Chương 252: Ngồi Cạnh Thầy Đi.

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đến tìm thấy Trường sao? – Lý Trọng Mông nghe ti mạt tối sầm lại cảm thấy mất mặt nói:

– Vậy cô nói với thầy Trương trước đi, nói xong tới tìm tôi. Tôi với cô nói rõ một chút về việc đề tài tốt nghiệp

– Đề tài tốt nghiệp? Không phải nói là em cùng với thầy Trương làm sao? – Lữ Nhã Phân có phần hơi sững sờ nói.

– Việc này trong nội viện quyết định, không phải người muốn làm cùng ai là có thể làm cùng người đó, cũng không phải một mình thầy Trương có thể quyết định được. – Lý Trọng Mông lộ vẻ mặt tốt hơn một chút nói

– Vậy sao vừa rồi cô Nhâm thông báo cho em biết, đề tài tốt nghiệp của em đổi sang làm cùng với thầy Trương? – Lữ Nhã Phân hơi lộ ra vẻ kinh ngạc nói.

Lý Trọng Mông nghe thấy vậy vẻ mặt đắc ý nhất thời cứng đơ, một hồi lâu mới có hơi vội vàng nói:

– Cô Nhâm? Cô nói là bí thư trường Nhâm Thần Di sao?

– Vâng ạ. – Lữ Nhã Phân gật đầu nói, đôi mắt đẹp và quyến rũ hiện lên vẻ đắc ý. Lý Trọng Mông lúc bày hoàn toàn choáng váng, chiều hôm qua trước khi tan làm Lý Lệ khi đi thì tràn đầy niềm tin, khi về thì mất hứng. Lúc đó hắn còn âm thầm đắc ý, không thể nào nghĩ tới hôm nay mới lên lớp có một lúc, sự tình liền chuyển đến một bước ngoặt lớn thay đổi 180 độ, Lữ Nhã Phân như vậy mà lại lần nữa làm đề tài tốt nghiệp cùng Trương Vệ Đông.

“Thấy ngu chưa! Vậy mà cũng dám có ý đồ với bốn cô nương, cũng không thể ngờ tới bản cô nương là bạn cùng chung hoạn nạn với Trưởng lão sư, ngươi có thể mơ ước sao?” – Lữ Nhã Phân thấy Lý Trọng Mông ngu ngốc nguyên tại chỗ, trong lòng thầm đắc ý, ngoài miệng lại sớm ngọt ngào tới chào hỏi Trương Vệ Đông:

– Thầy Trương! Chào buổi sáng.

Trương Vệ Đồng tự nhiên trong lòng biết rõ là xảy ra chuyện gì, gặp Lữ Nhã Phân cô nàng có đôi mắt đẹp và sáng như ánh trăng lóe ra vẻ đắc ý và tinh nghịch, không khỏi cười thầm trong lòng.

– Đề tài tốt nghiệp không phải là tháng sau mới bắt đầu sao? Làm gì mà em tới sớm như vậy? – Trương Vệ Đông hướng về phía Lữ Nhã Phân gật đầu nói.

– Dù sao thì hiện tại cũng không có tiết, cũng là nhàn rỗi nên đến đây sớm một chút để học tập thầy. – Lữ Nhã Phân đi đến cạnh Trương Vệ Đồng ngọt ngào nói.

– Vậy à? Vậy cũng được. – Trương Vệ Đông nghe thấy vậy cũng không khách khí với Lữ Nhã Phân.

Lữ Nhã Phân thấy Trương Vệ Đông đáp ứng, trên mặt càng nở nụ cười tươi hơn. Đôi mắt đẹp liếc một cái, thấy Trương Vệ Đông đã uống hơn phân nửa trà trên bàn, rất tự nhiên cầm ly lên cười nói.

– Thầy! Để em lấy thêm nước cho thầy.

Nói xong Lữ Nhã Phân liền burng chén trà, quay người đi đến phía máy đun nước bên kia.

Lữ Nhã Phân có thân hình cao ráo, chừng trên dưới 1m7, khuôn mặt có nhiều điểm say mê hấp dân giống Chu Hải Mi, lúc quay người đi trên đường đôi chân thon dài cùng cái mông căng tròn cũng đặc biệt gợi cảm đến mê người.

