Chương 167: Phạt Mao Tẩy Tủy

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Quốc Đống và Dương Viện Thiến ngậm lại, con của mình chẳng lẽ mình không biết sao? Từ nhỏ đã là một đứa bé tâm địa thiện lương. Trước kia mình còn sợ nó sẽ bị thiệt. Hôm nay thật vất vả mới học được một thân bản lãnh cao cường, về sau chắc chắn sẽ không chịu thua thiệt nữa. Đây là thiên đại hảo sự. Chính mình cần phải cao hứng mới đúng, lo lắng làm gì?

Nghĩ như vậy, Trương Quốc Đống và Dương Viện Thiến lại chuyện buồn sang vui. Mặt mũi tràn đầy vui mừng đánh giá Trương Vệ Đông từ trên xuống dưới.

– Rất cường tráng. Con từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt. Mẹ chỉ lo lắng khi con trưởng thành sẽ giống như cha con. Con nói như vậy thì mẹ yên tâm rồi.

Dương Viện Thiến lắc lắc cánh tay Trương Vệ Đông, phát hiện cánh tay của hắn rắn chắc vô cùng, không khỏi mừng rỡ nói.

Trương Quốc Đống nghe vậy cũng gật đầu liên tục nói:

– Đúng vậy. Tiểu tử này từ nhỏ đã giống ba, nhưng bây giờ thì có thể yên tâm rồi.

Trương Vệ Đông thấy cha mẹ đã yên tâm, không khỏi thở phào một hơi, sau đó nói:

– Đúng vậy, sức khỏe của ba không tốt. Hiện tại điều kiện sinh hoạt đã khá hơn. Rất nhiều người bên ngoài đã năm sáu mươi tuổi nhưng nhìn cứ như ba bốn mươi tuổi. Còn ba thì ngược lại, Mới năm mươi mà nhìn như sáu mươi. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.

– Đúng vậy, nhưng còn biện pháp nào đâu chứ?

Giống như Trương Vệ Đông đã sở liệu, Dương Viện Thiến nghe vậy, thần sắc lo âu, nặng nề thở dài một hơi, nhưng Trương Quốc Đống lại thờ ơ khoát tay nói:

– Được rồi, sức khỏe của tôi tôi biết. Ngoại trừ yếu ra, kỳ thật cũng không có gì.

Trương Vệ Đông không để ý cha của hắn mà quay sang nói với Dương Viện Thiến:

– Mẹ, thật ra con có biện pháp để giúp cơ thể ba trở nên cường tráng hơn.

– A, biện pháp gì? – Dương Viện Thiến nghe vậy hai mắt sáng lên, cầm tay Trương Vệ Đông hói.

– Haha, ba mẹ đã nghe qua từ “Phạt mao tẩy tủy” chưa? – Trương Vệ Đông cười hỏi.

Tại Trung Quốc, cho dù không đọc qua sách, nhưng chỉ cần xem tivi thì biết rõ cái gì là Phạt mao tẩy tủy. Đương nhiên, biết rõ thì biết rõ nhưng không ai quan tâm đến nó. Bởi vì đó chỉ là câu chuyện mà thôi.

– Con nói giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đấy à? Chẳng lẽ đó là thật? – Dương Viện Thiến và Trương Quốc Đống đều mở to hai mắt.

– Con có thể đem tiền xu tạo thành đoàn, thế ba mẹ nói chuyện này có được xem là thật hay không? – Trương Vệ Đông cười hỏi.

– Vậy cũng được. – Dương Viện Thiến như có điều suy nghĩ nói.

– Là cái gì vậy?

– Nếu như Vệ Đông nói là sự thật, có phải cũng giống như trong tiểu thuyết, phải tiêu hao công lực thật nhiều. Như vậy có nguy hiểm không? – Trương Quốc Đống suy nghĩ cẩn thận lời con trai rồi quay sang nói với Dương Viện Thiển.

Dương Viện Thiến cũng không phải là người ngu. Trương Quốc Đống vừa nói là bà hiểu ngay. Nhưng chồng cũng là một tâm bệnh của bà. Nhìn ông ngày càng tiều tụy, thân làm vợ, làm sao mà không đau lòng chứ? Chỉ là nghe Trương Quốc Đông nói như vậy thì bà lại có chút đau lòng đối với con trai. Nó phải khổ luyện công lực đến cỡ nào. Nếu tiêu hết vào cơ thể chồng mình, thì những năm khổ tu đó của con trai chẳng phải như nước đổ sông đổ biển? Huống hồ trong tiểu thuyết có viết, đây là một việc làm rất nguy hiểm.

– Ba mẹ ơi, tiểu thuyết viết như vậy mà ba mẹ cũng tin sao? Tiểu thuyết ghi là cao thủ võ lâm, mà con trai của ba mẹ cũng là cao thủ võ lâm. Con có thể nói, phương pháp này tuyệt đối an toàn. Bằng không thì con sẽ không để ý đến an nguy của mình và của ba. Đương nhiên, tiêu hao chút công lực là khó tránh khỏi. Nhưng con vẫn còn trẻ mà.

