Chương 296: Có mặt mũi nào gặp đệ với đệ muội a!

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Anh?

– Hướng dẫn viên tiêu Triệu không tin tưởng Trương vệ Đông. Ngay cả vị phó trần trương bạn học của viện trưởng Tần cũng không giải quyết được, một người trẻ tuổi như hắn tại Vũ Di Sơn lại có quen biết gì chứ? Hơn nữa, hướng dẫn viên tiểu Triệu vừa rồi tuy là nghe không rõ viện trưởng Tần cùng bạn học nói chuyện, nhưng lúc trước anh ta cùng hướng dẫn Lan đã tìm hiểu qua, còn biết một chút nội tình, người kia hẳn là con ông cháu cha, không phải dễ chọc vào a!

Cô gái Xa tộc có làn da khoẻ mạnh cũng mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn con người trẻ tới mức không tin nổi là Trương Vệ Đông. Tới tận lúc này nàng vẫn có chút không chắc chắn, Trương Vệ Đông trong trường đại học rốt cuộc là giảng viên chính thức hay chỉ là nhân viên hành chính như Nhâm Thân Di. Nhưng cho dù thế nào, nàng thật sự không có cách nào tin tưởng, chuyện này Trương Vệ Đông có thể giúp được.

Đừng nói hai vị hướng dẫn viên không tin, ngay cả Tần Hồng nếu không phải đã được chứng kiến võ công của Trương Vệ Đông, nàng cũng sẽ tuyệt đối không tin Trương Vệ Đông có thể giúp sức chuyện lần này. Tuy nhiên cho dù là như vậy, trong lòng Tần Hồng vẫn là không mấy tin tưởng, nghe vậy nhịn không được giật Trương Vệ Đông một cái thấp giọng hói:

– Vệ Đông, cậu chuẩn bị đi tìm người bạn kia sao? Người đó có thể giúp được không?

– Giúp được hay không thì đi hỏi thử một chút cũng chẳng mất gì.

– Trương Vệ Đông cười cười nói. Hắn biết Phương Chung Bình là kẻ rất có thế lực ở Vũ Di Sơn này, thậm chí cả khu vực Mân Bắc, giải quyết những chuyện thế này hẳn là không thành vấn đề, chỉ là nói lời cũng phải lưu lại đường lui cho chính mình. Hơn nữa, bạn học của giáo sư Tân Hồng cũng khó xử như vậy, nếu hắn nói một cách quá tự mãn, chẳng phải là không giữ thể diện cho viện trưởng ư.

Thấy Trương Vệ Đông nói vậy, hai vị hướng dẫn viên cơ bản đã mất hi vọng đối với hắn, cho rằng hắn chỉ là đang biểu hiện trước mặt lãnh đạo mà thôi, Tần Hồng lại cho là thật, nghe vậy cũng gật đầu nói:

– Nói cũng đúng, vậy hay là cậu gọi điện thoại thử xem!

Trương Vệ Đông gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Phương Chung Bình.

Lúc Trương Vệ Đông gọi cho Phương Chung Bình, Phương Chung Bình đang đứng trên vũ trường khuôn mặt âm trầm, trong tay cầm theo cây roi, đôi mắt chậm rãi đảo qua Chương thiếu đang khiếp sợ, cúi đầu đúng cách đó không xa, còn có mấy kẻ to con tối qua động thủ cùng Trương Vệ Đông.

Phương Chung Bình dù sao cũng là kẻ có quyền thế ở địa phương này, không kể là hắc đạo hay bạch đạo, Phương gia hắn ta đều có quan hệ rộng rãi. Chuyện ẩu đả tối qua tại quán bar gần đây cuối cùng cũng lọt đến tai Phương Chung Bình.

Nếu là chuyện ẩu đả bình thường, Phương Chung Bình tất nhiên sẽ không để ý, đây là việc của cảnh sát trị an, Phương Chung Bình hắn còn không có nhàn rỗi đi quản loại chuyện đánh đảm cỏn con này, nhưng chuyện này lại có liên quan đến Trương Vệ Đông, thì lại trở thành chuyện lớn bằng trời rồi.

