Chương 234: Thầy trò yêu nhau

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lần đó là ngoài ý muốn, lần này chắc chắn sẽ không như vậy rồi.- Trương Vệ Đông nói với vẻ ngại ngùng.

– Đây là anh nói đó, nếu mai lại xảy ra những điều không mong muốn, anh phải bù thêm tiền thưởng cho bằng giải nhất. – Tào Vĩnh An chỉ tay vào mặt Trương Vệ động nghiêm mặt nói.

– Không vấn đề. – Trương Vệ Đông thẳng thắn nói.

– Ha ha…đùa chút thôi. Học viện của chúng ta có thể được như ngày hôm nay mà nói thì anh đã là người có công nhất rồi. Chúng tôi làm sao có thể để anh vừa mất công sức vừa mất tiền được. Thôi, không trêu anh nữa, tôi có việc bận rồi.- Tào Vĩnh An cười ha hả, -đấm một cái vào ngực Trương Vệ Đông rồi đi.

Trương vệ Đông cười lắc đầu và tiếp tục đi vào phòng làm việc. Mở cửa phòng làm việc ra thì thấy bí thư của học viện Nhâm Thần Di cũng đang ở trong đó. Thấy Trương Vệ Đông bước vào, ánh mắt Nhâm Thân Di sáng lên phía sau cặp kính đen rồi cười nói:

– Thật là đúng lúc, vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

– Nhân lúc tôi không ở đây mọi người đã nói gì về tôi thế?

Trương Vệ Đông cười và đi về chỗ của mình. Ánh mắt theo thói quen nhìn ra chỗ phía sau lưng cạnh cửa sổ, không có người, Tô Lăng Phỉ không có ở đây.

– Nghe nói anh rất được các học sinh hoan nghênh, đặc biệt là học sinh nữ.- Lý Lệ nhìn Trương Vệ Đông nói.

– Đúng vậy. Các khóa luận văn tốt nghiệp của học sinh tốt nghiệp những năm trước hầu như là do phòng giáo dục của học viện sắp xếp sinh viên và giảng viên. Nhưng năm nay có rất nhiều học sinh chủ động nhờ giảng viên hướng dẫn, đặc biệt là các nữ sinh.- Nhâm Thần Di giơ giơ tờ giấy in trong tay, cặp mắt nhìn thẳng vào Trương Vệ Đông nói.

Khi thấy Nhâm Thần Di nói thế, Lý Trọng Mông nhìn Trương Vệ Đông với ánh mắt ghen tức.

– Có lẽ là do tôi chơi bóng rổ giỏi. – Trương vệ Đồng phun nhún vai nói với dáng vẻ như chẳng có gì cả.

– Thật sao?

Lý lệ và Nhâm Thần Di nghe vậy đều trố mắt lên hỏi Trương vệ Đông, giọng nói nghe có vẻ kì lạ. Rõ ràng là không tin lời nói đó của Trương Vệ Đông vì lần đầu tiên Trương Vệ Đông chơi bóng rổ thì có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ cho anh ta. Trương vệ Đông hơi chột dạ cười cười rồi chăng nói gì. Có một số chuyện càng nói nhiều càng không tốt, chi bằng không nói. Cái cách xử lý này rất hợp với tính cách của Trương vệ Đông.

– Mặc dù có rất nhiều nữ sinh đến nhờ thầy giáo Trương hướng dẫn làm luận văn nhưgn thật đáng tiếc, một giảng viên chỉ nhận hai sinh viên, cho nên thầy giáo Trương cũng chỉ có thể nhận hai sinh viên. Hơn nữa giảng viên nào hướng dẫn sinh viên nào lại là quyết định cuối cùng của lãnh đạo học viện. – Nhâm Thân Di nói.

Thấy Nhâm Thân Di nói như vậy, Trương Vệ Đông mới sực nhớ ra Lĩ Nhã Phân lần trước vì việc đón tiếp tân sinh mà đã có chút mâu thuẫn với Lý Trọng Mông, trong lòng không khỏi lo lắng, không nhịn được liền hỏi:

– Lữ Nhã Phân làm cùng ai?

-Tôi hướng dẫn Lữ Nhã Phân làm luận văn. Thầy giáo Trương có ý kiến gì sao?- Lý Trọng Mông ra vẻ đắc ý hỏi.

