Chương 121: Nhân tình ấm lạnh

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm 30, điện thoại của Vương Trạch Vinh hầu như không bao giờ tắt máy. Đủ các lời chào chúc tết làm hắn muốn đau đầu.

Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh lúc nào cũng cầm điện thoại trong tay rồi lắc đầu nói:
– Chẳng lẽ làm lãnh đạo luôn bận rộn như vậy sao?

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
– Cũng may con về nhà đó. Nếu ở xã thì không ít người đến chơi.

Tâm trạng của Vương Trạch Vinh lúc này có thể nói vô cùng phức tạp. Trong ngày lễ nhận được nhiều cuộc điện thoại như vậy nói rõ điều gì. Nói rõ mọi người coi trọng mình. Vương Trạch Vinh nhớ lúc trước làm nhân viên bình thường mấy năm trời mà tết không mấy người nhắn tin.

Sáng mồng một vừa thức dậy, Vương Trạch Vinh liền lái xe ra khỏi nhà. Hôm nay hắn phải đến nhà chúc tết mấy lãnh đạo huyện.

Nhìn cửa vẫn còn đóng chặt, Vương Trạch Vinh ấn chuông.

Cửa mở ra, vợ Cố Hồng Quân thấy là Vương Trạch Vinh liền vui vẻ gọi:
– Lão Cố, Bí thư Vương đến.

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hồng Quân mặc bộ âu phục bình tĩnh từ trong đi ra, mái tóc chải rất mượt, giày cũng đánh rất sáng.

– Tiểu Vương, mau vào trong ngồi.
Vương Trạch Vinh có thể đến, Cố Hồng Quân không khỏi than thở trong lòng. Từ sau khi sang bên Đại hội đại biểu nhân dân, nhà trước kia rất náo nhiệt thì bây giờ yên tĩnh hơn nhiều. Mồng một tết mấy năm trước khách đứng chặt cửa nhà nhưng cả tối hôm qua chỉ có hai ba người đến. Mà cả buổi sáng nay chỉ có Vương Trạch Vinh tới.

– Lão bí thư vẫn khỏe chứ?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói.

– Sang năm mới tôi sẽ phẫu thuật. Bây giờ đang uống thuốc bắc. Cũng may là thời kỳ đầu nên chắc không khó chữa.
Cố Hồng Quân cười nói.

Con trai, con gái Cố Hồng Quân đều ở trong nhà. Bọn họ nghe Cố Hồng Quân nói trên mặt liền lộ vẻ mất mát. Cố Hồng Quân như một cây cột chống trong nhà, bây giờ cây cột đã đổ khiến trong lòng bọn họ như có lửa đốt.

– Tiểu Ba, Tiểu San, hai đứa chào Vương ca đi.
Cố Hồng Quân nhìn con mà nói.

– Vương ca.
Hai người vội vàng nói. Lần trước khi gặp thì trên mặt con trai Cố Hồng Quân còn đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Vương Trạch Vinh cười cười gật đầu với hai người.

– Tiểu Vương, lần này cũng không biết tôi có qua được hay không. Sau này chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì cậu nhất định giúp đỡ hai đứa bé này. Tiểu San mới tham gia công tác, Tiểu Ba sang năm cũng sẽ thi công chức. Bây giờ thanh niên đúng là chẳng hiểu gì hết.
Cố Hồng Quân đột nhiên nói chuyện này làm Vương Trạch Vinh có cảm giác giao con côi cho mình, điều này khiến hắn khó xử.

– Bí thư Cố, bệnh của ngài không có việc gì đâu. Tiểu Quân và Tiểu San rất được, chúng tôi nhất định sẽ thành bạn tốt.

Đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc, Cố Hồng Quân cười nói:
– Tôi đã nghe Bí thư Lý nói sau khi cậu học xong sẽ lên huyện. Tình hình trên huyện bây giờ có chút phức tạp. Cậu vừa vào thì không nên xen quá nhiều, chịu khó làm. Huyện Khai Hà này có rất nhiều cơ hội cho cậu.

Ngồi một lúc lâu mà Vương Trạch Vinh không thấy ai tới nhà Cố Hồng Quân, hắn không khỏi thầm than. Khi Cố Hồng Quân làm bí thư thì mọi người đến không ngừng, bây giờ thấy lão bị bệnh nên mồng một tết chẳng có ai.

