Chương 98: Bày kế hãm hại

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tối nay tâm trạng Diệp Phong rất khó chịu, đầu tiên hai ngày trước mất mặt trước một thầy giáo nghèo, hôm nay lại càng đen đủi, lại vô duyên vô cớ bị giáng chức làm phó phòng tin tức. Dù sau đó các cán bộ trong lớp tu nghiệp không ai nhắc chuyện này trước mặt y, nhưng Diệp Phong luôn cảm thấy bọn họ nhìn y với ánh mắt kỳ quặc. Đặc biệt là Lưu Thắng Nam không thèm để ý đến y, dường như y chỉ là một vở hài kịch mà thôi.

Nghĩ đến Lưu Thắng Nam, Diệp Phong lại không thể không nhớ đến vẻ mặt kiểu thư sinh của Trương Vệ Đông, tâm trạng càng không tốt, chân cũng vô thức đạp mạnh lên cần ga.

Vù, vù, chiếc Toyota Camry lao vun vút như viên đạn, khiến cô gái ăn mặc thời trang, diễm lệ ngồi bên cạnh tay lái sợ hãi hét lên.

– Anh Diệp, đi chậm lại, chậm lại, em sợ!

Có lẽ tiếng thét chói tai của cô gái đó đã kích thích Diệp Phong, y càng lao nhanh, một hồi lâu mới phanh xe, lốp xe kéo lê một vệt dài, mạnh trên mặt đất mới dừng lại.

Cô gái kia theo quán tính lao mạnh về phía trước, sau đó nặng nề quay lại vị trí của mình, tiếp đó không ngừng vỗ hai tay lên khuôn ngực phập phồng.

Cổ áo hơi thấp, theo động tác vỗ vỗ của cô, thỉnh thoảng ép ra một đường trắng ngần, gợi cảm.

– Đáng ghét! Lái xe nhanh như vậy, dọa chết người ta.

Sau khi vỗ ngực, cô vươn tay, khẽ bẹo lên đùi Diệp Phong, ỏn ẻn nói.

Diệp Phong cô bẹo nhẹ lên đùi, cảm xúc dồn nén cả ngày lập tức phát ra, vươn một tay, ôm lấy cổ cô gái, sau đó ra sức đầu cô xuống giữa hai chân.

– Ui da, anh Diệp đừng!

Miệng cố chạm phải vật nhô lên giữa hai chân Diệp Phong, có chút không tự nguyện, kêu lên.

– Không được cái gì, hôn nó!

Ép cổ cô gái xuống, nghiến răng nói, khuôn mặt thanh tú lúc này trở nên nhăn nhó đáng sợ.

Cô gái có chút sợ Diệp Phong, thấy y kiên quyết, cũng không dám tiếp tục phản kháng, mơ hồ không biết tốt xấu, sau đó liền thò tay, kéo khóa.

Diệp Phong có chút thích chi, dựa vào ghế, một tay sờ soạng mông cổ. Đúng lúc đó, Diệp Phong thấy hình ảnh một người thanh niên quen thuộc trong gương chiếu hậu đang đi tới, chính là người làm hắn mất mặt tối hôm đó, Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nhanh chóng đi qua bên cạnh xe, thấy cái bóng nhàn nhã, thoải mái của hắn, gương mặt Diệp Phong không khỏi trầm xuống, ngay đến đồ chơi kiêu ngạo kia cũng hạ xuống theo, khiến cô gái nghĩ rằng, thủ thuật của cô không làm Diệp Phong vừa ý, liền làm tới hơn nữa.

Cô giá quýnh lên, vô ý làm đau Diệp phong, Diệp phong hút một hơi, đập mạnh vào mông cô ta, trong đầu chợt lóe lên một ý.

– Được rồi, không mút nữa. – Diệp Phong đánh vào mông cô nói.

Có vẻ như cô gái mút nghiện, trong miệng mơ hồ phát ra những âm thanh U-a 4-a trêu chọc, càng ra sức hơn.

– Tạo bảo không cần nữa, tai mày điếc rồi ah? Không nghe thấy sao?

Diệp Phong thấy cô ta không hiểu rõ tình hình, tức giận mắng ả.

Cô gái lúc này mới vội vàng ngẩng đầu lên, cả người như dán vào hắn, hai mắt mọng nước, dịu dàng nói:

– Vậy chúng ta đi nhà nghỉ, em nhất định …

– Con nhỏ này, nghiện rồi hả? Chuyện này không vội, bây giờ ta có nhiệm vụ cho cô đây, nhìn thấy người đàn ông phía trước không, cô giúp tối … – Diệp Phong nhìn chằm chằm vào bóng đã đi xa của Trương Vệ Đông, mặt gian xóa nói.

Cô gái thấy Diệp Phong muốn mình giả làm gái đứng đường, dụ dỗ Trương Vệ Đông, sau đó vu oan hạn lưu manh, vẻ mặt có chút không muốn.

Diệp Phong thấy vậy nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói:

– Em chỉ cần làm tốt chuyện này, sang năm tốt nghiệp, anh sẽ giúp em làm tại đài truyền hình thành phố.

