Chương 212: Chế dược

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc nói chuyện, ba người thấy một chiếc Mercesdes vụ chạy vào từ cửa trường học, sau đó dừng lại cách bọn họ mấy mét.

Một người đàn ông trung niên xuống xe, dáng người không cao nhưng rất khôi ngô, cổ thô rộng, sải bước đi đường có chút khí thế, chẳng qua bụng hơi lồi ra, mơ hồ có vẻ béo. Tuy nhiên đối với hiện giờ phần lớn bụng bia mà nói, người đàn ông trung niên này đến giờ còn giữ được cơ thể như vậy đã là rất tốt.

Người đàn ông trung niên mặc cầu kỳ, cổ tay còn đeo đồng hồ vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, hiển nhiên là người thành công.

Gã hẳn là Lỗ Khiếu Phong? Chẳng qua nhìn tu vi lại kém Sở Triều Huy rất nhiều, không sai biệt lắm với Đàm Vĩnh Khiêm hiện giờ mới bắt đầu tu luyện. Trương Vệ Đông nhìn người đàn ông trung niên đi tới, trong lòng thầm ngờ vực.

– Sở sư bá, Đàm sư thúc, chào hai vị, vị này là… !

Người đàn ông trung niên là Lỗ Khiếu Phong đi tới trước mặt hai người già, mỉm cười bắt chuyện với hai vị trưởng bối, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Trương Vệ Đông, khuôn mặt hơi lộ vẻ nghi hoặc.

– Trương Vệ Đông, là giảng viên đại học Ngô Châu, cũng là anh em kết nghĩa với Đàm sư thúc của cháu, luận bối phận cháu phải gọi sư thúc rồi. – Sở Kiến Hiến cười giải thích.

Lỗ Khiếu Phong nghe vậy lông mày không khỏi nhíu lại theo bản năng. Gã là người thích thể diện, năm nay bốn tám tuổi, là Tổng giám đốc một công ty chế dược, tài sản cá nhân hơn. trăm triệu, coi như nhân vật có mặt mũi ở Ngô Châu, mà người thanh niên trước mắt này nhìn -qua cũng chỉ hai mươi mà thôi, muốn gã mở miệng gọi hắn một tiếng sư thúc, thật sự hơi khó mở miệng.

Chẳng qua hai vị lão nhân gia trước mắt này không chỉ là bạn bè tốt nhất của người cha đã mất của gã, hơn nữa hai người bọn họ hiện giờ cũng là nhân vật hết sức quan trọng trên chính đàn thành phố Ngô Châu, thực tế Đàm Vĩnh Khiêm là Thường ủy Thành ủy, Thư ký trưởng. Trong nước loại người làm xí nghiệp như gã cân nhất chính là người trong quan trường. Nếu không phải cân nhắc tới hai nhân tố này, theo tính cách và địa vị hiện giờ của Lỗ Khiếu Phong, gã căn bản sẽ không cần suy nghĩ xem có nên gọi người này là sự thúc hay không.

– Đừng nghe Sở sư huynh, chúng ta tự có quan hệ của chúng ta, như vậy đi, ngài lớn tuổi vậy tôi gọi ngài là Lỗ sư huynh.

Trương Vệ Đông cũng thực sự không quen bị một người bốn mươi năm mươi tuổi gọi sự thúc, thấy Lỗ Khiếu Phong nhíu mày, vội vàng cười đưa tay nói.

Mặc dù Lỗ Khiếu Phong không biết vì sao Đàm Chính Minh lại kết bái với Trương Vệ Đông, nhưng thấy người trẻ tuổi trước mắt này biết khiêm tốn, trong lòng không khỏi thầm thả lỏng. Nếu như hắn thật muốn kiên trì, Lỗ Khiếu Phong không thể không cho Đàm Chính Minh thể diện, chỉ có thể trải lòng gọi một tiếng sư thúc. Dù sao cha của Lỗ Khiếu Phong và Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiến ba người năm đó được xưng là Ngô Châu tam kiệt, xưa nay quan hệ ngang hàng, theo quy củ võ lâm, anh em kết nghĩa của Đàm Chính Minh, gã quả thực phải gọi mộ tiếng sư thúc. Còn trong lòng không tôn kính người sư thúc Trương Vệ Đông này, lúc không có Đàm Chính Minh gã có gọi sư thúc hay không lại là chuyện khá.

– Như vậy sao được, đã là người trong võ lâm vẫn phải theo quy củ võ lâm. – Lỗ Khiếu Phong vươn tay bắt tay Trương Vệ Đông, mặt khó xử nói.

– Cái gì không được, hiện giờ là thời đại nào rồi, ai còn quan tâm chuyện này, ở nước ngoài ngay cả trưởng bởi người ta cũng gọi thăng tin!

Trương Vệ Đông nhìn ra được kỳ thực Lỗ Khiếu Phong tán thành trong lòng. Chẳng qua hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà vạch trần.

– Đã như vậy, ta đây liền vô lễ, lấy sư huynh gọi nhau đi.

Lỗ Khiếu Phong thuận thế mà nói.