Mỹ nữ như vậy mà lại chủ động ân cần bưng trà rót nước cho Trương Vệ Đông, người trong phòng làm việc đều nhìn thấy rồi, tự nhiên trong lòng tư vị đều không giống nhau. Giống như Lý Lệ, Vương Á Cầm vẫn còn tốt hơn một chút, một người đối với Trương Vệ Đông không có hy vọng trở thành nữ nhân của hắn, một người là phụ nữ đã có chồng. Tô Lăng Phi cũng không giống như lúc trước, nhìn chăm chăm vào đôi chân thon dài của Lữ Nhã Phân kia so với chính mình thon dài và rất đẹp, con cả cặp mông tròn vừa vặn, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được liền vểnh lên, trong lòng sớm đã thầm mắng. Đương nhiên thần là một vị giáo viên, nàng sẽ không mắng học trò thầm trong bụng, cũng sẽ không cho rằng là Lữ Nhã Phân chủ động câu dẫn Trương Vệ Đông, dưới cái nhìn của nàng nhất định là tên đại sắc lang Trương Vệ Đông này lừa gạt tiểu nữ sinh ngây thơ.

Về phần trong phòng làm việc vẫn còn hai nam nhân, tư vị nội tâm như vậy thì càng đang nhắc đến. Thực tế Lý Trọng Mông quả thực cảm thấy biểu hiện của Lữ Nhã Phân bây giờ hơn cả cho y mấy cái bạt tai, còn làm cho bạn cảm thấy khó chịu, tức giận đến nỗi hãng đứng bật dậy, khuôn mặt bình tĩnh ra khỏi phòng làm việc. Sau khi ra khỏi phòng làm việc, hắn lập tức chạy thẳng tới phòng làm việc của phó viện trưởng Hồ Quang Lượng.

– Thầy Trương! Trà của thầy đây ạ. – Lữ Nhã Phân rất nhanh đã rón rén đặt trà trên mặt bàn trước mặt Trương Vệ Đông sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.

Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn Lữ Nhã Phân cười cười, sau đó chỉ chỉ máy đun nước nói:

– Đằng kia có một cái cốc, em muốn uống nước thì tự rót.

Tuy chỉ là một câu nói quan tâm đơn giản, lại làm cho Lữ Nhã Phân lộ ra trên mặt vẻ vui -sướng lại lần nữa mỉm cười ngọt ngào:

– Cảm ơn thầy, em biết rồi.

“Đại sắc lang! Đại lừa gạt! đồ điện!” – Ngồi ở phía trong, Tô Lăng Phỉ thấy chỉ một câu nói đơn giản của Trương Vệ Đông mà làm cho vẻ mặt Lữ Nhã Phân cười như một đóa hoa, trong lòng phiền muộn như muốn phát điên.

Trương Vệ Đông thấy Lữ Nhã Phân không có ý là đi rót nước, vẫn đứng bên cạnh mình như trước, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

– Phòng làm việc trong viện có chút căng thẳng, không có cách nào dành ra một phòng làm việc chuyên môn cho các em. Như này đi, dù sao bàn làm việc của thầy cũng lớn, em chuyển cái ghế tới ngồi cạnh ta đi. Đến lúc đó em và còn cả đề tài tốt nghiệp của Chu Tình cần phải viết những gì chúng ta sẽ thuận tiện bàn luôn.

Lữ Nhã Phân nghe vậy thì giống như mong ước, thấy cạnh máy đun nước còn để mấy chiếc ghế trống, lập tức qua đó lấy một chiếc đặt ngay bên cạnh Trương Vệ Đông. Sau đó vui vẻ ngồi bên cạnh hắn, sát đến gần nhẹ giọng hỏi:

– Thầy Trương! Hôm nay, em phải làm gì?

– Hai ngày tới em cứ giúp thay làm thí nghiệm trước đi, nhân tiện em cũng làm quen một chút môi trường phòng thí nghiệm, suy nghĩ một chút về phương hướng cho đề tài tốt nghiệp của mình. Đợi Chu Tĩnh đến, ta lại cùng em nói cụ thể về đề tài tốt nghiệp đã định. – Trương Vệ Đông nói.

