Chương 196: Đội cổ động

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lô Ích Tồn là chuyên gia khoa thần kinh, từ lúc Vương Khôn nói rằng ông lão có dấu hiệu hình thành khối tụ ở não, ông ta đã biết ông cụ dữ nhiều lành ít, cho dù thật sự cứu chữa được, hơn phân nửa không phải tệ liệt thì là thần trí không rõ hoặc trở thành người sống đời sống thực vật, còn xuống đất đi lại cái gì, Lô Ích Tồn căn bản không cần cân nhắc. Nếu không phải đối với Trương Vệ Đông có sự tín nhiệm gần như mù quáng, lại chính mắt thấy thủ đoạn thần kỳ của Trương Vệ Đông, Lô Ích Tồn tuyệt đối không dám hỏi vấn đề này.

Cho dù hỏi, Trương Vệ Đông nếu như lắc đầu nói không , Lô Ích Tồn cũng sẽ không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn . Dù sao Trương Vệ Đông là người không phải thân, loại bệnh tình nghiêm trọng đến mức như ông cụ, có thể trong thời gian ngắn như vậy bình yên cứu chữa đã coi như là kỳ tích. Nhưng lúc Trương Vệ Đông nói có thể xuống đất đi lại, chỉ là cử động không bằng lúc trước, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn , nếu có thể đến hơi sớm một chút, ông lão thậm chí có thể khôi phục như lúc ban đầu. Lô Ích Tồn dù rất kỳ quái nhưng không còn cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì bản thân Trương Vệ Đông đại biểu cho kỳ tích , đương nhiên sự kinh ngạc thì vẫn không tránh được.

– Nói đến tôi coi như là chuyên gia khoa thần kinh, nhưng hôm nay vừa so sánh với Trương chuyên gia, tôi mới phát hiện chuyên gia như mình là hữu danh vô thực dường nào. – Hồi lâu sau, Lô Ích Tồn cảm khái nói .

– Anh thật ra không cần tự coi nhẹ mình, tôi coi như là chuyên gia danh xưng với thật thì sao? Dù sao vẫn không có phương pháp phân thân, giúp được một người thì được một người, huống hồ tôi cũng không muốn làm vĩ nhân tế thế cứu người gì. Xã hội này thật sự đang cần chính là những thầy thuốc giống như anh, chỉ khi nào xã hội này xuất hiện thêm càng nhiều những thầy thuốc giống như anh, thì năng lực chữa trị của toàn bộ xã hội mới sẽ thật sự đi lên. – Trương Vệ Đông khoát tay nói

Lô Ích Tồn biết rõ Trương Vệ Đông nói rất đúng sự thật, nếu như đem giới y học ví von thành một tòa kim tự tháp, như vậy Trương Vệ Đông không thể nghi ngờ là đỉnh của kim tự tháp, cho dù y thuật của hắn cao tới đâu, cho dù thật sự toàn tâm dấn thân vào sự nghiệp chữa trị, dù sao cũng là người mỏng lực yếu, không bằng bồi dưỡng ra thêm những bác sĩ giống như Lô Ích Tôn càng thật sự có ý nghĩa hơn. Trương Vệ Đông tiếp nhận lời mời của bệnh viện nhân dân tỉnh đến khoa Trung y làm bác sĩ thỉnh giảng, rõ ràng chính là hướng về mục tiêu này.

– Trương chuyên gia, ngài đúng là bác sĩ chân chính! – Lô Ích Tồn trầm mặc hồi lâu, một lần nữa mở miệng nói.

Trương Vệ Đông cười cười, không nói tiếp. Hắn biết tính cách của chính mình là người tốt , nhưng nói là cao thượng vĩ đại thì lại không thấy. Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Trương Vệ Đông cuối cùng đứng lên, thản nhiên nói:

– Có thể thu châm. – Nói xong đi về hướng ông lão. Lô Ích Tồn cũng vội vàng đứng lên lúc này ông ta mới phát hiện công cụ đã mở mắt, hai mắt tuy mờ, nhưng có linh tính, hiển nhiên lúc này thần trí ông lão minh mẫn.