Trương vệ Đông không trả lời Lý Trọng Mông mà đưa mắt sang hỏi Nhâm Thần Di:

– Bí thư Nhâm! Về việc luận văn tốt nghiệp, hôm khai giảng không lâu thì Lữ Nhã Phân đã đề cập với tôi, nói là muốn làm luận văn cùng tôi. Tôi cũng đã đồng ý rồi, Cô có thể Lxem xét, cân nhắc sắp xếp lại cho tôi một chút được không?

– Đây là quyết định của viện trưởng Hồ, e rằng là không thay đổi được. – Nhâm Thần Di với vẻ mặt thể hiện sự đồng cảm.

Viện trưởng Hồ mà Nhâm Thân Di nói đến là viện Trưởng Hồ Quang Lượng có nhiệm vụ phân công và quản lý việc giảng dạy. Lần trước khi tân sinh tới báo danh, gặp Trương Vệ Đông có việc nên tới muộn vì Lý Trọng Mông đâm thọc sau lưng nên đã phê bình hắn.

– Viện trưởng Hồ quyết định sao? – Trương Vệ Ddong khẽ nhíu mày , vẻ mặt cũng trở nên lúng túng.

– Nhâm Thần Di là bí thư đoàn trường, những công việc như thế này thường là do cô ấy sắp xếp, đến cuối cùng mới đưa cho lãnh đạo phân công quản lý duyệt. Lữ Nhã Phân là chủ tịch hội sinh viên của học viện. Ở trong học viện cũng có một vị trí nhất định. Nếu như em ý muốn Trương vệ Đông hướng dẫn làm luận văn thì thông thường trong hoàn cảnh này Nhâm Thân Di phải đồng ý mới đúng. Cho nên Nhâm Thân Di cố ý nói chuyện này là do Viện trưởng Hô quyết định rõ ràng là có chút gì đó kì quặc.

– Đúng vậy. Tôi vốn là sắp xếp Lữ Nhã Phân cùng với anh nhưng sau đó viện trưởng Hồ đã thay đổi lại.- Nhâm Thần Di nói, lúc nói chuyện lại liếc qua nhìn Lý Trọng Mông, cũng vì là phụ nữ nên cô thấy có chút gì đó khác thường trong chuyện này.

– Hóa ra như vậy. Vậy thì tôi sẽ đến gặp viện trưởng Hồ nói chuyện một chút. – Trương Vệ Đông nhẹ gật đầu đứng lên nói.

– Vệ Đông Anh làm cái gì vậy? Sinh viên được làm luận văn cùng với ai chẳng phải là đều giống nhau hay sao?- Lý Lệ nhìn Trương vệ Đông vì chuyện này mà muốn đi tìm viện trưởng Hồ liền vội vàng kéo anh ta lại rồi nói.

– Đúng đấy. Thầy Trương! Chúng ta có thể làm gương sáng cho người khác nhưng với học sinh thì không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Không thể vì lữ Nhã Phân xinh đẹp mà kéo em Lấy về làm cùng mình. Cái chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì những thầy giáo như chúng ta thật là quá mất mặt. – Lý Trọng Mông sung sĩa nói.

Trương Vệ Đông dù sao cũng mới 23 tuổi, tuổi tác cũng chỉ bằng với sinh viên mới tốt nghiệp Lữ Nhã Phân này. Nếu như không phải là trường học cảm thấy yêu trò thì Trương Vệ Đông và Lữ Nhã Phân cũng rất dễ thành một cặp rồi.

Vốn Lý Trọng Mông không nói như vậy, Lý lệ cũng sẽ không nghĩ nhiều. Thấy Lý Trọng Mộng nói thế Lý Lệ thật sự có chút lo lắng về Trương Vệ Đông bởi vì trẻ tuổi, hừng hực sức sống, nhất thời không chịu được thích Lữ Nhã Phân. Nếu thật là như vậy thì phiền phức rồi. Dù sao bây giờ Lữ Nhã Phân cũng chưa tốt nghiệp, vẫn còn là sinh viên của trường.

