Chương 1207: Lão bí thư gọi

Quan Khí​

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện của Vệ Hồng Lâm gọi tới, ông nói:

– Trạch Vinh, cháu về Bắc Kinh một chuyến. Lão bí thư muốn gặp cháu.

Vệ Hồng Lâm nói rất bình tĩnh, nói xong liền dập máy.

Vương Trạch Vinh biết một điều đó là cả Uông Nhật Thần và Vệ Hồng Lâm đều là người của Lão bí thư. Hai người bọn họ mặc dù có mâu thuẫn nhưng có quan hệ với Lão bí thư rất thân thiết. Bây giờ Vệ Hồng Lâm gọi tới, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.

Lão bí thư sao đột nhiên muốn gặp mình? Sao lại muốn thông qua Vệ Hồng Lâm chuyển đạt?

Vương Trạch Vinh hiểu Lão bí thư đã biết quan hệ giữa hắn và Uông gia, cả quan hệ với Vệ gia. Lần này Lão bí thư bảo Vệ Hồng Lâm gọi mình tới Bắc Kinh là có nghĩa gì?

Vương Trạch Vinh bây giờ đang thầm than mình bây giờ đã tiến một bước vào trung tâm quyền lực.

Nghĩ mãi không hiểu nên Vương Trạch Vinh bỏ đó không nghĩ nữa. Dù sao hắn biết Vệ Hồng Lâm không hại mình. Từ những việc thời gian qua có thể thấy ông luôn giúp hắn.

Vương Trạch Vinh liền gọi cho Uông Nhật Thần nói việc mình sẽ lên Bắc Kinh.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần cười nói:

– Rất tốt, lão Vệ quan tâm đến cháu. Lão già này thời gian qua nhảy loạn lên, chắc là nói giúp cháu trước mặt Lão bí thư. Cháu lên Bắc Kinh nghe ông ta.

Uông Nhật Thần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

– Đừng nhìn Trương Lam bây giờ rất có quyền thế nhưng y có mâu thuẫn với Vệ gia. Lão Vệ vẫn không thích y.

Uông Nhật Thần và Vệ Hồng Lâm đã không còn mâu thuẫn như trước nữa. Uông Nhật Thần biết Vệ Hồng Lâm là người có đầu óc, mọi người đều muốn Vương Trạch Vinh phát triển, đây là việc tốt.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh yên tâm. Hắn nhìn quan khí thì thấy không có gì không tốt. Chẳng qua đối với việc Uông Nhật Thần đột nhiên nói Vệ Hồng Lâm có quan hệ không tốt với Trương Lam thì hắn có chút khó hiểu.

Sau đó Vương Trạch Vinh gọi cho Lữ Hàm Yên thì cô bay sang Mỹ, vì thế Uông Phỉ đến đón Vương Trạch Vinh.

Lần này Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh chỉ mang theo Lý Minh Quốc. Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin Lý Minh Quốc.

Ngồi trong xe Uông Phỉ, Lý Minh Quốc lái xe rời đi.

Thấy Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh, Uông Phỉ đương nhiên vui vẻ, cô nói:

– Lần này anh lên Bắc Kinh lâu không?

Vương Trạch Vinh nói:

– Anh không biết, có lẽ là vài ngày.

Xe rất nhanh đến Uông gia.

Lý Minh Quốc có nhà ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh bảo y về nhà.

Sau khi thân thiết với Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh liền lái xe đến Vệ gia.

Xe vừa vào cửa Vệ gia thì Vương Trạch Vinh thấy Vệ Lâm Thanh cung kính đứng ngoài cửa.

Thấy Vệ Lâm Thanh lên đón, Vương Trạch Vinh mặc dù chưa nói chuyện với y nhưng đã thấy trên ảnh. Thấy Vệ Lâm Thanh đến đón mình, hắn đang không biết có quan hệ như thế nào thì Vệ Lâm Thanh đã cười nói:

– Trạch Vinh, người một nhà đừng khách khí, ông đang đợi anh.

Vương Trạch Vinh biết Vệ Lâm Thanh đã rõ quan hệ của mình và Vệ gia, hắn cười nói:

– Làm phiền.

Hai người không hề nói chuyện nhiều, Vệ Lâm Thanh bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

– Đã sớm muốn gặp anh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

– Tôi cũng sớm nghe đến tên của anh.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Sau khi vào, Vương Trạch Vinh thấy Vệ Chính Thủ ngồi đó, hắn thầm nghĩ xem ra Vệ gia đặt hết hy vọng vào thế hệ thứ ba.

Vệ Chính Thủ thấy Vương Trạch Vinh liền rất vui vẻ.

Thấy thế hệ thứ ba của Vệ gia đối tốt với mình, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt.

Thấy hai cháu và Vương Trạch Vinh có vẻ thân thiết, Vệ Hồng Lâm ngồi đó mà cười cười. Ông lo nhất là cháu của mình không quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy thế thì ông biết quan hệ giữa Vệ gia và Vương Trạch Vinh càng thêm chặt chẽ.

– Tiểu Phỉ sao không tới?

Vệ Hồng Lâm cười nói.

Vương Trạch Vinh đâu thể nói Uông Phỉ sau khi quan hệ nên lăn ra ngủ, hắn đành nói:

– Cô ấy có việc nên cháu một mình tới.

Vệ Hồng Lâm gật đầu nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Ngồi xuống nói chuyện.

Thấy Vệ Chính Thủ rót trà cho Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nói:

– Trạch Vinh, ở đây là người nhà, ông không giới thiệu. Mấy đứa về sau phải quan hệ nhiều với nhau vào đó.