Bên ngoài phòng giải phẫu, Trần Tân Quang còn có những người khác trong nhà kịp thời chạy đến vẻ mặt đều sốt ruột lo lắng chờ bên trong đi ra. Bác sĩ chủ nhiệm Vương Vũ Khôn cũng ở đó, anh ta tuyệt sẽ không tin tưởng Trương Vệ Đông có thể cứu được ông lão, nhưng thái độ của Lô viện trưởng vừa rồi lại khiến cho anh ta cực kỳ nghi hoặc, khiến anh ta hận không thể xông vào xem rõ kết quả, chỉ là cửa phòng giải phẫu đóng chặt, anh ta cũng chỉ có thể sốt ruột.

Trong lúc mọi người ở đây sốt ruột lo lắng không thôi, thì cửa bị đẩy ra. Thấy cửa phòng giải phẫu mở ra, mọi người trong nhà đình của ông cụ đều tuôn về hướng cửa, sắc mặt Trần Tân Quang trong chốc lát trở nên tái nhợt vô cùng, cả người không chút sức lực ngồi liệt trên ghế.

Trần Tân Quang là cục trưởng cục chăm sóc y tế, về phương diện kiến thức y học tuy không thể so sánh với bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng với chức vị này, y học thưởng thức vẫn rất rõ ràng. Giải phẫu mổ sọ bình thường phải hai giờ trở lên, gặp tình huống phức tạp cho dù năm, sáu tiếng hơn đều rất bình thường. Nhưng Trương Vệ Đông cùng Lô viện trưởng từ lúc đi vào đến đi ra, toàn bộ quá trình cũng không đến 20 phút, kết quả có thể biết.

Có cùng cách nghĩ như Trần Tân Quang còn có Vương Vũ Khôn. Anh ta là chuyên gia khoa giải p thần kinh chân chính, cũng biết cho dù tự mình ra trận , ông lão cũng là dữ nhiều lành ít, chỉ là anh ta không nghĩ tới , Trương Vệ Đông đi vào nhanh, đi ra cũng mau, vẫn chưa tới 20 phút đã đem ông lão giay vo đến chết.

Lúc này, Vương Vũ Khôn cũng không rõ ràng chính mình là tâm tình gì, có tức giận, có tiếc nuổi, có lẽ còn có một có chút hả hê khi người gặp họa. Không phải nói Vương Vũ Khôn là thứ tiểu nhân, nhưng con người mà, sâu trong linh hồn luôn luôn có một chút tư tưởng tà ác không thể tự mình khống chế như vậy, Vương Vũ Khôn cũng không ngoại lệ.

– Lô viện trưởng, cha tôi như thế nào?

Người hỏi chính là vợ của Trần Tấn Quang, cô ấy sau khi Trương Vệ Đông cùng Lô viện trưởng vào phòng giải phẫu mới vội vàng chạy tới . Thân là vợ của cục trưởng cục chăm sóc y tế, cô ta hiển nhiên cũng nhận ra Lô viện trưởng, cho rằng mỗi chính nhất định là ông ta, nhưng lại không biết người chủ đạo lại là người trẻ tuổi ở bên cạnh.

– Giải phẫu vô cùng thuận lợi, Trần lão tiên sinh hiện tại đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm , người cũng đã khôi phục ý thức. – Lô Ích Tồn thần thái thoải mái nói.

Trần Tân Quang vốn đã tuyệt vọng, còn có Vương Vũ Khôn vốn tưởng rằng ông lão bị tên Trương Vệ Đông trẻ tuổi lang băm này giày vo đến chết, nghe vậy cơ hồ là nhảy dựng lên .

– Cái gì? Giải phẫu thuận lợi? Ông lão đã khôi phục ý thức? – Gương mặt cả hai người đều không dám tin .

– Chẳng lẽ đây không phải kết quả mà Trần cục trưởng hy vọng nhìn thấy sao? Chỉ rất đáng tiếc tôi đã tới chậm một bước, Trần lão tiên sinh cử động sẽ không bớt nhanh nhẹn so với trước kia một chút. – Trương Vệ Đông đi đến trước mặt Trận Tân Quang, mặt lộ vẻ tiếc hận nói.

Trương Vệ Đông mặc dù có ý tiếc hận, nhưng nghe lời hắn nói trong tai Trần Tân Quang cùng Vương Vũ Khôn căn bản không thua gì sấm sét giữa trời quang, so với lời nói của Lô Ích Tồn mới rồi còn chấn động hơn một phần.