– Thầy Lý! Anh không thể nói linh tinh được.Vệ Đông cũng là vì đã đồng ý với sinh viên này trước đó nên không thể thất hứa được. – Lý Lệ vừa nó vừa nhìn Trương Vệ Đông với vẻ đồng cảm.

– Tôi nói linh tinh hay không không quan trọng. Quan trọng là người khác sẽ nghĩ như thế nào, lãnh đạo và sinh viên sẽ nghĩ việc này như thế nào? Hơn nữa, Lữ Nhã Phân làm luận văn tốt nghiệp cùng tôi chẳng lẽ lại không được hay sao? Chẳng lẽ trình độ của tôi lại kém đến vậy sao? – Lý trọng Mông nói với vẻ tức giận bất bình.

– Vệ Đông, tôi thấy cách làm này của anh không được, rất dễ… – Tiễn Xuyên vừa nói vừa nâng nâng gọng kính.

– Giáo Sư Tiễn! Anh nói mò cái gì vậy, Vệ Đông là thầy giáo, điểm này là đúng mực…- Lý Lệ vội vàng cắt lời Tiến Xuyên, nhìn sang phía Trương vệ Đông.

Trương Vệ Đông nhìn Lý Lệ với ánh mắt cảm ơn, dĩ nhiên anh ta biết là những lời đồn đại rất đáng sợ. Chỉ là muốn để hắn biết Lý Nhã Phân làm luận văn cùng với Lý Trọng Mông, trong lòng thật sự là rất khó chịu, luôn cảm thấy mình đã phụ long sinh viên.

– Được rồi chị Lệ, chị không cần phải thanh minh giúp tối đâu. Tôi tự thanh minh được rồi, trong lòng tôi cũng nắm chắc giải quyết được. – Nói xong, Trương Vệ Đông vỗ nhẹ lên vai Lý lệ rồi đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, Trương Vệ Đông đều không thèm nhìn thẳng vào Lý Trọng Mông lấy một cái. Hắn sợ không kiềm chế nổi sẽ động tay động chân.

Thấy Trương Vệ Đông ra ngoài,Lý Lệ vội vàng đuổi theo, kéo hắn ta lại, bấm cho anh ta một cái rồi nói:

– Tiểu tử thối này! Cậu không có tình cảm với cô bé Lữ Nhã Phân ý đấy chứ? Cho dù là có rung động thì bây giờ anh cũng phải nhận lại, qua nửa năm nữa em ấy tốt nghiệp rồi thì anh muốn thế nào thì làm thế đó, bây giờ việc gì phải vội vàng chứ? – Chị Lệ! Chị nói lung tung cái gì thế? Chị biết tôi không phải là cái loại người không hiểu chuyện như vậy mà, đúng không?- Trương Vệ Đông nghe vậy dở khóc dở cười nói.

– Vậy cậu giành Lữ Nhã Phân để làm gì? Chẳng lẽ anh không phải là sợ nha đầu kia si mê Lý Trọng Mông hay sao? Nhưng hắn so với cậu thì đẹp trai hơn, có tướng hơn cậu, hơn nữa lại giàu hơn anh…. – Lý Lệ nói.

– Nếu chị cho rằng Lý Trọng Mông xuất sắc như thế thì chị đứng về phía tôi làm gì chứ? – Trương vệ Đông tức giận hỏi lại.

– Cậu muốn chết sao? Chúng ta là chị em tốt mà. hihi. Hơn nữa còn từng giả làm người yêu một lần rồi. Hắn ta có đẹp trai, có tiền hơn thì có thể so sánh được với cậu sao?- Lý Lệ nhìn thẳng vào mắt Trương vệ Đông, thuận tay véo anh ta một cái.

– Vậy cũng đúng. Nhưng mà chuyện này tôi vẫn phải đi nói với viện trưởng Hồ. Tôi lo rằng Lý Trọng Mông sẽ cố tình làm khó Lữ Nhã Phân. Khi tiếp đón tân sinh viên đám Lữ Nhã Phân đã vì tôi mà xảy ra chút mâu thuẫn với anh ta. – Trương Vệ Đông sợ Lý Lệ sẽ tiếp tục nghĩ lung tung đành nói đầu đuối với cô ấy.