Sau khi ra khỏi nhà Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh lại gọi điện.

– Bí thư Trịnh, tôi muốn đến chúc tết ngài.
Vương Trạch Vinh biết mình phải lên huyện công tác vì thế muốn tạo quan hệ tốt với Trịnh Chí Minh.

– Ha ha, Trạch Vinh à, tôi đang ở nhà. Cậu lại đây.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn.

Trong nhà Trịnh Chí Minh khác hẳn nhà Cố Hồng Quân. Vương Trạch Vinh vừa đi vào thì thấy ở đây đã ngồi đầy người đến chúc tết.

Thú vị chính là Vương Trạch Vinh vừa vào đã thấy Trịnh Thu Lực.

– Trạch Vinh, cảm ơn cậu mới sáng sớm đã đến thăm tôi.
Trịnh Chí Minh thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền đứng dậy đưa tay về phía hắn.

– Chúc Bí thư Trịnh năm mới vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cười nói.

– Mau ngồi xuống.
Mặt Trịnh Chí Minh hồng hào, có lẽ tâm trạng y bây giờ rất tốt.

Vương Trạch Vinh thấy người đến nhà Trịnh Chí Minh đều là những người có thực lực, nắm giữ một vài ban ngành.

Nhìn những người có thực quyền này đến nhà Trịnh Chí Minh, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy lo lắng. Bước tiếp theo nếu hắn thực sự đến huyện thì nếu không có cấp dưới nghe lời sẽ rất khó triển khai công việc.

Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà Trịnh Chí Minh một lát rồi đứng dậy rời đi.

Ra ngoài, Vương Trạch Vinh nhớ lại tình huống gặp mặt Trịnh Chí Minh. Từ biểu hiện bề ngoài thì Trịnh Chí Minh rất vui vẻ với mình. Nhưng Vương Trạch Vinh lại biết Trịnh Chí Minh không phải người rộng lượng gì. Mình đi theo Cố Hồng Quân, y nhất định có cái nhìn. Xem ra phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà mới được.

Vương Trạch Vinh nghĩ vậy liền lái xe chạy đến nhà Lý Duy Hà.

Nhà Lý Duy Hà cũng đầy người đến. Vương Trạch Vinh đến làm Lý Duy Hà rất vui mừng. Y đã được gặp bạn học của Vương Trạch Vinh trên tỉnh. Tối hôm qua y còn nói thầm sao Vương Trạch Vinh không gọi điện tới chúc mừng mình, nhưng bây giờ thấy Vương Trạch Vinh trực tiếp đến khiến y rất cao hứng.

Mặc dù người đến nhà Lý Duy Hà không nhiều bằng Trịnh Chí Minh, nhưng Vương Trạch Vinh lại gặp hai người là Chu Lâm và Quách Khải Quốc.

Vừa thấy hai người này, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
– Bí thư Quách, trưởng ban Chu, tôi đang định đến nhà Phó bí thư Lý xong sẽ đến chúc tết hai người.

– Ha ha, Trạch Vinh khách khí rồi.
Quách Khải Quốc rất cao hứng cười phá lên.

Chu Lâm cũng rất vui vẻ đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, trông thần sắc rất được xem ra khí hậu tỉnh thành rất tốt.
Chu Lâm nói xong còn cười rất tươi.

Lý Duy Hà ở bên cười nói:
– Trạch Vinh bây giờ rất lợi hại đó. Được làm ủy viên tuyên truyền trong khóa học Thanh niên xuất sắc, coi như cùng ngành với đồng chí Chu Lâm của chúng ta.

Mọi người nghe vậy cùng cười ha hả.

Chu Lâm nghe thấy thế không khỏi giật mình nói:
– Trạch Vinh trúng cử ư? Cậu bây giờ quản toàn cán bộ cao cấp đó.
Trên mặt cô rõ ràng hiện ra vẻ hâm mộ.

Lý Duy Hà có lẽ mới lên làm phó bí thư nên những kẻ làm quan không có chỗ dựa đều đặt lên người y. Khi mọi người đang nói chuyện thì lại có một nhóm người đến.