Lần thứ hai trúng gió, còn là ông lão lớn tuổi, có thể cứu về cũng đã đáng quý hiếm thấy. Không nghĩ đến bây giờ không chỉ trong khoảng thời gian ngắn cứu được về, di chứng vẻn vẹn chỉ là hành động không nhanh nhẹn bằng trước kia, hơn nữa nghe khẩu khí của Trương Vệ Đông, nếu đến sớm một chút, có lẽ ông lão có thể hoàn toàn khôi phục.

Hai người một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, hồi phục tinh thần lại , Vương Vũ Khôn vẻ mặt không tin xông vào trong phòng giải phẫu, giống như nằm trên giường bệnh không phải là cha Trần Tân Quang mà là cha của anh ta, ngược lại Trần Tân Quang không lập tức xông vào, mà năm thật chặt hai tay Trương Vệ Đông, cảm động nói không ra lời .

Hiện tại anh ta mới biết trước kia mình ngu muội dường nào, thiếu chút nữa phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, cũng may Trương Vệ Động lòng dạ rộng lượng không so đo cùng anh ta giống như bình thường, bằng không đợi đến một ngày anh ta hiểu được là chính mình tự hủy cơ hội sống còn của cha, anh ta khẳng định cả đời không thể tha thứ cho chính mình.

Trương Vệ Đông trong lòng còn băn khoăn cuộc so tài bóng rổ, thấy Trần Tân Quang hai tay nắm thật chặt chính mình nói không ra lời, cười vỗ vỗ tay của anh ta, nói:

– Sở trưởng Trần, mau đi xem Trần lão tiên sinh một chút đi, tôi buổi chiều còn có chuyện phải làm, phải lập tức trở về.

Trần Tân Quang nghe vậy không khỏi nhớ tới Trương Vệ Đông trước đó ở trong văn phòng anh ta từng đề cập qua xế chiều hôm nay còn có chuyện…lúc ấy anh ta còn cho là hắn cuồng vọng, tự cao tự đại, đây mới biết hắn thật sự có việc mà không phải tự cao tự đại.

– Trương chuyên gia thật sự thực xin lỗi, buổi chiều ở trong sở … – Trần Tân Quang mặt mũi tràn đầy áy náy nói, có mấy lời anh ta không nói ra, trong lòng rất khó chịu .

– Những lời này không cần nói nữa

Trương Vệ Đông cười cắt lời Trần Tân Quang, sau đó lại chuyển hướng về Lô viện trưởng khẽ gật đầu nói:

– Lô viện trưởng, buổi chiều còn có chuyện, tôi đi trước một bước.

– Tôi tiễn cậu. – Lô viện trưởng vội vàng khách khí nói .

– Không cần đâu, ông còn bận rộn. – Trương Vệ Đông cười khoát tay áo, sau đó xoay người bước nhanh tới thang máy.

Bốn giờ chiều còn có một chuyến xe lửa, hiện tại đã sắp ba giờ rưỡi, Trương Vệ Đông cũng không biết có thể theo kịp chuyến xe này hay không, nếu không kịp chỉ có thể thuê xe về Ngô châu.

Sân vận động đại học Ngô châu, đêm nay đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Học viện Cơ điện như năm trước tổ chức trận bóng rổ quán quân Ngô giang cúp, năm nay đoạt giải quán quân đứng đầu học viện. Mỗi người đội viên dự thi thân người cao lớn, trên mặt tràn đầy biểu cảm tất thắng không lời, ngay cả những thầy cô giáo và học sinh hăng hái đến xem cuộc chiến cũng không ít. Hiên nhiên là một phân tử của học viện cơ điện, bất kể là thầy cô giáo hay học sinh đều thích xem tình cảnh đội bóng rổ của chính Học Viện chà đạp học viện Hoàn Công, chuyện kia so với ở nhà soạn bài hoặc là đứng trong phòng ngủ nói chuyện phiếm đánh bài không thể nghi ngờ còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Không ít thầy cô giáo học sinh học viện Cơ điện hăng hái đến xem cuộc chiến, so với năm trước không bằng, mỗi lần thi đấu nhìn không thấy được mấy bóng dáng cổ động viên của học viện Hoàn Công hôm nay lại tới không ít người, nhìn lại từng dãy nhiều hơn phân nửa là đồng bào phái nữ. Phải biết, nữ nhân đối với bóng rổ mức độ nhiệt tình vốn là kém xa nam nhân, đối với nữ nhân mà nói có thời gian xem bóng rổ còn không bằng đi dạo phố mua sắm, hơn nữa trong loại học viện ngành kỹ thuật như học viện Hoàn Công, nữ nhân xưa nay đều thuộc về phe thiểu số, bình thường thi đấu có thể thấy bóng dáng hai ba người nữ cũng đã không tệ, đêm nay trong đội cổ động viên học viện Hoàn Công nữ tính lại chiếm đa số, không thể không nói là kỳ tích, cũng làm cho đội viên bóng rổ học viện Cơ Điện quanh năm ở trong hoàn cảnh sói nhiều thịt ít từng trận đỏ mặt.