Vương Trạch Vinh biết ý của ông nên gật đầu nói:

– Bọn cháu sẽ như vậy.

Vệ Hồng Lâm nói:

– Hai đứa này tuy hơn cháu vài tuổi nhưng năng lực kém hơn cháu nhiều. Mấy đứa lúc bình thường thì trao đổi với nhau nhiều vào.

Lời này của ông làm Vệ Lâm Thanh và Vệ Chính Thủ đều đỏ mặt. Lời này thật ra là đúng, bọn họ có gia cảnh tốt mà phát triển lại không bằng Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Bí thư tỉnh ủy, bọn họ mới là cán bộ cấp phó giám đốc sở, chênh lệch quá lớn.

– Theo cháu biết thì hai anh có tiền đồ phát triển rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói.

Vệ Hồng Lâm xua tay nói không nói chuyện này, ông nói với Vương Trạch Vinh:

– Cháu sau khi đến Nam Điền đã làm không ít việc, đặc biệt là quan hệ giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á. Lần này cục diện chính trị Lào thay đổi là công lớn của cháu.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà nghe. Hắn biết Vệ Hồng Lâm gọi mình vào Bắc Kinh không thể đơn giản là khen hắn.

Vệ Hồng Lâm thấy Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe liền gật đầu. Vương Trạch Vinh này đúng là rất trầm ổn.

Vệ Hồng Lâm đột nhiên nói:

– Cháu thấy sao về chuyện của Uông Kiều lần trước?

Vương Trạch Vinh biết đây là chuyện bán hàng đa cấp, đương nhiên không thể chỉ là chuyện của Uông Kiều. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

– Việc này cháu thấy sẽ mang tới không ít phiền phức cho Phó Thủ tướng Trương Lam.

Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

– Đây không chỉ là một chút phiền phức mà xuất hiện một vấn đề mới.

Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình, hắn nhìn ba người.

Vệ Chính Thủ thấy thế liền nói:

– Trạch Vinh, anh ở tỉnh nên có thể không biết tình hình ở Bắc Kinh. Chuyện này đã kéo ra vài việc.

Thấy ánh mắt dò hỏi của Vương Trạch Vinh, Vệ Chính Thủ thở dài nói:

– Vốn chuyện bán hàng đa cấp ở Nam Điền không phải việc lớn nhưng do mọi người tác động khiến việc nhỏ đã thành việc lớn. Thằng ranh Trương Xung giờ đã xảy ra chuyện. Theo thẩm vấn thì Trương Xung lợi dụng chức vụ của ông bố mà mua bán đất đai, xâm chiếm tài sản quốc gia với số lượng lớn.

Vương Trạch Vinh rất giật mình. Trương Xung là con của Phó Thủ tướng mà cũng bị điều tra. Điều này nói rõ thế lực các đối thủ của Trương Lam rất mạnh. Lần này tin rằng sẽ ảnh hưởng lớn đối với Trương Lam.

Vệ Hồng Lâm nhìn cháu mình lên tiếng, ông lúc này nói:

– Có một điều phải nói với cháu. Trương Lam là người của Lão bí thư.

Lời này của ông làm cho Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút, không ngờ là như vậy.

Thấy Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:

– Bây giờ vấn đề rất lớn. Bởi vì chuyện của con nên Trương Lam gần như vô vọng làm Thủ tướng, hơn nữa có thể giữ chức Phó Thủ tướng hay không cũng là vấn đề.

Nói đến đây ông liền nhìn Vương Trạch Vinh mà hỏi:

– Cháu có phải có điều khó hiểu là sao ông vẫn mâu thuẫn với Trương Lam?

Vương Trạch Vinh đúng là nghĩ như vậy. Vệ Hồng Lâm và Trương Lam cùng là người của Lão bí thư, theo lý hai người phải quan hệ tốt chứ?

Nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm không nói nguyên nhân.

Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là không biết nói gì. Hắn không ngờ không hiểu rõ tình hình của Trương Lam, trong này liên quan đến mấy thứ mà hắn không biết.

Một lúc sau Vệ Hồng Lâm nói tiếp:

– Còn một việc là Chu Thế Khánh đang liều mạng đấu với Trương Lam, sau lưng có vài ông lão. Chẳng qua quan trọng nhất là do Chu Trạch Cương ở sau lưng gây chuyện.

Vương Trạch Vinh càng giật mình. Vệ Hồng Lâm là người của Lão bí thư, bây giờ rõ ràng có cái nhìn với Chu Trạch Cương cùng Chu Thế Khánh. Chuyện phát triển đến bây giờ thì rất phức tạp. Vương Trạch Vinh đúng là thấy mình lên Bắc Kinh không sai. Hắn nghĩ Vệ lão nói Lão bí thư muốn gặp mình là vì sao? Chẳng lẽ có cái nhìn với việc Nam Điền tra xét việc bán hàng đa cấp?

Nghĩ thế Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Hồng Lâm, chẳng qua hắn không thấy gì khác lạ. Lại nghĩ tới quan hệ với Vệ gia, hắn biết mình sẽ không có hại.

Vệ Lâm Thanh lúc này nói:

– Trạch Vinh, là người bên công tác ngoại giao, tôi phải chúc mừng anh. Lần này Đại hội đảng của Lào là thành tích của anh. Anh có thể không biết rất nhiều người ở Bắc Kinh đánh giá anh rất cao.

Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Hồng Lâm, hắn muốn biết là việc Lão bí thư đột nhiên gọi mình lên Bắc Kinh.

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm cười nói:

– Cháu đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải việc xấu đối với cháu.