Trương Vệ Đông á, hắn là người nào? Là kỳ nhân, là tồn tại như thần tiên, hơn nữa lại là đại ân nhân của Phương Chung Bình! Trên địa bàn của hắn, lại có kẻ dám gây sự với nữ nhân của ân nhân, cái này nghe được sao?

May mà còn có Trương Vệ Đông ở đó dạy dỗ mấy tên gia hoả này, nếu không nữ nhân của hắn thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, Phương Chung Bình về sau làm sao còn mặt mũi gặp Trương Vệ Đông? Không chừng Trương đại sư người ta trong cơn phẫn nộ, lại hận lây sang Phương Chung Bình hắn.

Phương Chung Bình càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy tức điên lên.

– Phương Chung Bình tao còn chưa chết! Mấy thằng ranh con chúng mày đã dám ngồi lên đầu tao làm bậy à? Có biết mấy người trẻ tuổi đó là ai không?

Chương Thế Luân, đừng tưởng bố mày làm cái rắm quan chức là có thể làm xằng bậy, ông đây nói cho mày biết, nếu như hôm -qua xảy ra chuyện gì thật, đừng nói bố mày không cứu được mày, mà ngay cả bố mày ông đây cũng không để hắn yên! Khốn kiếp!

Dưới cơn phẫn nộ, Phương Chung Bình giơ roi lên, không suy nghĩ đánh về phía bọn to con Chương Thế Luân. Còn mấy kẻ Chương Thế Luân tối hôm qua còn ra vẻ la hét ầm ĩ ở quán bar, lúc này chỉ dám đưa hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt thê thảm, mặt cắt không còn chút máu nhìn cơn phẫn nộ của Phương Chung Bình trút lên người mình.

Đừng nhìn Phương Chung Bình bình thường tại Vũ Di Sơn là an phận làm người dân thường, nhưng Phương gia không chỉ có tiền tài như núi, cũng có đại nhân vật trong triều, Phương Chung Bình thực sự nổi giận rồi, còn ai ở Vũ Di Sơn dám động đến hắn đây!

Mắt thấy Phương Chung Bình không chút suy nghĩ cầm roi đánh về phía mấy người bọn chúng, căn bản không có ý dừng lại, hung quang loé ra từ đôi mắt đó, dường như muốn đánh bọn chúng tới sống dở chết dở. Mấy kẻ Chương Thế Luân không khỏi sợ tới mức tè ra quân, còn hối hận thì càng không phải nói.

Bọn chúng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, cái người trẻ trẻ kia lại quan trọng như vậy trong mắt Phương Chung Bình! Tối qua nếu thật sự động tới nữ nhân kia, bọn chúng còn không biết liệu Phương Chung Bình có hay không sẽ trực tiếp lấy dao giết chết mình.

Bất quá điều khiến bọn chúng sợ hãi nhất đó là, người bên cạnh Phương Chung Bình lại không có ai ra mặt khuyên can hành vi bạo lực của Phương Chung Bình, mà xem ánh mắt của bọn họ đều giống như nhìn người chết, không có một tia biểu tình đáng nói, tựa hồ việc bọn chúng bị đánh đến như vậy là việc tất nhiên.

Trên thực tế, thủ hạ của Phương Chung Bình quả thực cũng nghĩ như vậy. Trương Vệ Đông a, hắn là người như thế nào? Hắn ta chính là đại sư có thể cầu thông với thần quỷ, năng lực đáng sợ đó, tối qua các gã đều chính mắt nhìn thấy, cho đến tận giờ nghĩ lại, các gã đều thấy sợ hãi. Mấy kẻ Chương Thế Luân lại dám động chấn động tay vào nữ nhân của hắn, đó chẳng phải tự thấy mình sống quá lâu rồi sao? Càng đừng nói đến Trương đại sư là đại ân nhân của Phương Chung Bình!