Cô gái tên Bành Vũ Nhạn, sau khai giangr tháng 9 đã là sinh viên năm 3 của chuyên ngành nghệ thuật học viện Ngô Châu. Do là chuyên ngành nên sang năm phải tốt nghiệp và chọn nghề, cô cam chịu làm đồ chơi cho Diệp Phong, ngoài việc Diệp Phong bỏ tiền cho cô, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng đó là thân phận của y và hậu trường của y là phó chủ tịch. Cô muốn thông qua quan hệ này với Diệp Phong, sau khi tốt nghiệp có thể đến làm việc tại đài truyền hình thành phố. Nhưng đài truyền hình là đơn vị rất hấp dẫn, có rất nhiều người. muốn vào, học viện nghệ thuật Ngô Châu cũng chỉ là một học viện ngoài luồng, sau khi tốt nghiệp muốn vào làm tại đài truyền hình thành phố là một chuyện rất khó. Do đó, Bành Vũ Nhạn đã nhắc nhiều lần nhưng Diệp Phong vẫn chưa đồng ý. Từ đó, cô cũng không hy vọng nhiều vào chuyện này, chỉ mong sau khi tốt nghiệp, Diệp Phong có thể cho cô vào làm việc tại đài truyền hình huyện cô cũng mãn nguyện rồi. Không ngờ, hôm nay diệp Phong lại chủ động nhắc đến, mắt Bành Vũ Nhạn sáng lên, nhẹ nhàng nói:

– Anh Diệp! em sẽ làm tất cả, anh nói lời phải giữ lời.

Diệp Phong véo nhẹ vào má nàng, nói:

– Sao? Đến lời anh Diệp cũng không tin?

– Đâu có!

Bành Vũ Nhạn làm nũng liếc nhìn Diệp phong, sau đó vuốt tóc nói:

– Em đi đây.

– Vội gì? Anh còn chưa bảo cảnh sát mà? Lỡ như tên tiểu tử đó thực sự làm gì em, em chịu thiệt rồi.

Sau đó y rút điện thoại gọi cho đội phó đội trị an khu Đông Thành có giao tình với y. Đương nhiên như đội phó Lâm Phồn Vinh chẳng qua cũng chỉ là cán bộ cấp cơ sở, với thân phận của Diệp Phong không phải không thể tìm được người quen cấp cao hơn tại khu Thành Đông. Nhưng với loại lưu manh không phải là án lớn, đội phó đội trị an cũng đủ cao rồi. Hơn nữa mục đích chủ yếu hôm nay của Diệp Phong là muốn bôi nhọ Trương Vệ Đông, làm xấu thanh danh hắn. Chuyện này liên lạc với cán bộ càng cao càng phiền phức, mà như đội phó đội trị an, chức vụ tương đối thấp, ngược lại muốn nịnh bợ y càng gắng sức làm.

Đội phó Cung thấy cháu trai phó chủ tịch, phó chủ nhiệm phòng đốc tra chủ động gọi, cảm thấy rất được coi trọng, nghe Diệp Phong nói tại khu Thụy Văn chứng kiến cảnh một thanh niên giở trò lưu manh với một cô gái, liền ngầm hiểu ý:

– Cái này sao được, giữa ban ngày ban mặt, dám giở trò lưu manh, chủ nhiệm Diệp, ngài yên tâm tôi lập tức dẫn người tới.

Diệp Phong thấy đội phó Cung gọi y là chủ nhiệm, không khỏi nghĩ đến chuyện bị giáng chức, mặt có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, thản nhiên nói:

– Tôi cũng rất tức giận, nên liền báo cảnh sát, nhưng sau chuyện này tốt nhất là không nên nhắc đến tôi.

– Tôi hiểu. Chủ nhiệm Diệp, anh yên tâm, 4 phút sau tôi sẽ đến, chuyện này tôi sẽ xử lý nghiêm túc. – Đội phó Cung nói rõ.

Diệp Phong nghe vậy nói được rồi, sau đó cúp máy, vỗ vỗ mông Bành Vũ Nhạn, nói:

– Em yêu, em ra đi, đầu tiên quấn lấy hắn, sau đó đợi cảnh sát đến thì ôm lấy hắn hô lưu manh, nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào không được nhắc đến anh.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bành Vũ Nhạn làm chuyện này, xuống xe có chút lo lắng, sau đó giậm giậm đôi dày cao gót, bước đôi chân dài đi về phái Trương Vệ Đông.

Thấy bờ mông uốn éo trong chiếc váy ngắn dưới ánh đèn, dần dần đi xa, Diệp Phong nhếch miệng cười nhạt, hắn biết rõ, Sở Triều Huy đời này ghét nhất chuyện vụng trộm nam nữ, cuối cùng dù Trương Vệ Đông có kinh động đến Sở Triều Huy hay không, chuyện này nhất định có thể bôi nhọ hắn.

Giảng viên địa học trẻ tuổi không chịu được cô tịch, đi tìm thú vui, lại nhầm lẫn con gái nhà lành thành gái đứng đường, giữa đường giở trò lưu manh! Ha ha, cái ghi chép này, ta xem Trương Vệ Đông người còn có thể tiếp tục dạy học tại đại học Ngô Châu hay không? Dám tranh đàn bà với lão tử, ta cho tên nhà giáo nghèo người chết .

Diệp Phong ngậm một điếu thuốc trên mồm, sau đó chậm chậm lấy bật lửa ra châm thuốc, thấy Bành Vũ Nhạn cuối cùng đuổi kịp Trương Vệ Đông, cười híp mắt, khuôn mặt có chút thanh tú, dưới làn khói thuốc trở nên dữ tợn.