– Chỉ cần tu luyện thêm chút nữa là lấy lại được.

Trương Vệ Đông nhìn thấy cha mẹ lo lắng như vậy, vừa cảm động lại vừa có chút dở khóc dở cười. Thấy con trai nói như thế, lúc này Dương Viện Thiển mới yên lòng, cười nói:

– Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Con tranh thủ thời gian giúp cha con Phạt mao tẩy tủy đi.

– Hay là cũng phạt mao tẩy tủy cho bà luôn nhé. Nhìn bề ngoài thì trông bà khỏe mạnh hơn tôi, nhưng bên trong bệnh cũng không nhẹ đầu.

Trương Quốc Đống nghe vậy cũng yên lòng, nhưng lại không đồng ý để cho Trương Vệ Đông phạt mao tẩy tủy cho ông.

Trương Vệ Đông hết nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, cười nói:

– Hai người đẩy tới đẩy lui làm gì. Phạt mao tẩy tủy, đương nhiên là làm luôn cho cả hai người. Con muốn nhìn thấy ba mẹ sống lâu trăm tuổi.

– Như vậy có được không? Làm vậy chẳng khác nào tiêu hao hết công lực của con? – Trương Quốc Đống lo lắng nói.

– Ba, con nhớ ba cũng có xem tiểu thuyết võ hiệp mà. Thiệt là, con bảo được là được. Con của ba mẹ là cao thủ võ lâm siêu cấp đấy. – Trương Vệ Đông cười nói.

Thấy Trương Vệ Đông nói rất là bình thản. Trương Quốc Đông và Dương Viện Thiến đều bán tin bản nghi nhìn Trương Vệ Đông, cuối cùng đều chỉ vào đối phương, nói:

– Thế thì làm cho ba (mẹ) con trước đi.

– Dù sao cũng phải làm. Vậy thì làm cho ba trước. – Trương Vệ Đông quyết định

Lúc này, Trương Quốc Đống không còn biểu lộ đắc ý như vừa rồi cầm bộ quần áo con trai mua cho, đành bất đắc dĩ nói:

– Vậy thì con làm nhẹ một chút. Giữ lại chút khí lực để phạt mao tẩy tủy cho mẹ con.

– Con biết rồi mà. Ba ngồi xếp bằng đi, đừng suy nghĩ gì cả. – Trương Vệ Đông một lần nữa dở khóc dở cười nói.

Trương Quốc Đống đành phải nghe lời ngồi xếp bằng. Lúc nhắm hai mắt, vẫn nhịn không được nói:

– Vệ Đông, ba biết con hiếu thảo, nhưng ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng.

– Ba yên tâm đi. Chuyện này con không dám đùa đâu. Có thể đau một chút, nhưng ba hãy kiên nhẫn. – Trương Vệ Đông nghiêm mặt nói.

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, Trương Quốc Đống lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại. Sau khi Trương Quốc Đống nhắm mắt lại, Trương Vệ Đông ngồi xếp bằng đằng sau ông. Sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của ông. Chấn nguyên trong cơ thể yên lặng vận chuyển.

Thấy con trai và chồng đều trước sau ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc, Dương Vệ Thiến không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Nhưng rất nhanh hai mắt Dương Viện Thiến mở to ra. Bởi vì bà phát hiện xung quanh con trai mơ hồ có hào quang năm màu phát ra. Cả người trở nên cực kỳ uy nghiêm thần thánh.

Theo tia sáng từ trên người Trương Vệ Đông tỏa ra, quần áo Trương Quốc Đống không có gió tự lay. Những vết bẩn mang theo mùi khó ngửi từ trong lỗ chân lông của ông phóng xuất ra ngoài. Rất nhanh cơ thể của ông được bao bọc một tầng.

Dương Viện Thiến nhìn đến đây, ngay cả miệng cũng không khép lại được, mở to mắt nhìn.

Phạt mao tẩy tủy là một việc tốn rất nhiều sức lực. Suốt cả một giờ, Trương Vệ Đông mới hoàn toàn dùng chân khí giúp cha hắn Phạt mao tẩy tủy. Trải qua lần Phạt mao tẩy tủy này, một phần lớn tạp chất trong cơ thể Trương Quốc Đống bị đẩy ra ngoài, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng triệt để trải qua tẩy rửa, tràn đầy sức sống mới. Có thể dùng từ “Thoát thai hoán cốt” để hình dung Trương Quốc Đống lúc này cũng không quá đáng chút nào.

Thấy đại công rốt cuộc đã hoàn thành, Trương Vệ Đông chủ động chuẩn bị thu hồi chân khí. Nhưng khi thu hồi, trong lòng Trương Vệ Đông hơi động một chút. Số lượng nguyên khí hỗn độn không nhiều lúc này đã hóa thành từng sợi khỏi nhẹ, từ trong đan điền chảy ra. Sau đó từ hai tay Trương Vệ Đông rót vào huyệt Bách Hội của Trương Quốc Đống, chảy qua kinh mạch toàn thân của ông, cuối cùng hội tụ vào bên trong đan điền.

