Chương 170: Sức Hấp Dẫn Của Quyền Lực

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này, Đường Tiểu Mai mở to hai mặt mà nhìn, cứ tưởng là mình bị hoa mắt. Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông mở cửa cho Trương Vệ Đông chính là Trình Dương, lại còn giơ tay che ở đầu cửa xe, sau đó Trương Vệ Đông một bộ thản nhiên chui vào trong xe, hai chân Đường Tiểu Mai không khỏi run rẩy hơn.

Xe số 3 Tỉnh ủy. Đây chính là xe của Phó bí thư tỉnh ủy dùng. Đừng nói Đường Tiểu Mai chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ của một huyện. Cho dù là Bí thư Thành ủy Ngô Châu Lý Dật Phong cũng không có tư cách ngồi. Không nghĩ tới, xe số 3 Tỉnh ủy lại đặc biệt chạy đến nhà ga để đón Trương Vệ Đông. Có thể thấy thân phận của Trương Vệ Đông hiển hách đến cỡ nào.

Nghĩ đến đây, hai chân Đường Tiểu Mai liền run rẩy hơn. Vừa rồi chính mình đã tán gẫu với một người được xe chuyên dụng số 3 Tỉnh ủy ra đón cả một buổi sáng. Nói ra, đừng nói là không ai tin, mà ngay cả Đường Tiểu Mai cũng không thể tin.

– Tiểu Mai, làm gì mà ngẩn ra vậy? Còn không mau đi thôi.

Đường Tiểu Mai đang đứng tại chỗ, hai chân run rẩy thì một người phụ nữ trung niên quay đầu lại gọi cô.

Đường Tiểu Mai nghe được tiếng kêu của chị, toàn thân mới giật mình một cái hồi phục tinh thần. Giương mắt nhìn lại, phát hiện xe số 3 Tỉnh ủy đã chậm rãi rời khỏi sân ga, nhịn không được lại sững sờ một hồi.

Chị của Đường Tiểu Mai thấy vậy, rốt cuộc không kiên nhẫn, quay trở lại kéo cánh tay Đường Tiểu Mai sang một bên, trách:

– Làm gì mà giống như mất hồn vậy?

Đường Tiểu Mai bị chị kéo mạnh, rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo, đầu óc của Đường Tiểu Mai lập tức chuyển động.

Xe số 3 Tỉnh ủy. Thân là người trong quan trường, Đường Tiểu Mai đương nhiên biết rõ đây là cơ hội thật tốt trời ban cho mình, nhất định phải bắt lấy mới được.

Thế nhưng, làm sao mà bắt đây? Làm thế nào để tiến thêm một bước phát triển quan hệ với Trương Vệ Đông? Còn nữa, tại sao Trương Vệ Đông lại phải cẩn thận dạy học trong một trường đại học. Rốt cuộc hắn có thân phận gì. Lưu Thắng Nam có biết thân phận của hắn hay không. Đây đều là vấn đề mà Đường Tiểu Mai muốn tìm hiểu. Nếu không, để xảy ra một chút sơ sẩy, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ duyên thật lớn trong tay mình biến đi mất.

Những vấn đề này cứ xoắn mãi trong đầu Đường Tiểu Mai, cho đến khi cô ngồi lên xe thì mới có được suy đoán đại khái. Lưu Thắng Nam hẳn còn chưa biết thân phận chân chính của Trương Vệ Đông. Trương Vệ Đông tựa hồ cũng không muốn cho người khác biết thân phận thực sự của hắn. Còn thân phận cụ thể của Trương Vệ Đông là gì, Đường Tiểu Mai không cách nào biết rõ. Nhưng đây cũng không phải là mấu chốt. Mấu chốt là hắn có thể để cho xe số 3 của Tỉnh ủy đến nhà ga đón hắn. Cái này cũng đủ chứng minh thân phận của hắn quá trâu bò. Chỉ cần có có thể tạo được mối quan hệ với hắn, tiến độ cũng tuyệt không phải là vấn đề.

Nghĩ tới đây, để kiểm chứng cho suy đoán của mình, Đường Tiểu Mai gọi điện thoại cho một người bạn học công tác tại chính quyền thành phố.

Sau khi hàn huyên vài câu, Đường Tiểu Mai liền thăm dò chuyện của Diệp Phong. Đáp án đương nhiên nằm trong sở liệu của cô. Diệp Phong đã bị triệt tiêu đến cùng. Mà ngay cả cậu của y là Phó chủ tịch thành phố cũng không thể bảo vệ được y.

Mặc dù sớm đã ngờ tới kết quả này, nhưng khi người bạn học nói đến Diệp Phong nghỉ việc, Đường Tiểu Mai vẫn không nhịn được một thân mồ hôi lạnh.

Cho dù Diệp Phong có da trâu hò hét cỡ nào, phách lối cỡ nào, người ta chỉ cần một câu nhẹ bỗng thì đã dễ dàng khiến y cuốn gói rời đi. Điều này thật khiến người ta phải kính sợ. Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Mai không khỏi cảm thán nói.

Sau khi cảm thán xong, Đường Tiểu Mai lại lật tìm số điện thoại của Lưu Thắng Nam. Lúc gọi, tay của Đường Tiểu Mai không khỏi có chút phát run.