Quách Khải Quốc, Chu Lâm thấy Vương Trạch Vinh chào ra về, bọn họ cũng lần lượt đứng dậy rời đi.

Ra khỏi nhà Lý Duy Hà, Quách Khải Quốc bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
– Trạch Vinh, ba chúng ta đi uống chén trà chứ?

Chu Lâm cũng cười nói:
– Tôi vẫn muốn tâm sự với Trạch Vinh, lần này coi như có cơ hội.

Vương Trạch Vinh thấy hai người nhiệt tình như vậy liền vui vẻ nói:
– Chỉ sợ không đâu mở, mới mồng một tết mà.

Quách Khải Quốc cười nói:
– Cậu nói cũng đúng.

Chu Lâm nói:
– Vậy đến nhà tôi đi.

Quách Khải Quốc nói:
– Được.

Vương Trạch Vinh đã nghe một ít tình huống về Chu Lâm từ chỗ Tiểu Giang. Hắn biết cô ta rất có thể là tình nhân bí mật của Cố Hồng Quân, nhưng việc này cũng không rõ ràng. Hôm nay cô ta chạy đến chúc tết Lý Duy Hà, chắc là muốn dựa đây.

Ba người lái xe chạy đến nhà Chu Lâm.

Vừa đi vào nhà Chu Lâm, Vương Trạch Vinh liền thấy một người đàn ông trông rất bình thường ra mở cửa.

– Lão Lưu, bí thư Quách và Bí thư Vương đến nhà chơi, mau pha trà đi.
Chu Lâm ra lệnh với người đàn ông.

Chu Lâm nói xong liền quay đầu lại nói với Vương Trạch Vinh và Quách Khải Quốc:
– Đây là lão Lưu nhà tôi.

Quách Khải Quốc nói:
– Lưu Trường Thanh là chánh văn phòng xã Quả Vi.
Đây rõ ràng là Quách Khải Quốc giới thiệu với Vương Trạch Vinh.

Thấy Lưu Trường Thanh trước mặt Chu Lâm không dám thở mạnh, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.

– Lão Lưu mau đi nấu cơm đi. Lát nữa hai vị bí thư ăn cơm ở nhà chúng ta.

Chu Lâm gần như là ra lệnh cho Lưu Trường Thanh.

Vương Trạch Vinh rất có thể sẽ đến huyện công tác nên hắn rất muốn quan hệ tốt với hai thường vụ huyện ủy này. Ba người nói chuyện khá vui vẻ.

Có một điểm không ngờ đó chính là Chu Lâm uống rượu rất được. Chu Lâm toàn uống chén lớn mà không say, Vương Trạch Vinh thì rất bình thường nhưng Quách Khải Quốc lại kém hơn. Quách Khải Quốc có chút men nên nói với Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, công tác ở huyện đúng là khó làm.

Chu Lâm cũng hơi có chút men nên nói:
– Rất khó khăn đến ngày cách mạng, nhưng trong nháy mắt lại về trước giải phóng.

Nhìn người phụ nữ khoảng 30 tuổi này, lại nhìn Lưu Trường Thanh đang bận rộn ở đằng kia, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy đồng tình với Lưu Trường Thanh.

Uống rượu một lát, nhà Chu Lâm bắt đầu trở nên náo nhiệt. Có không ít người chạy đến tặng quà cô ta.

Những người vào nhà thấy Vương Trạch Vinh và Quách Khải Quốc ở đây liền có ánh mắt khác hẳn. Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ ra Chu Lâm cũng không phải đèn hết dầu, xem ra lão Quách và mình mắc mưu của cô ta rồi.

Chu Lâm mời Quách Khải Quốc và Vương Trạch Vinh đến nhà chính là muốn mượn thế. Người đến nhà đột nhiên thấy Quách Khải Quốc và Vương Trạch Vinh ở đây sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng thế lực của Chu Lâm rất mạnh.

Mẹ nó chứ, con đàn bà này.

Ra khỏi nhà Chu Lâm, Quách Khải Quốc khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
– Mọi người đều không dễ dàng gì.

Thì ra Quách Khải Quốc cũng biết.

Vương Trạch Vinh coi như thấy được nhân tình thế thái. Con người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.