Nếu những cô giáo và nữ sinh của học viện Cơ Điện cũng tới cổ động thật là tốt biết bao, dù là nhiều đến vài con khủng long cũng tốt!

Đội viên đội bóng rổ học viện Cơ điện mắt long lên từng trận, đội viên đội bóng rổ học viện Hoàn Công thấy học viện của mình vậy mà có nhiều chị em phái nữ như vậy đến cổ động, đương nhiên là mặt mày rạng rỡ, có thể diện. Bởi vì cái gọi là thua bóng không thua người, có thể có nhiều cô gái tuổi trẻ như vậy cố ý đến ủng hộ cố gắng, cho dù cuối cùng thua bóng ít nhất về nhân khí lại vững vàng vượt trên học viện Cơ Điện. Đương nhiên có thể không thua bóng là tốt nhất, không chỉ thắng bóng, còn có thể thắng được lòng mỹ nhân.

Chỉ là lúc này nhân vật linh hồn của học viện Hoàn Công hôm nay đến lúc này vẫn chậm chạp chưa xuất hiện ở sân bóng rổ , điều này không khỏi làm tất cả đội viên của đội bóng rổ học viện Hoàn Công trong lòng đều phủ lên một tầng bóng mờ, cũng là điều duy nhất đêm nay làm cho bọn họ cảm thấy không được hoàn mỹ. Tào Vĩnh An vừa mới điện thoại cho Trương Vệ Đông, nhưng không liên lạc được, mắt thấy trận đấu sắp bắt đầu, cũng chỉ có thể trông mong, lo lắng suông.

Trông mong nhân vật linh hồn kia xuất hiện ngoại trừ đội viên bóng rổ của học viện Hoàn Công, còn có không ít thầy giáo và học trò trên khán phòng. Đệ nhất mỹ nữ học viện Hoàn Công cô giáo Tô Lăng Phỉ không thể nghi ngờ là một vị, Lý Lệ, Nhâm Thần Di hiển nhiên cũng đều chờ Trương Vệ Đông.

Về phần nữ sinh càng là phần lớn hướng về Trương Vệ Đông mà tới! Chủ tịch hội sinh viên Lữ Nhã Phân, Trưởng ban văn nghệ Tùy Lệ, Trưởng ban học tập Du Mẫn, Trưởng ban nữ công Ngô Hiểu Ý đều là fan nữ của Trương Vệ Đông. Sức thu hút của bốn cô gái này là rất mạnh, quan hệ lại rộng. Một nửa nữ sinh của học viện Hoàn Công đều bị các cô kéo tới.

Một hàng nữ sinh đầy sức sống ngồi trên khán phòng. Nếu người nào không biết, khẳng định sẽ cho rằng hôm nay là cuộc so tài với học viện Ngoại ngữ, hoặc là học viện Văn học chứ không thể tưởng tượng được họ đến cổ vũ cho giáo sư học viện Cơ điện và học viện Hoàn Công thi đấu bóng rổ.

Đám nữ sinh này không phải là đến cổ vũ cho đám thầy giáo Tào Vĩnh An. Nếu có thời gian rảnh rỗi, các cô còn không bằng đến bên hồ tình chàng thiếp với bạn trai. Các cô đến, đương nhiên là vì đám người Lữ Nhã Phân.

