Chương 130: Hung hăng kiêu ngạo

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Con mẹ nó… đã tới đây làm công chúa… còn giả thanh thuần cái gì… ngủ với hắn một lần sẽ chết sao?

Trong lối đi nhỏ A Hổ hai mắt phóng hỏa xông về phía một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn màu trắng, lộ ra cặp đùi tuyết trắng mà mắng chửi.

– Tôi cũng không bản thân, tôi chỉ hát cùng uống cùng!

Cô gái trẻ tuổi sợ hãi dán vào tường, trong mắt chứa nước mắt thấp giọng phản bác.

– Bồi bồi bồi, bồi con mẹ mày! – A Long tóc dài xanh mặt măng.

Cô gái trẻ tuổi thấy A Hổ và A Long hung hăng, hai mắt đỏ bừng, dường như hận không thể xé xác cô, rốt cuộc nhịn không được ôm hai gối ngồi xổm bên đường thấp giọng nức no.

– Con mẹ nó, các người có phải là đàn ông hay không? Có giỏi các ngươi xông vào giết chết Hứa Minh Hâm kia! Ở chỗ này chửi phụ nữ tính con mẹ nó anh hùng cái gì?

A Tước vẫn ăn mặc nóng bỏng, hóa trực cực dọa người chỉ vào A Long và A Hổ mắng.

– Con mẹ nó mày cho rằng ông không muốn sao? Nhưng người ta là con trai Phó khu trưởng, là có nhà quan!

A Long hai mắt đỏ bừng mắng lại, sau đó bởi vì không cách nào phát tiết phẫn nộ, năm chặt tay nặng nề đấm lên vách tường.

Một quyền tùy ý kia đánh lên vách tường lối đi nhỏ, không khí bỗng nhiên trầm mặc, chỉ còn cô gái trẻ tuổi ngồi xổm bên tường thấp giọng nức nở.

– Tôi thấy nên hay không để tiểu Tống…

Hồi lâu, tên gay cao lớn thô kệch A Vũ nhìn cô gái ngồi xổm nức nở bên tường, hơi nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

– A Vũ, mày nói gì thế, con mẹ nó mày điên rồi à?

A Tước nghe vậy tức giận nặng nề đưa tay đây A Vũ một cái.

Cô gái vốn ngồi xổm bên tường thấp giọng nức nở nghe vậy bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt tú lệ trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt ngập nước lộ vẻ bất lực và hoảng sợ.

– Tao điên rồi? Vậy mày nói phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mày muốn để đại ca tự mình đi ra nói những lời này sao? – A Vũ đẩy A Tước ra, đỏ mắt hỏi ngược lại.

– Tao tin tưởng đại ca sẽ không như vậy! – A Tước hơi sững sờ, lập tức cứng cổ nói.

– Sẽ không? Con mẹ nó, những công tử kia vì thể diện chuyện gì không làm được, không đưa cô nàng này vào, mày đợi đại ca bị đuổi từ trong ra đi! – A Vũ hô lên.

A Tước nghe vậy trầm mặt xuống, tuy tuổi cô không lớn, nhưng lại biết có một số công tử còn không bằng những người lăn lộn trên đường, hơn nữa bởi vì đằng sau họ có chỗ dựa, có ô dù, làm chuyện xấu căn bản không kiêng nể gì. Không giống như bọn họ nói là lăn lộn trên đường, bộ dạng như rất trâu bò, nhưng trên thực tế chỉ có trong lòng họ hiểu rõ, trâu bò chỉ là đối với dân chúng bình thường, gặp phải người có quyền, họ vẫn phải cụp đuôi lại làm người.

– Dù sao đánh chết tao tao cũng không vào được!

Thấy A Tước cũng trầm mặc lại, không biết cô gái được gọi Tiểu Tống kia lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đứng lên, cắn răng, vẻ mặt quật cường kêu lên.

Bốn người A Trước nghe vậy đều quay đầu liếc Tiểu Tống, sau đó đều trầm mặc.

Mặc dù trong mắt rất nhiều người băng đảng đua xe không phải thứ gì tốt, Chí Tôn Ngu Nhạc Thành này cũng không phải nơi gì sạch sẽ, nhưng họ làm việc vẫn có nguyên tắc. Loại chuyện bắt buộc công chúa lấy thân tiếp khách này, Chí Tôn Ngu Nhạc Thành không thể làm, đây là quy củ mà đại ca Thiết Thủ Đỗ Uy định xuống. Nếu không phải việc hôm nay khá khó giải quyết, rất khó dọn dẹp, A Vũ cũng sẽ không đưa ra đề nghị như vậy.

– A Tước.

Vừa lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong lối đi nhỏ.

– Anh Đông!

A Tước thấy là Trương Vệ Đông, hai mắt không khỏi sáng ngời, vui mừng kêu lên, chẳng qua trong nháy mắt vẻ vui mừng trên mặt cô lại ảm đạm xuống.