– Vâng. Em nghe theo sự sắp xếp của thầy. – Lữ Nhã Phân cười nói.

“Lại còn nghe theo toàn bộ sắp đặt của hắn, coi chừng bị hắn lừa cũng không biết.” – Tô Lăng Phỉ ngồi phía sau thấy hai người chụm đầu một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, kiểu như vậy chỉ có nói nhiều điền mập mờ thôi, không nhịn được thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cầm sách vở trên bàn đập vào đầu Trương Vệ Đông.

VA Có lẽ là Trương Vệ Đông cảm nhận được sau lưng phát ra sát khí của người nào đó, hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt khác thường nhìn Tô Lăng Phỉ quan tâm nói:

– Lăng Phỉ! Sắc mặt cô có chút không được tốt, hay là đi về nghỉ ngơi đi. Dù sao bây giờ Triệu Minh Hoa cũng đến làm rồi, lại còn có thêm Nhã Phân, nhân viên làm việc vậy cũng đủ rồi.

Tô Lăng Phỉ nghe xong, tức đến nỗi thiếu chút nữa nổ phổi. Cô nghĩ cũng không ra, vì cái gì tên này tới làm việc, không chỉ Triệu Minh Hoa tới, ngay cả sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp cũng đến thực tập trước.

– Đúng vậy a. Cô Tô quả thật sắc mặt cô có chút không tốt, hay là về nhà nghỉ ngơi chút đi. – Lữ Nhã Phân đương nhiên là hy vọng có thể một mình ở chung với Trương Vệ Đông, nghe thấy vậy vẻ mặt quan tâm cũng phụ họa theo nói.

Vốn Tô Lăng Phỉ là tức giận đến muốn xách túi đi, nhưng Lữ Nhã Phân nói như vậy lại làm cô ta bình tĩnh lại.

Không được, ta không thể để cho đại sắc lang thực hiện gian kế được! Hừ! Ngươi nghĩ ta sẽ đi ư? Bồn cô nương không đi đâu cả!

– Ha ha, không sao, đến trưa về ngủ một giấc là được rồi. – Tô Lăng Phỉ nhìn Lữ Nhã có chút miễn cưỡng nói.

Đối với học trò, Tô Lăng Phỉ từ trước đến nay vẫn rất thân thiết, không làm bộ làm tịch gì cả.

– Thật sự không sao chứ. – Trương Vệ Đông lần nữa quan tâm hỏi.

– Làm sao? Anh hy vọng tôi làm sao à? – Tô Lăng Phỉ không khách khi nói với Trương Vệ Đông, sa khi nghe câu nói của Trương Vệ Đồng cô lại nghĩ ý khác nên nghe vậy liên hắn một cái.

Trương Vệ Đông biết rõ hôm nay tính tình Tô Lăng Phỉ có chút kì lạ, thấy thế đành quay đầu sang chỗ khác không khuyến cô nữa, sau đó cười với Lữ Nhã Phân nói:

– Thầy giới thiệu với em một chút về đề tài, sau đó đợi lát nữa dẫn em tới phòng thí nghiệm, sẽ chỉ em những việc cụ thể cần phải làm.
Lữ Nhã Phân vâng một tiếng sau đó vẻ mặt thành thật nhìn Trương Vệ Đông. Bàn làm việc của Trương Vệ Đông tuy to, nhưng hai người ngồi ngang hàng, thì thấy cũng chả to mấy. Lữ Nhã Phân nghiêng đầu như vậy khuôn mặt đẹp đẽ hồng hào trắng mịn ở ngay bên cạnh, chiếc mũi xinh xinh thẳng tắp nằm ngay dưới mắt, ngay cả hơi thở thở ra cũng có thể ngửi được.

Tim Trương Vệ Đông không nhịn được nặng nề đập vài cái, sau đó vội vàng ổn định cảm Lxúc, bắt đầu nhìn Lĩ Nhã Phân giới thiệu khái quát đề tài.