Trước khác nay khác. Trước kia mọi người đều học chung một lớp tu nghiệp, đều là cán bộ cấp phòng. Ai cũng không lợi hại hơn ai bao nhiêu. Nhưng bây giờ, do có sự xuất hiện của xe số 3 Tỉnh ủy, Lưu Thắng Nam trong lòng Đường Tiểu Mai không còn là Lưu Thắng Nam trước kia.

– Bí thư Lưu, nghỉ lễ quốc khánh xong rồi à?

Sau khi điện thoại được thông, Đường Tiểu Mai cố gắng đè nén tâm trạng khẩn trương, tận lực tùy ý hỏi han.

Lưu Thắng Nam nhận được điện thoại của Đường Tiểu Mai cũng khá ngoài ý muốn. Nhưng cũng lập tức mỉm cười khách khí vài câu.

– Cô đoán hôm nay tôi ngồi xe lửa đến tỉnh đã gặp phải người nào?

Sau khi hỏi thăm nhau vài câu, Đường Tiểu Mai đột nhiên hỏi.

– Làm sao tôi biết. Không phải là Bí thư Tỉnh ủy chứ? – Lưu Thắng Nam đùa.

Nếu bình thường nói như thế, Đường Tiểu Mai nhất định sẽ trêu ghẹo Lưu Thắng Nam muốn gặp Bí thư Tỉnh ủy đến phát điên rồi. Nhưng hôm nay, nghe xong, tim lại nhảy lên thành thịch.

Xe số 3 Tỉnh ủy. Tuy không phải là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng kém cũng không xa.

– Thiệt là, mới mở miệng là Bí thư Tỉnh ủy rồi, coi chừng Trương Vệ Đông ghen đấy. – Đường Tiểu Mai hít sâu một hơi nói.

– Anh ấy ghen cái gì? A, cô nói là gặp phải Trương Vệ Đông? Anh ấy đến tỉnh a?

Lưu Thắng Nam vốn nghe không hiểu ý trong lời nói của Đường Tiểu Mai, nhưng sau đó đột nhiên ý thức được Trương Vệ Đông là “bạn trai” của mình.

– Đúng vậy, cô không biết sao? Tôi nghe nói anh ta đi từ bến xe Văn Xương. – Đường Tiểu Mai nói.

– Á, khụ, các người thật là trùng hợp.

Lưu Thắng Nam ấp úng, vội vàng nói sang chuyện khác, nhưng trong nội tâm không hiểu sao lại có chút mất mát.

Trương Vệ Đông về thăm cha mẹ, nhưng lại không gọi điện thoại cho cô.

Nghe đến đó, Đường Tiểu Mai trên cơ bản đã có thể xác định, Lưu Thắng Nam khẳng định không biết bạn trai của mình được xe số 3 Tỉnh ủy đến đón.

Sau khi khẳng định xong, Đường Tiểu Mai trong nội tâm không khỏi mừng thầm. Trước khi Lưu Thắng Nam còn không biết cô trèo lên cành cây cao, tiến hành đầu cơ tình cảm.

Sau đó, Đường Tiểu Mai lại nấu cháo điện thoại với Lưu Thắng Nam trên đường đi. Người này nhiệt tình quả, giống như bạn bè nhiều năm không gặp. Lưu Thắng Nam cảm thấy có chút áy náy. Người ta quan tâm cô như vậy, coi cô là bạn, còn cô thì sau khi tốt nghiệp trường Đảng Thành ủy thì căn bản quên mất người ta.

Lái xe số 3 Tỉnh ủy rất ổn. Qua mỗi một chốt giao thông, cảnh sát giao thông đều lập tức nghiêm chào, đồng thời ngăn những chiếc xe khác lại, để cho xe số 3 Tỉnh ủy đi qua.

Trương Vệ Đông ngồi ở bên trong, nhìn thấy cảnh sát giao thông nghiêm chào, nhìn những chiếc xe khác phải đứng đợi, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm khái. Vì cái gì mà mọi người phải đấu tranh để được làm quan đến như vậy? Đấy chính là sức hấp dẫn của quyền lực.

Xe số 3 Tỉnh ủy một đường thông suốt không trở ngại, rất nhanh đã lái đến cổng chính tòa nhà Tỉnh ủy. Cảnh sát có vũ trang thấy là xe số 3, lập tức cúi chào cho đi.

Lúc xe chậm rãi tiến vào trong sân, một người đàn ông trung niên đại khái khoảng năm mươi tuổi đi từ trong tòa nhà Thành ủy đi tới. Khi ông ta nhìn thấy xe số 3, thì liền vội vàng tránh sang một bên, đưa mắt nhìn qua cửa sổ xe, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy Trình Dương vội vã xuống xe, sau đó hỗ trợ mở cửa xe. Từ trong xe chui ra một chàng thanh niên. Lúc này, sự ngạc nhiên trong mắt người đàn ông trung niên càng đậm. Cho đến khi Trương Vệ Đông đi theo Trình Dương, gõ cửa phòng làm việc số 3, người đàn ông trung niên này mới hồi phục lại tinh thần, mang theo gương mặt đa nghi rời khỏi đại viện Tỉnh ủy.