Đám người Lữ Nhã Phân không những hâm mộ tuổi trẻ hào hùng của Trương Vệ Đông mà còn vì kỹ thuật dẫn bóng vô cùng kỳ diệu của hắn. Nào là slam dunk, nào là cắt bóng. Dù sao đối với bóng rổ, đám người Lữ Nhã Phân cũng không hiểu nhiều lắm. Người ta hò hét thì mình cũng hò hét theo. Cho nên bảy phần là nể mặt, còn ba phần là hiệu quả thổi phồng. Gần như nửa sổ nữ sinh học viện đều bị các cô kéo tới. Còn ban nữ sinh nghiên cứu khoa học mà Trương Vệ Đông phụ trách thì đến không sót một người.

Nhưng chỉ có đám người Lữ Nhã Phân tràn ngập sự nhiệt tình đã tới, còn Trương Vệ Đông thì mãi vẫn chưa đến, khiến có không ít thiếu nữ càu nhàu vì chưa thấy được vị giảng viên anh tuấn, thiên hạ vô song thấy Trương. Đám người Lữ Nhã Phần cuống đến độ mồ hôi chảy đầy trán, giống như các cô cũng là thành viên đội bóng rổ.

Trận bóng rổ cuối cùng vẫn bắt đầu theo đúng thời gian quy định. Nhưng Trương Vệ Đông vẫn chưa đến. Tào Vĩnh An bất đắc dĩ phải gọi thấy Lưu Hồng Hiệp tạm thời trám vào vị trí của Trương Vệ Đông.

Quán quân học viện Cơ điện quả nhiên không phải có tiếng mà không có miếng. Trận đấu mới bắt đầu được vài phút, học viện Cơ điện đã hoàn toàn áp đảo học viện Hoàn Công, tấn công quả nào ăn điểm quả đó. Cuối cùng vẫn nhowf Tào Vĩnh An dựa vào sức lực cường tráng, mở một đường máu ném trúng được một bóng, mới tạm thời kết thúc được thể thua Hoàn công.

Cổ động viện của học viện Cơ điện thấy đội bóng rổ của mình đằng đằng sát khí, mạnh như thế, tự nhiên người nào cũng như uống thuốc lắc, cố gắng lớn tiếng la lên. Tiếng hét của họ quanh quẩn trên không ở sân bóng rổ.

Trái lại cổ động viên của học viện Hoàn Công, vốn đại đa số là đến vì Trương Vệ Đông , lại là nữ sinh chiếm đa số. Thấy Trương Vệ Đông vẫn không tới, mà sự thể hiện của học viện Hoàn Công cứ như đàn bà, nên người nào cũng trở nên vô tình. Ngẫu nhiên có người hô lên vài tiếng, nhưng lập tức lại bị thanh âm của học viện Cơ điện át mất.

Đội cổ động viên không cổ vũ, sự nhiệt tình của đội bóng rổ học viện Hoàn Công cũng giảm đi. Đã hơn nửa hiệp, điểm số song phương vẫn như cũ. Đến lúc này mọi người cũng chẳng còn hy vọng gì về trận đấu. Các nữ cổ động viên của học viện Hoàn Công đã ngồi không yên. Các cô đến là để xem vị thầy giáo đẹp trai, nhìn cú bay người giống như Jordan và là vì thắng lợi, chứ không phải đến nhìn cảnh thất bại như vậy. Nếu như thế, vậy thì còn không bằng đến phòng tự học. Nói không chừng còn được nhìn mấy anh sinh viên đẹp trai.

-Chị Nhã Phân, thật sự là sắp chết người rồi. Trương lão sư sao giờ vẫn chưa tới? Có lẽ nào không tới không?

Thấy đội cổ động viên thật vất vả mới hiệu triệu được sắp có dấu hiệu tan rã, Tùy Lệ cuống đến độ trán đổ mồ hôi. Không nói lần này thua hay không, trên cơ bản học viện Hoàn Công đã không còn hy vọng. Cho dù có, lần sau có muốn triệu tập đội ngũ cũng khó.

-Chắc có lẽ không đi, nhưng bất kể như thế nào, trước tiên ổn định người đã.

Dù sao Lữ Nhã Phân cũng là chủ tịch hội sinh viên, ngược lại rất có phong độ của đại tướng. Mặc dù vạn phần, nhưng trên mặt cô vẫn hết sức bình tĩnh.

