Chương 443: Phòng hát ở cục Thông tin truyền thông

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lữ Kính Tân có vẻ rất thân thiết với Vương Trạch Vinh, còn đánh giá cao công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà.

Sau khi ra khỏi phòng Lữ Kính Tân, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thái độ của Lữ Kính Tân. Từ thái độ hôm nay của Lữ Kính Tân, Lữ Kính Tân chạy đến là tạo thế cho Mạc Chính Quần. Xem ra y muốn toàn lực giúp Mạc Chính Quần.

Vương Trạch Vinh biết thái độ của Lữ Kính Tân là rất quan trọng. Mạc Chính Quần đang yếu thế, nhưng Lữ Kính Tân ủng hộ rõ ràng như vậy sẽ khiến nhiều người dao động. Bây giờ Lữ Kính Tân lại tỏ vẻ thân thiết với mình cũng là để mọi người thấy.

Vương Trạch Vinh mặc dù không rõ mục đích cuối cùng của Lữ Kính Tân là gì, nhưng hắn cảm thấy đây không phải việc xấu đối với mình.

Công tác tiếp đón chủ yếu do Mạc Chính Quần phụ trách, Vương Trạch Vinh ngoài việc ăn cơm thì hôm nay không có việc gì nữa.

Vương Trạch Vinh sau khi ra khỏi chỗ ở của Lữ Kính Tân, đi đến đại sảnh nhà khách thì thấy Chu Tài Khâm đang ngồi đó hút thuốc.

– Thị trưởng.
Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới chào.

Chu Tài Khâm mỉm cười đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh báo cáo công tác Luân chuyển đất đai với Chủ tịch Lữ?
Vương Trạch Vinh nói:
– Áp lực rất lớn, Chủ tịch yêu cầu sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà.

Chu Tài Khâm nói:
– Không vấn đề gì, công việc mọi người đã sớm làm, dù kiểm tra thế nào cũng không vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Chu Tài Khâm không tốt mấy, gạt tàn đã có mấy lọc thuốc.

Vương Trạch Vinh cũng biết tâm tư của Chu Tài Khâm. Hôm nay Lữ Kính Tân rõ ràng là chèn ép Chu Tài Khâm. Vương Trạch Vinh không tin Chu Tài Khâm không nhìn ra. Có lẽ Bí thư tỉnh ủy cũng biết, không biết Bí thư Lâm sẽ có đối sách gì?

Mặc dù Lữ Kính Tân làm không có gì quá quắt, nhưng ai cũng có thể thấy y nâng Mạc Chính Quần, đồng thời chèn ép Chu Tài Khâm.

Hai người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh nói:
– Thị trưởng, tôi đi trước.

Chu Tài Khâm cười nói:
– Cậu đi làm việc của mình đi, mai còn cần đi với Chủ tịch nên phải chuẩn bị, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.

Vương Trạch Vinh sau khi ra khỏi nhà khách thị ủy liền gọi cho Tào Hưng Hạo.

Không lâu sau Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình ra khỏi nhà khách. Không biết bọn họ làm như thế nào mà không có ai đi cùng.

Thấy Vương Trạch Vinh, Tào Hưng Hạo cười nói:
– Trạch Vinh, ở đây cách nhà khách thị ủy một đoạn xa, chú như chúng ta là nhân viên tình báo vậy.

Thạch Vân Bình nói:
– Lão Tào, ông không nhìn ra à. Tình hình hôm nay khá vi diệu, Trạch Vinh nên chú ý.

Tào Hưng Hạo cười nói:
– Xem ra Quán Hà không bình tĩnh như vẻ ngoài rồi. Trạch Vinh, cuộc sống của lão Chu xem ra cũng không tốt.

Thạch Vân Bình hỏi:
– Bố trí như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi không biết gì về mấy trò giải trí. Tìm một quán hát nào đấy ngồi, sau đó đi ngâm chân chứ?

Tào Hưng Hạo cười nói:
– Anh đã sớm đoán được nên gọi Hồng Đại Thăng bố trí rồi.

Trong một căn phòng hát sa hoa ở cục Thông tin truyền thông, ba người Vương Trạch Vinh đi vào đó.

Hồng Đại Thăng thấy Vương Trạch Vinh đến liền vui vẻ. Hắn không ngờ Tào Hưng Hạo lại mời Vương Trạch Vinh đến. Hắn thầm nghĩ hôm nay nhất định phải thể hiện tốt. Có thể chính thức dựa vào Phó thị trưởng Vương thì có lợi hơn làm người của Tào Hưng Hạo nhiều.

– Chào mừng các vị lãnh đạo đến kiểm tra công tác.

Tào Hưng Hạo gật đầu nói:
– Ừ, nơi này rất được, hôm nay giao cho anh bố trí.

– Các vị lãnh đạo, hôm nay có mấy Mc đến, còn có ba cô bé thực tập, xin các vị lãnh đạo chỉ đạo bọn họ.

Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra một chút. Hắn không ngờ Hồng Đại Thăng lại mời Mc đến, còn cả nhân viên thực tập.