Nguyên khí hỗn độn vừa rót vào đan điền của Trương Quốc Đống, liền tản mát ra sinh cơ nồng đậm, giống như mưa phùn, không ngừng làm dịu cơ thể của ông.

Trương Vệ Đông cảm nhận được, sau khi nguyên khí hỗn độn kia tiến vào bên trong đan điền của cha, đã khiến cho cơ thể ông phát sinh biến hóa, không khỏi vui mừng thu hồi chân khí lại.

Nguyên khí hỗn độn chính là nguyên khí nguyên thủy nhất của thiên địa. Có nguyên khí này trong đan điền của cha, không chỉ khiến cho cơ thể của ông ngày đêm thoải mái, mà còn như một dạng hộ thể. Một khi tính mạng của ông bị nguy hiểm, sợi nguyên khí này sẽ kích phát bảo vệ toàn bộ cơ thể cho ông.

Nhưng nguyên khí hỗn độn là nguyên khí tinh túy nhất trong đan điền của Trương Vệ Đông, cũng là khó tu luyện nhất. Sau khi phân ra một ít cho cha, sắc mặt của hắn tái nhợt không ít. Nhưng có thể làm cho cha bình an, sống lâu trăm tuổi, đừng nói chỉ là một phần nguyên khí hỗn độn, cho dù toàn bộ cũng là xứng đáng. – Đã xong rồi! – Trương Vệ Đông thu tay lại, cười nói.

Trương Quốc Đống nghe xong, vội vàng mở mắt ra. Sau khi mở mắt ra, ông phát hiện toàn bộ thế giới bỗng nhiên sáng lên rất nhiều. Nhìn đồ vật nào cũng tinh tường hơn. Những cái gì ông chỉ cần quét mắt qua một lần thì có thể cảm giác được rành mạch.

– Như thế nào rồi? – Dương Viện Thiến thấy Trương Quốc Đống mở mắt, liền vội vàng nói.

– Quả thực thần kỳ. Tôi cảm giác thị lực của mình lúc này rất tốt. Toàn thân tràn đầy sức sống, cảm giác còn khỏe hơn so với hội trai trẻ. – Vẻ mặt Trương Quốc Đổng vui mừng nói.

Nghe Trương Quốc Đông nói như vậy, Dương Viện Thiến tự nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng mùi trên người ông thật sự có chút gay mũi. Khi Trương Quốc Đống đứng lên, thứ mùi đó càng nồng nặc hơn, nhịn không được bịt lỗ mũi nói:

– Vậy là tốt rồi. Hiện tại ông lập tức đi tắm ngay. Hôi chết đi được. Lúc này Trương Quốc Đống mới phát hiện cả người mình dơ bẩn, cười ha hả rồi chạy vội đến phòng tắm.

Thấy Trương Quốc Đống ngay cả quần áo để thay cũng không cầm theo, chạy vội vào phòng tắm, Dương Viện Thiến liền cười nói:

– Con xem ba của con đấy. Cao hứng đến nỗi ngay cả quần áo thay cũng không mang theo.

Nói xong, liền đứng dậy vào phòng, lấy quần áo cho Trương Quốc Đống thay.

Thấy mẹ mình bước vào phòng lấy giúp quần áo cho cha, Trương Vệ Đông vội ngồi xếp bằng điều tức một phen. Sắc mặt tái nhợt lúc này mới chuyển biến tốt một chút. Khi mẹ đi ra, nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó phát hiện vẻ mệt mỏi của hắn.

Sau khi Trương Viện Thiến mang quần áo cho chồng thay xong, dưới sự kiên trì của Trương Vệ Đông, cũng đành xếp lại chút bận tâm, ngồi xếp bằng xuống.

Trương Vệ Đông cũng thực hiện Phạt mao tẩy tủy cho mẹ tương tự như vừa rồi làm cho cha. Lúc Trương Quốc Đống tắm xong đi ra, cũng nhìn thấy cảnh tượng của Dương Viện Thiến, liền cả kinh mở to mắt. Thế mới biết con mình thần kỳ đến thế nào.

Bởi vì lúc trước đã tiêu hao công lực quá lớn, lần này phạt mao tẩy tủy cho mẹ, Trương Vệ Đông chỉ dùng có nửa giờ. Lúc chấm dứt, cũng rút ra tia nguyên khí hỗn độn tích trữ trong đan điền của mẹ, sau đó mới chính thức kết thúc.

Bởi vì công lực tiêu hao quá lớn, cộng thêm nguyên khí hỗn độn khổ tu trong bảy năm rút ra cho cha mẹ, Trương Vệ Đông vừa thu công, cả người liền choáng váng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Hiện tại, ánh mắt của Trương Quốc Đông và Dương Viện Thiến không biết đã tinh tường hơn gấp bao nhiêu lần. Trương Vệ Đông không kịp che giấu, đã bị họ phát hiện ra sắc mặt biến hóa của hắn, không khỏi lo lắng, vội la lên:

– Vệ Đông, con không sao chứ?

Dương Viện Thiên thấy sắc mặt con trai tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, hối hận vô cùng, nói:

– Sớm biết con mệt như vậy, mẹ sẽ không để cho con Phạt mao tẩy tủy đâu.