Thân thủ Trương Vệ Đông lợi hại đến trình độ kinh khủng, nhưng vậy thì sao? Bây giờ là xã hội pháp chế, có đánh cũng chỉ có thể uy hiếp những người như họ, giống như họ uy hiếp những dân chúng không quyền không thế.

– Xảy ra chuyện gì thế? Mấy người tập trung trong lối đi nhỏ này làm gì? – Trương Vệ Đông chỉ cô gái nước mắt giàn lụa hỏi.

Thấy Trương Vệ Đông hỏi, mặc dù biết rõ nói cho hắn cũng vô dụng, nhưng cô vẫn nhịn không được tức giận nói:

– Bên trong có một tên con nhà quan động tay động chân với Tống Vũ Hinh, còn mạnh mẽ bức ép cô ấy, cô ấy cào rách mặt hắn sau đó trốn thoát. Hiện giờ đại ca của chúng tôi đang chịu tội với bọn hắn ở bên trong, đã một lúc rồi chưa có đi ra.

Trương Vệ Đông nghe vậy, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra hơi khí lạnh, lạnh lùng hỏi:

– Tên con nhà quan kia lại lịch gì?

– Hứa Minh Hâm con trai Phó khu trưởng khu thành động Hứa Khôn, là tên dựa vào cha hắn khi r phách nữ, phụ nữ gì cũng chơi, cũng không biết đã đẩy ngã bao nhiêu cô gái, đúng là một tên cầm thú! – A Tước cắn răng.

Trương Vệ Đông hiện giờ cũng có vài phần lịch duyệt xã hội, vừa nghe nói đối phương là con trai Phó chủ trưởng khu thành động, biết rõ đoán chừng lần này Đỗ Uy có phiền toái. Một thương nhân nga trắng nửa đen, vẫn chưa ra hình ra hồn như gã, Chí Tôn Ngu Nhạc Thành lại ở khu thành động, vừa vặn trực thuộc khu vực của cha người ta, xa xa không đủ tư cách -đấu với người ta. Người ta chỉ cần động tới quan hệ, khiến cho người của Cục Công an tới đột kích kiểm tra vài lần, chỉ sợ không bao lâu Chí Tôn Ngu Nhạc Thành cũng phải đóng cửa.

Đỗ Uy dùng mồ hôi và máu lăn lộn ở tầng dưới chót nhiều năm, mới có được cục diện giống như hôm nay, nếu như Chí Tôn Ngu Nhạc Thành đóng cửa, chỉ sợ không bao lâu sau gã sẽ bị đánh về nguyên hình. Nhìn từ đó, đến giờ Đỗ Uy vẫn không giao Tống Vũ Hinh ra, coi như là rất đáng quý rồi.

Cái gọi là đường khác nhau không nghĩ giống nhau, trước kia Trương Vệ Đông là giảng viên đại học, Đỗ Uy là Tổng gám đốc lăn lộn trên đường, cho dù Đỗ Uy có nịnh nọt, Trương Vệ Đông cũng không để gã ở trong lòng, hưng bây giờ không khỏi coi trọng Đỗ Uy vài phần, cảm thấy gã cũng tính là một nhân vật.

Nghĩ tới đây, hàn quang lóe lên trong mắt Trương Vệ Đông, nhàn nhạt hỏi:

– Hiện giờ họ đang ở đâu? Dẫn ta đi xem. – Anh Đông, hay là thôi đi! – A Tước nghe vậy vốn vui vẻ, tiếp theo lại giống như quả bóng da bị xì hơi.

Không có biện pháp, đây không phải xã hội đen sống mới với nhau, ai có thể đánh người đó? Người ta là con trai Phó khu trưởng, Trương Vệ Đông đi cũng không tốt.

– Đúng vậy. Anh Đông! Đám con cháu rùa kia không đáng sợ, đáng sợ chính là người đứng phía sau bọn chúng, vẫn chờ xem một chút.

A Vũ sợ Trương Vệ Đông là người dạy học sinh, không biết quan hệ lợi hại trong đó, cũng vội vàng nói theo.

– Yên tâm, tôi nắm chắc trong lòng.

Trương Vệ Đông nói xong nhanh chóng đi tới phòng Đế Vương cách nơi này hơn 10m.

Dùng tu vi hiện giờ của Trương Vệ Đông, muốn tìm người thực sự rất dễ dàng, chẳng qua phải phát động thần thức tìm tòi mà thôi. Đã là A Vũ bọn họ liên tục ngăn cản, Trương Vệ Đông cũng lười hỏi họ, trực tiếp thả thần thức quét ra, lập tức nhận ra căn phòng chỗ Đỗ Uy. Chẳng qua khiến hắn ngoài ý muốn là, trong phòng kia ngoại trừ Đỗ Uy, vẫn còn một người hắn quen.

Thấy Trương Vệ Đông đi thẳng về phía phòng Đế Vương, đám người A Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh hãi, sau đó vội đi theo vào.