Bên này Trương Vệ Đông sắp xếp giới thiệu khái quát đề tài cho Lữ Nhã Phân, bên kia Lý Trọng Mông đã gõ cửa phòng làm việc của phó viện trưởng Hồ Quang Lượng. Bởi vì cậu của Lý Trọng Mông là phó cục trưởng cục khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên việc mang lại cho các đề tài trong học viện rất nhiều thuận lợi, Lý Trọng Mông bản thân cũng có trình độ nghiên cứu khoa học nhất định, lại được lãnh đạo nâng đỡ, cho nên phó viện trưởng Hồ Quang Lượng đối với Lý Trọng Mông vẫn là rất coi trọng. Thực tế hạng mục lần này trình bảo lên cục khoa học kỹ thuật thành phố, bởi vì nguyên do của Lý Trọng Mông, hạng mục làn này phó viện trưởng Hồ trình lên cục thành phố về cơ bản đã ổn, mặc dù hạng mục lần này không lớn, nhưng chỉ có 15 vạn, theo các quy định có liên quan của trường, cùng với quy tắc ngầm” về kinh phí hạng mục của giới học thuật trong nước, phó viện trưởng hồ nói cũng có thể trong hạng mục lần này cũng có thể bỏ ra 4, 5 vạn phí tổn để bỏ vào túi của họ. Đang vì chuyện này, phó viện trưởng Hồ càng thích và coi trọng Lý Trọng Mông. Một lần ăn cơm, Lý Trọng Mông đề cập tới vấn đề hắn nảy sinh tình cảm với thực tập tốt nghiệp Lữ Nhã Phân, phó viện trưởng Hồ không cần suy nghĩ liền để Lỡ Nhã Phân theo hắn, còn về phần Lý Trọng Mông có phải hắn nhìn trúng Lữ Nhã Phân hay không, muốn phát phát triển tình yêu thầy trò gì đấy hay không ông ta cũng chẳng muốn quản, trái lại biết thời biết thế cũng là việc vui nên làm. Dù sao Lữ Nhã Phân qua nửa năm nữa cũng tốt nghiệp rồi, chỉ cần Lý Trọng Mông không làm quả, ai lại đi quản mấy chuyện không đầu này. Cho nên sau này khi Lý Lệ đi tìm hắn, hắn không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Chỉ là viện trưởng Hồ dù sao cũng không nghĩ tới, đề tài tốt nghiệp của một sinh viên chưa tốt nghiệp nhỏ bé vậy mà có thể liên quan đến hiệu trưởng Đàm.

Hiệu trưởng Đàm thật không đơn giản a, hầu như có thể nói môn sinh khắp thiên hạ, ít nhất tại đại học Ngô Châu, không ít người ở vị trí cao thậm chí cả hiệu trưởng ở đây cũng đều là học trò của lão hoặc là do lão phụ trách cất nhắc lên. Không chỉ có như vậy, lão còn có con trai của thư ký trưởng đảng ủy thành phố. Có thể nói hiệu trưởng Đàm này mặc dù đã đi rồi nhưng trà vẫn còn nóng hổi. Vì chút chuyện nhỏ này, Hồ Quang Lượng nào dám làm trái lại ý tứ của ông ta, trừ phi cái ghế phó viện trưởng này hắn không muốn làm nữa.
Những việc này đương nhiên Lý Trọng Mông không hề hay biết, hắn mở cửa thấy Hồ Quang Lượng đang vuốt cái đầu hói, dáng bộ thản nhiên, trong lồng không khỏi nén cục tức lại, nghĩ thầm, lão tử này vì nịnh nọt ngươi, ta cố ý giúp ngươi sớm có được quyết định phê duyệt hạng mục nghiên cứu khoa học 15 vạn. Vậy mà người thì ngược lại, ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng đều lật lọng, hại lão tử mất hết thể diện.

Đương nhiên lời này Lý Trọng Mông cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, đến miệng rồi lại đã -sớm thay đổi:

– Hồ viện trưởng! Buổi sáng tốt lành.

– Hóa ra là Trọng Mông à! Ngồi đi, tôi cũng vừa hay muốn tìm cậu. – Hồ Quang Lượng thấy Lý Trọng Mông nhìn hắn cười vẫy tay, ý bảo hắn ngồi.