Trong lúc mấy kẻ Chương Thế Luân bị cơn phẫn nộ điên cuồng của Phương Chung Bình doạ cho Lxém chút nữa tè ra quân, điện thoại của Phương Chung Bình bông vang lên.

Phương Chung Bình lúc này mới tiện tay thả rơi xuống, hít vào một hơi lấy điện thoại ra.

Rút điện thoại ra xem, nộ khí trên mặt Phương Chung Bình khắc đó liễn biến mất không còn chút gì, vội vàng nhận điện thoại.

– Trương sư đệ sao hôm nay lại gọi điện cho ta? Chẳng lẽ hôm nay không cùng đồng nghiệp đi chơi sao? – Phương Chung Bình nhận điện thoại liên hỏi.

– Có a, vừa mới lên núi du ngoạn một buổi, hiện tại đang nghỉ ngơi chút, phong cảnh của Vũ Di Sơn đúng là thật đẹp. – Trương Vệ Đông cười đáp.

– Ha ha, Trương sư đệ đã nghĩ như vậy, thì dứt khoát ở lại đây vài ngày đi. – Phương Chung Bình nghe vậy liền nói.

– Ha ha, đệ cũng thật muốn thế, nhưng mà còn có công việc trong người, không có tự do như ông chủ lớn huynh a. – Trương Vệ Đông nửa đùa nói.

– Trương sư đệ đây không phải nói móc ta sao? Đệ nếu thật sự muốn tự do, ai có thể cản đệ? – Phương Chung Bình nói.

– Ha ha…

Trương Vệ Đông cười trừ, bằng thực lực của hắn ngày hôm nay, muốn tự do xác thực dễ như trở bàn tay, chỉ là phần công việc này cũng là một cách hắn hưởng thụ cuộc sống, hắn cam tâm bị trói buộc. Giống như trong tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, cam nguyện vì tình trong khốn khó vẫn tìm thấy niềm vui thú.

– Không nói những thứ này nữa, đệ hôm nay gọi điện cho huynh là có chút chuyện muốn hỏi huynh. – Trương Vệ Đông chuyển chủ đề. Bất quá, hắn không trực tiếp đề cập đến việc nhờ giúp đỡ, hắn biết tính cách của Phương Chung Bình. Hắn có đại ân với Phương gia, hắn nếu đã mở lời nhờ giúp đỡ, cho dù có khó đến đâu, chỉ sợ Phương Chung Bình đều sẽ giúp hắn giải quyết ổn thoả, thế nên Trương Vệ Đông vẫn muốn hỏi dò trước, tránh khiến Phương Chung Bình khó xử.

– Độ muốn hỏi cái đám Chương Thế Luân hỗn đản kia sao? Chuyện này để yên tâm, bọn chúng khẳng định không dám càn quấy đệ nữa. Vừa rồi ta đang dạy dỗ đám vương bát đản này! Ta phải đánh cho chúng nửa tháng không xuống giường được mới thôi. – Phương Chung Bình rất tự nhiên đem câu chuyện liên hệ tới đám người Chương Thế Luân, vội vàng nói. Gã thực ra có chút lo lắng, Trương Vệ Đông sẽ vì chuyện này mà không bằng lòng với hắn.

Bất kể nói thế nào, Vũ Di Sơn cũng là địa bàn của gã, nữ nhân của Trương Vệ Đông mà có chuyện gì, cho dù Trương Vệ Đông không trách hắn, trong lòng gã khẳng định vẫn sẽ lăn tăn.

Nhìn bộ dạng hung hăng nghiến răng nghiến lợi của Phương Chung Bình, lại nghe thanh âm ngoa độc của gã thốt ra, bọn Chương Thế Luân bị doạ tới mức co quắp đặt mông dưới đất.

Đánh đến mức nửa tháng không xuống được giường, vậy còn không phải bị đánh cho thương tích đầy mình, hai mông nở hoa sao!

