẽ toàn lực sử dụng.

Chuyện hôm nay làm Mạc Chính Quần rất buồn bực. Mình đưa ra hai vị trí, Vương Trạch Vinh lại đưa ra nhiều người như vậy. Nếu làm ý đồ của Vương Trạch Vinh thành công thì tin rằng thế lực của hắn ở Quán Hà sẽ càng mạnh hơn.

Mạc Chính Quần từ từ hút thuốc mà suy nghĩ. Bây giờ thế lực lớn nhất ở Quán Hà là Vương Trạch Vinh. Dù mình hay Chu Tài Khâm nếu muốn thực hiện ý đồ nhân sự thì không thể không có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh.

Trong đầu Mạc Chính Quần dần dần hiện ra Chu Tài Khâm, không biết Chu Tài Khâm đối mặt với vấn đề này sẽ làm như thế nào?