– Hóa ra là thế. Vậy thư kí Nhâm vừa mới nói sau này viện trưởng Hồ thay đổi lại, chẳng lẽ lại là do hắn ta giở trò? – Lý Lệ nói, rõ ràng là đã hoàn toàn tin lời nói của Trương Vệ Đông, cho thằng Lý Trọng Mông vào hàng ngũ tiểu nhân.

Trương Vệ Đông thấy vậy trong lòng cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cười nói:

– Có phải do hắn ta cố tình làm hay không không quan trọng, mọi người đều là đồng nghiệp, tôi cũng không thể vì chuyện này mà đối địch với anh ta hoặc là khiến cho mọi người trong phòng làm việc thấy không thoải mái.

– Vậy cũng đúng. Có một số chuyện nếu thực sự vỡ lở ra rồi thì sẽ thực sự không tốt. Dù sao trong lòng biết rõ là được, sau này ít lui tới với hắn thì hơn.- Nói đến đây hai mắt Lý Lệ sáng lên tiếp tục nói:

– Đúng rồi. Nếu không thì tôi sẽ đến gặp viện Trưởng Hồ xin đổi sinh viên .Tôi là cô giáo dù sao thì cũng dễ nói chuyện hơn.

Trương vệ Đông ngẫm nghĩ, Như thế cũng tốt. Mặc dù Lữ Nhã Phân có thể sẽ có chút thất vọng nhưng cũng sẽ ít thị phi. Hơn nữa cô bé nữ sinh Lữ Nhã Phân kia thì quả thực là cũng dính dáng đến bản thân chút ít, nói chung là không thích hợp lắm.

– Vậy được. Làm phiền chị rồi, chị Lệ.- Trương vệ Đông cảm kích nói
.
– Cũng không có gì mà, nhưng 3 ngày nữa là sinh nhật của tôi đấy, nhớ mua quà cho tôi…Thôi. Không nói nữa, không nói nữa, nói mà đau lòng. Trời ơi! Tôi đã 31 tuổi rồi. – Lý Lệ rên lên một tiếng rồi vừa đi vừa than thở đi đến phòng làm việc của viện trưởng Hồ.

Trương Vệ Đông nhìn theo bóng của Lý lệ cúi đầu ủ rũ, không khỏi có chút có chút ngại ngùng, lắc đầu .Tại sao một người con gái như chị Lệ lại không tìm được một người xứng với chị ấy.

Trong lòng thoáng có chút bất đắc dĩ, Trương Vệ đông quay sang thấy Nhâm Thần Di đang chăm chằm nhìn anh ta.

– Nếu không thì tôi đi gặp Viện Trưởng Hồ nói chuyện một chút?- Nhâm Thần Di nhẹ nhàng nói.

Trương Vệ Đông nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy có chút ấm áp. Cho dù lần trước quan hệ của hai người có thay đổi như thế nào thì từ tận đáy lòng. Nhâm Thân Di vẫn hướng về hắn.

– Cảm ơn. Nhưng thôi, Chị Lệ đi nói giúp tôi rồi. – Trương Vệ Đông nói.

– Như vậy cũng tốt. Cô ấy đi nói hợp lý hơn.- Nhâm Thần Di nói.

– Ừm.

Trương Vệ Đông gật đầu rồi đi đến phòng thí nghiệm vi sinh vật. Hắn muốn đi gặp Tô Lăng Phi, nhân tiện giải quyết nốt mấy bài giảng.

– Thầy Trương.- Trương vệ Đông đi được vài bước thì Nhâm Thân Di gọi anh ta lại.

– Có chuyện gì vậy? Bí thư Nhâm. – Trương Vệ Đông dừng chân,quay đầu lại hỏi.

– Thực ra khoảng thời gian hơn nửa năm có thể qua rất nhanh. Nhâm Thần Di nhẹ giọng nói một câu rồi giậm đôi giày cao gót, lắc mông rảo bước đi.

– Hơn nửa năm có thể qua rất nhanh? Trương Vệ Đông nhăn nhó, đợi đến khi anh ta hiểu được ý của câu nói ấy thì Nhâm Thân Đi đã đi xa rồi.

– Sức tưởng tượng của phụ nữ phong phú vậy sao?- Trương Vệ Đống dở khóc dở cười, cũng chẳng muốn chạy theo giải thích, cất bước đến phòng thí nghiệm vi sinh vật.