Trương Vệ Đông không nghĩ tới Phương Chung Bình nhanh như vậy đã nghe được tin tức tối hôm -qua, lại bởi vì hắn mà đang giáo huấn bọn Chương Thế Luân một trận thì trong lòng không khỏi vừa cảm động, lại vừa hoảng sợ, vội vàng nói:

– Phương sư huynh! Hôm nay ta hỏi huynh chuyện khác, còn chuyện đám người Chương Thế Luân quá chỉ là việc nhỏ, ta cũng đã giáo huấn bọn chúng, coi như dừng ở đây đi.

– Như thế sao được! Đám hỗn đản ấy dám gây sự với đệ muội, nếu không phải tối qua may mà có đệ ở đó, thật sự phát sinh chuyện gì, để bảo ta về sau còn mặt mũi nào gặp đệ và đệ muội a.
– Trương Vệ Đông càng không tính toán, Phương Chung Bình càng cảm thấy Máy náy. Còn Tần Hồng, Phương Chung Bình nghe nói nàng cùng Trương Vệ Đông nửa đêm cô nàng nhau đi dạo, hơn nữa lại rất xinh đẹp, tự nhiên cho rằng đó là bạn gái của Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông nghe thấy trong điện thoại Phương Chung Bình luôn mồm gọi Tần Hồng là đệ muội, bị doạ đến mức đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt chột dạ nhìn Tần Hồng, tựa như sợ nàng cũng nghe thấy. Cũng may thính lực của Tân Hồng cũng không so được với Trương Vệ Đông, hơn nữa cho dù là nghe thấy thì cũng là câu được câu chăng, cũng không liên hệ được đệ muội kia có quan hệ với nàng.

Thấy dáng vẻ Tần Hồng không có gì khác thường, Trương Vệ Đông lúc này mới âm thầm thở nhẹ ra, nhưng cũng không dám lại để cho Phương Chung Bình tiếp tục nói, huống hồ trên người Chương Thế Luân hắn đã hạ ám chiếu, nếu như Phương Chung Bình muốn đánh cậu ta trọng thương, chẳng mấy chốc hẳn sẽ bỏ mạng, nhỡ có người đem cái chết của cậu ta đổ cho hành vi bạo lực của Phương Chung Bình thì sao? Trương Vệ Đông gấp gáp cắt đứt lời nói của Phương Chung Bình và ám chỉ nói:

– Chuyện này người chủ sự là đệ đã trừng phạt đích đáng rồi, Phương sư huynh nhúng tay vào e rằng không hay cho lắm.

Phương Chung Bình dù sao cũng là lão giang hồ, bắt đầu hắn còn có chút nao nao, hồ đồ, bất -qua rất nhanh hắn liền tỉnh lại.

Kẻ chủ sự Chương Thế Luân, Phương Chung Bình đương nhiên biết rõ. Nhưng trên thực tế, từ thế lực của Chương Thế Luân, còn có tin tức truyền tới, Trương Vệ Đông trừng phạt tên đua ngựa. Điều này khiến cho Phương Chung Bình cảm thấy khó hiểu. Muốn nói Trương Vệ Đông kiêng kị mác con ông cháu cha của Chương Thế Luân, đổi lại trước tối qua, Phương Chung Bình còn tin, hiện tại đánh chết gã cũng không tin.

Trương Vệ Đông là người nào?

Hắn là người có bản lĩnh lớn, đi sợ một kẻ đeo mác con ông cháu cha của một địa phương nhỏ sao? Huống hồ Phương Chung Bình hắn cũng không phải ngồi không.

Hiện tại Trương Vệ Đông nói như vậy hắn mới ý thức được chuyện không hề đơn giản như thế. Câu nói của Trương Vệ Đông cho thấy hắn nếu nhúng tay vào quá nhiều thì ngược lại không tiện, nghĩ tới đây thôi cả người hắn không khỏi cảm thấy lạnh buốt.