Ừm! Tùy Lệ gật nhẹ đầu, sau đó thừa dịp giữa trận nghỉ ngơi, một đám cổ động viên đội bóng rổ đi qua, đám người Lữ Nhã Phân cũng không nhàn rỗi, cũng đứng dậy đi theo. Đương nhiên, trong lúc động viên, khuôn mặt tươi cười là điều phải có. Ngược lại, đám người Triệu Tinh Nguyên, Lý Trung làm công tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thường thì nam sinh thích xem bóng rổ, tuy rằng hiện tại đang thua nhưng vẫn còn sướng hơn ở phòng ngủ, phòng học. Thứ hai, nam sinh cũng có nghĩa khí hơn. Nề mặt Triệu Tinh Nguyên đến thì tự nhiên không thể nửa đường bỏ đi. Đương nhiên, ở quan trọng nhất vẫn là điểm thứ ba. Cuộc so tài tối nay, nữ sinh đến xem rất nhiều. Không chỉ có nữ sinh mà còn còn nữ giảng viên, như cô Tô Lăng Phi, cô Nhâm Thần Di, đều là những giảng viên gợi cảm, thành thục như quả anh đào chín mọng. Bình thường muốn được nhìn một cái cũng khó khăn, có được cơ hội ở khoảng cách gần như hôm nay, tự nhiên là họ không bỏ đi được.

– Lão Tào, nếu không thì hiệp đấu sau không cần đấu nữa?

Một chàng thanh niên cao khoảng 1m9, toàn thân tràn đầy sức mạnh bước đến bên cạnh Tào Vĩnh An, dùng cùi chỏ huých huých, vẻ mặt chế nhạo.

Người thanh niên đó là đội trưởng đội bóng rổ học viện Cơ điện tên là Chu Quốc Lương. Tất cả mọi người đều yêu thích bóng rổ, bình thường hay bí mật chơi cùng với nhau. Tuy không cùng một học viện nhưng quan hệ rất thân thiết.

-Nói thừa! Nếu hôm nay chẳng phải đội viên của chúng tôi bận việc không đến được thì các người chắc hẳn phải gục xuống rồi.

Tào Vĩnh An nhìn vẻ mặt trêu tức của Chu Quốc Lương, trong lòng muốn đập một cái vào mặt

-Thôi đi lão Tào, học viện Hoàn Công các người và học viện Văn học, học viện Y học đều kém xa chúng tôi.

Chu Quốc Lương nói một cách khinh thường.

Tào Vĩnh An thấy vẻ mặt xem thường của Chu Quốc Lương, trong lòng tức giận đến nổi bão. Những điểm vẫn còn đó, một hơi không phát ra được chỉ biết buồn bực quay đầu bước đi và thầm mắng xối xả Trương Vệ Đông.

-Lão Tào, đội trưởng Tào, anh đừng bỏ đi chứ?

Chu Quốc Lương thấy Tào Vĩnh An quay đầu bỏ đi, lại vẫn huênh hoang khoác lác như trước.

-Có tin lão tử đá chết cậu hay không?

Hai người đều có tính tính bộc trực. Tào Vĩnh An đang nổi nóng, cũng chẳng chú ý đến ngôn từ cử chỉ của giáo sư. Thấy Chu Quốc Lương ăn nói như vậy, y liền trừng mắt mắng.

Chu Quốc Lương thấy Tào Vĩnh An tức giận như trâu đực, vội ngượng ngùng, khoát tay nói:

– Được, tôi không nói nữa.

Nhưng Chu Quốc Lương còn chưa nói gì thì đã có người xông tới với vẻ mặt châm chọc:

– Lão Tào, lần trước nghe anh nói muốn hạ gục chúng tôi, đoạt giải quán quân kia mà. Hôm nay như thế nào đây?

Người này cũng thường xuyên đánh banh với Tào Vĩnh An, tên là Vương Vũ. Người cũng như tên, uy vũ cao lớn nhưng tính cách lại như thái giám trong nội cung, thích nhìn sự kinh ngạc của người khác.