Ba người vừa ngồi xuống thì từ phòng trong có vài cô gái đi ra.

Phụ nữ bây giờ đều là người sáng mắt, hôm nay nghe thấy Hồng Đại Thăng nói sẽ có lãnh đạo cao cấp đến chơi thì mọi người đều nghĩ xem là lãnh đạo như thế nào?

Bây giờ thấy ba lãnh đạo xuất hiện trên Tv thì vô cùng hưng phấn. Vương Trạch Vinh là phó thị trưởng thường trực Quán Hà, là người có quyền thế rất lớn, bình thường muốn nói chuyện với hắn là rất khó. Bây giờ lại xuất hiện trước mặt, có thể tạo quan hệ với Phó thị trưởng Vương thì quá tốt.

Đèn trong phòng rất nhanh mờ đi, ở trong hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh liền không thấy Thạch Vân Bình và một cô gái đâu cả.

– Phó thị trưởng Vương, em mời ngài nhảy một điệu.
Thang Ngọc Như – dẫn chương trình (Mc) trò chơi đài truyền hình thành phố đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh mà mời.

Vương Trạch Vinh cũng đã xem chương trình Thang Ngọc Như dẫn. Chương trình này khá hay.

Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
– Tôi nhảy không giỏi mấy.

– Phó thị trưởng Vương, ngài nhảy rất giỏi.
Thang Ngọc Như nhẹ nhàng nói bên tai Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh biết mình nhảy không giỏi gì cả, chẳng qua được Mc xinh đẹp khen thì hắn cũng vui vẻ nên cười nói:

– Cũng là do cô nhảy tốt.

Hồng Đại Thăng là người khá lợi hại, thấy Tào Hưng Hạo, Thạch Vân Bình và Vương Trạch Vinh đều nhảy với người đẹp, hắn liền cho đèn tối hơn nữa.

Hồng Đại Thăng thầm nghĩ thằng đàn ông nào không háo sắc, trong bóng tối thì ba người đàn ông kia nhất định sẽ hài lòng.

Vương Trạch Vinh đương nhiên phát hiện Thang Ngọc Như dán sát vào người mình, tay đang ôm lưng hắn cũng chuyển lên cổ.

Cảm nhận được tình huống này, Vương Trạch Vinh liền lén nhìn xung quanh thì không biết cả Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình ôm gái đi đâu rồi.

Thấy không có ai, Vương Trạch Vinh mới yên tâm hơn.

Trong điệu nhạc, Thang Ngọc Như liền dẫn theo Vương Trạch Vinh nhảy đến một góc.

Sau khi vào đây, Vương Trạch Vinh mới phát hiện ở đó có một căn phòng.

Hơn nữa hắn càng cảm thấy Vương Trạch Vinh từ từ dùng cơ thể cọ xát vào người mình nhiều hơn nữa. Cảm giác này rất kỳ lạ, như là trộm tình vậy.

Không biết Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình bây giờ có phải như vậy hay không? Vương Trạch Vinh liền cẩn thận nghe ngóng tình hình xung quanh.

Hình như ở phòng bên có tiếng rên rỉ truyền tới.

Có làm hay không? Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là một vấn đề. Về tâm lý thì hắn đúng là muốn chơi Thang Ngọc Như, nhưng hắn thấy không thể làm ở đây nếu không sẽ có ảnh hưởng rất xấu.

Nhưng một suy nghĩ lại dấy lên trong đầu hắn. Tào Hưng Hạo và Thạch Vân Bình đều làm như vậy, mình không làm thì bọn họ sẽ có ý kiến.

Thang Ngọc Như nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh:
– Vương ca, em không ngại.

Thang Ngọc Như vừa nói như vậy thì lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh dâng lên, bảo bối của hắn liền cứng lên cạ cạ vào bụng dưới Thang Ngọc Như. Thang Ngọc Như cũng nhận ra điều này nên càng đụng chạm vào đó.

Kinh nghiệm thế ư?

Thấy Thang Ngọc Như chủ động, Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy đám phụ nữ như thế này chỉ là dùng cơ thể trao đổi mục đích.

Vương Trạch Vinh liền trở nên do dự.

Thang Ngọc Như vẫn đang chú ý đến phản ứng của Vương Trạch Vinh. Cô phát hiện động tác của mình không làm Vương Trạch Vinh điên lên. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng cô lại biết Vương Trạch Vinh không phải là kẻ bất lực.

Cô lại nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
– Ngoài chồng thì em chưa với ai.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền dùng hai tay sờ mó khắp người Thang Ngọc Như.

Thang Ngọc Như không khỏi mừng rỡ, xem ra hành động của mình đã thành công. Cô liền nói nhỏ:
– Vương ca yên tâm, em có gia đình nên không ảnh hưởng đến ngài.
Cô không nói lời này còn đỡ, vừa nói thì khiến ngọn lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh chìm xuống.

– Nhạc hết rồi, chúng ta ra thôi.
Vương Trạch Vinh liền đi ra ngoài trước.

Thang Ngọc Như khẽ giậm chân vì thất bại. Cô ả thầm nghĩ chẳng lẽ mình không đẹp ư?