Chẳng qua mới đi được hai bước, A Vũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu phân phó một người bên cạnh:

– Trong chương cô nàng kia!

– Để cô ấy đi! – Chẳng qua A Vũ vừa nói xong, Trương Vệ Đông đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói.

A Vũ há to miệng muốn nói, nhưng ánh mắt vừa thấy đôi mắt lạnh lẽo của Trương Vệ Đông, lời đến miệng lại nuốt vào, sau đó phất tay với người bên cạnh:

– Hiểu chứ, để cô ấy đi.

Tống Vũ Hinh vốn nghe được lời A Vũ nói, tim đập nhảy lên tới cổ rồi, cho rằng đêm nay chạy trời không khỏi năng, không nghĩ tới, thanh niên được gọi là anh Đông nhẹ nhàng nói một câu, dĩ nhiên khiến cô tránh được một kiếp. Tống Vũ Hinh lau nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng đơn độc đang từ từ đi xa, sau đó xoay người lắc lắc cặp mông vểnh lên được váy ngắn bọc chặt chẽ, kinh hãi rời đại sảnh, đi ra ngoài như trốn.

Phòng Đế Vương, ghế sa lon bằng da thật, Hứa Minh Hằm ngậm điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt phách lối, liếc mắt nhìn Đỗ Uy đứng bên bàn trà. Chẳng qua gò má trái bị một vết cào đỏ tươi bằng móng tay, khiến cho thần thái hung hăng càn quấy của gã nhìn qua hơi chật vật.

Trong phòng ngoại trừ Hứa Minh Hâm và Đỗ Uy, còn có hai nam ba nữ, một vị trong đó dĩ nhiên là Diệp Phong.

Lúc này Diệp Phong đang trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang, hai mắt thú vị nhìn Đỗ Uy, hai tay không thành thật thăm dò qua lại trên người hai cô gái xinh đẹp. Từ khi bị đuổi khỏi chức vụ Phó Chủ nhiệm Phòng Đốc tra Văn phòng Thành ủy, không bị ước thúc thân phận, trong khoảng thời gian này Diệp Phong hoàn toàn thả lỏng, làm việc cũng không cố kỵ, cả ngày ăn uống chơi gái đánh bạc với đám người Hứa Minh Hâm, không khác gì công tử ca.

Một nam tử khác dáng người mập mạp, đôi mắt bị thịt mỡ trên mặt chen lấn thiếu chút nữa nhìn không thấy. Gã còn hơn cả Diệp Phong, hai tay béo mập vén váy cô gái, trực tiếp cởi uần lót bên trong của cô, lộ ra hơn nữa cặp mông trắng như tuyết, nắm lấy xoa loạn phía sau.

Đỗ Uy đứng bên bàn trà, hơi khom người về phía Hứa Minh Hâm, vẫn cẩn thận từng chút, nhưng đã mất đi uy phong và tiêu sái của đại ca.

– Tổng giám đốc Đỗ, hôm nay anh không đưa cô nàng kia tới cho ông thoải mái trên giường, anh cứ đợi đến lúc Chí Tôn Ngu Nhạc Thành đóng cửa đi!

Hứa Minh Hâm nhổ một bãi nước miếng, bộ dạng hung hăng măng Đỗ Uy.

– Thiếu gia hứa, đó là sinh viên tạm thời tới đây làm việc không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng tha cho cô ấy một lần! Trên lầu tôi còn có cô nàng xinh đẹp hơn, nếu không tối gọi tới cho ngài giảm nhiệt!

Vẻ tức giận lóe lên rồi biến mất trong mắt Đỗ Uy, khuôn mặt gã mang theo nụ cười khiêm cung, eo cũng thấp hơn vừa rồi.

– Tiểu Ha, xem ra công tử Phó khu trưởng của cậu không dùng được ở chỗ này rồi!

Bàn tay Diệp Phong tiến vào trong áo ngực cô gái, hung hăng nắm lấy một cái, sau đó liếc nhìn Đỗ Uy, cười nhạt nói.

Hiện giờ mặc du Diệp Phong bị mất chức, nhưng dù sao vẫn còn một ông cậu làm Phó Chủ tịch thành phố, lời này của gã khiến Hứa Minh Hâm cảm thấy rất mất mặt.

– Mẹ nó! Mặt mũi ông đây đã mất hết rồi, mày còn đẩy đua với ông, có phải mày coi lời của ông vào tai này ra tai kia không!

Nói xong Hứa Minh Hâm đứng dậy khỏi ghế sa lon, tiện tay cầm bình rượu đập tới đầu Đỗ Uy phía trước.

Đỗ Uy thấy thế, trên mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ không trốn tránh. Rầm một tiếng, bình rượu đập vào đầu Đỗ Uy, máu tươi chậm rãi chảy dọc xuống trán gã, tăng thêm vài phần dữ tợn cho khuôn mặt thon gầy của Đỗ Uy.