Tào Vĩnh An xem thường người này nhất, cảm thấy người này bề ngoài uy vũ nhưng tính cách lại như một tên thái giám. Không nghĩ tới hôm nay thua trận bóng, người này lại xông tới, hơn nữa còn tự vạch áo cho người xem lưng. Tào Vĩnh An kích động đến mức muốn nhảy lên, nhưng lại mình đã nói thì đành phải thừa nhận, trong lòng lại càng hận cái tên thư sinh mặt trăng Trương Vệ Đông.

Nếu biết thế này thì ban đầu không nên tin vào hắn. Tào Vĩnh An tức giận thở dài. Nhưng trong lúc đang thở dài, Tào Vĩnh An lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang vội vàng chạy tới, hai mắt sáng lên, liên bước tới đón Trương Vệ Đông, sau đó đâm một cái vào ngực của hắn, nói:

– Xú tiểu tử, tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới chứ?

– Không phải, đội trưởng Tào, vừa lúc gặp chuyện gấp thoát thân không được nên mới tới muộn.

Trương Vệ Đông ngượng ngùng.

Mặc dù Tào Vĩnh An là giảng viên đại học, nhưng tính cách lại thô kệch. Vừa nãy còn mắng Trương Vệ Đông xối xả, nhưng giờ thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trương Vệ Đông cúi thấp đầu xin lỗi, trong nháy mắt cơn tức lại hóa thành hư không, một lần nữa đấm vào ngực hắn:

– Được rồi, đừng nói nữa. Nhanh chân thay quần áo đi.

Trương Vệ Đông gật nhẹ đầu, xoay người chuẩn bị đi thay quần áo. Vào lúc này Chu Quốc Lương và Vương Vũ cũng đi tới.

-Lão Tào, thành viên mà anh nói không phải cậu ta chứ?

Chu Quốc Lương chỉ vào Trương Vệ Đông, vẻ mặt không dám tin.

-Như thế nào? Đừng xem thường người khác. Nói cho cậu biết, nếu không phải hôm nay cậu Trương có việc đến muộn thì điểm số đã được ghi ngược lại rồi.

Tào Vĩnh An choàng vai Trương Vệ Đông và nói. Sau khi nói xong, ánh mắt y kìm không được liếc nhìn điểm số ghi trên bảng với sắc mặt tiếc nuối.

Điểm số cách xa nhau quá. Cho dù Trương Vệ Đông đã tới, những trận đấu cũng diễn ra được một nửa. Trương Vệ Đông có lợi hại bao nhiêu, học viện Cơ điện cũng không phải ngồi không. Nếu có Trương Vệ Đông ngay từ đầu, có lẽ còn có khả năng gặm cục xương cứng này. Nhưng hôm nay, chút hy vọng của Tào Vĩnh An cũng bay mất

-Lão Tào, anh trở nên khoác lác từ khi nào vậy. Không phải là tôi đã kích cậu ta, nhưng cậu ta tham gia đội bóng rổ nữ thì được.

Vương Vũ lại bắt đầu phát huy cá tính của mình.

Trương Vệ Đông hơi cau mày, nhìn Vương Vũ chằm chằm , sau đó không nói một lời quay người đến phòng thay quần áo. Hắn xem như nhớ kỹ người này.

Vương Vũ không biết vì sao chỉ bị Trương Vệ Đông nhìn thoáng qua nhưng lại vô tình có cảm giác không rét mà run.

-Cái miệng của cậu sẽ hại cậu đấy.

Tuy nói Tào Vĩnh An có chút bất mãn Trương Vệ Đông đến muộn, nhưng Vương Vũ lại ví von thành viên của đội mình như vậy thì đúng là hơi quá đáng, không khỏi trừng mắt nhìn y một cái.

Vương Vũ lơ đễnh, nói:

– Vốn là lông mày xanh đôi mắt đẹp, dáng người cao ráo. Tôi sợ lát nữa sẽ không chịu được người ta đụng một cái.

-Vương Vũ, bớt tranh cãi đi.

Chu Quốc Lương thấy Tào Vĩnh An có dấu hiệu muốn bùng nổ thì vội vàng lôi Vương Vũ đi. Lúc này Vương Vũ thấy mình đã châm chọc xong, hài lòng trở về đội của mình. Ngay khi Vương Vũ và Chu Quốc Lương vừa trở về đội của mình, chuẩn bị cho hiệp sau thì trong sân bóng rổ, các nữ sinh đột nhiên hét lên chói tai.