Sở Kiến Hiến và Đàm Chính Minh hai người bao nhiêu tuổi rồi, sao không nhìn ra ý đồ của Lỗ Khiếu Phong, không khỏi đều âm thầm lắc đầu, biết rõ bởi vì thành kiến thế tục mà Lỗi Khiếu Phong đã mất đi cơ hội tốt kết giao với Trương Vệ Đông. Chẳng qua lời này hai người sẽ không vạch trần, hiện giờ Trương Vệ Đông là cao nhân, nếu là cao nhân tự nhiên có phần thanh cao của cao nhân. Nếu như không phải Trương Vệ Đông bày ra chỗ thần kỳ, Lỗ Khiếu Phong gọi sư thúc, không chỉ trọng lượng tiếng sư thúc này không khác biệt sư huynh lắm, chỉ sợ ngay cả Trương Vệ Đông cũng không cảm thấy thú vị. Còn không bằng thuận theo tự nhiên, hết thảy xem cơ duyên của Lỗ Khiếu Phong.

– Cứ quyết định như vậy đi.

Trương Vệ Đông sợ hai vị lão nhân phản đối, vội vàng quyết định chuyện này.

– Được rồi, hai người muốn xưng hô thế nào là chuyện của hai người. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vẫn lên xe đi. – Đàm Chính Minh nhìn chăm chăm Lô Khiếu Phong, sau đó nhìn.

Lỗ Khiếu Phong thấy cái nhìn này của Đàm Chính Minh đột nhiên cảm thấy hối hận, bởi vì gã đột nhiên nhớ tới, nếu như Trương Vệ Đông thật sự kết bái anh em với Đàm Chính Minh, như vậy hiện giờ Thư ký trưởng Thành ủy Đàm Vĩnh Khiêm chắc chắn phải gọi hắn là chú, như vậy ngay cả Thư ký trưởng Thành ủy cũng phải gọi Lỗ Khiếu Phong gã một tiếng chú. Bản thân lại nghĩ gọi hắn là sư huynh có sai lầm hay không? Phải biết rằng vị trưởng bối Đàm Chính Minh này, bởi vì cha gã sớm mất, Lỗ Khiếu Phong rất ít đi lại với ông ta, nhưng Thư ký trưởng Đàm gã lại rất cần.

Chẳng qua Lỗ Khiếu Phong nhanh chóng cảm thấy sự lo lắng của gã thực buồn cười, một giảng viên trẻ tuổi của đại học Ngô Châu, nếu như không phải bởi vì võ lâm đại hội lần này, chỉ sợ hai người cũng sẽ không chạm mặt, chớ nói chi sau này ba người ở cùng một chỗ.

Không gian trong xe Mercesdes-Benz rất lớn, ngoại trừ chỗ điều khiển, ghế phụ phía trước, đằng sau có năm chỗ, một hàng hai chỗ, một hàng ba chỗ.

Hai người già ngồi phía trước, Trương Vệ Đông và Lỗ Khiếu Phong hai người ngồi phía sau. Sau khi bốn người bọn họ ngồi ổn thỏa, xe chậm rãi rời khỏi đại học Ngô Châu.

– Khiếu Phong à, có phải gần đây vẫn bận làm ăn, ngay cả võ công cũng hoang phế hay không? – Sau khi lái xe ra khỏi đại học Ngô Châu, Sở Kiến Hiến mở miệng trước.

Lỗ Khiếu Phong sờ lên chiếc bụng hơi nhô lên của mình, hơi ngượng ngùng nói:

– Đúng vậy, gần đây bận rộn làm ăn, công phu hoang phế không ít.

– Cháu nha, ta thấy lần này cháu tới đại hội võ lâm chỉ sợ chủ yếu là vì việc buôn bán của cháu đúng không?

Lỗ Khiếu Phong hơi xấu hổ cười không phủ nhận. Sở Kiến Hiên và Đàm Chính Minh thấy Lỗ Khiếu Phong không phủ nhận, họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ và cảm thán trong lòng đối phương. Hiện giờ mặc dù cũng không ít người tập võ, nhưng võ lâm xuống dốc đã là xu thế.

– Lỗ sư huynh làm buôn bán gì? – Trương Vệ Đông thấy không khí trong xe dường như hơi áp lực, chủ động hỏi.

– Công ty chế dược, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như Trương sư huynh có chuyện gì cần dùng tới tôi cứ mở miệng.

Trương Vệ Đông vừa mở miệng, lại khiến Lỗ Khiếu Phong thở dài một hơi, vội vàng lấy danh thiếp ra đưa cho hắn.

– Hóa ra Lỗ sư huynh là Tổng giám đốc, không biết công ty của huynh chủ yếu sản xuất thuốc gì?

Trương Vệ Đông nhận danh thiếp, thấy trên đó viết Tổng giám đốc công ty chế dược Lỗ thị Lỗ Khiếu Phong.

Lỗ Khiếu Phong đương nhiên không biết Trương Vệ Đông không chỉ là cao nhân có vị trí trong võ lâm, hơn nữa còn là thần y, thấy Trương Vệ Đông hỏi, cũng khong nghĩ nhiều:

– Chủ yếu là một số thuốc pha chế sẵn, cũng sản xuất một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe. Chẳng qua hiện giờ thị trường cạnh tranh kịch liệt, làm ăn khó khăn. Thật ra Sở sư bá nói không sai, lần này tôi đi tham gia đại hội võ lâm, luận bàn nghiên cứu và thảo luận là thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn kết giao một số võ lâm đồng đạo, xem mọi người có cơ hội hợp tác hay không.

Trương Vệ Đông nghe vậy trong lòng hơi động một chút, cười nói:

– Hóa ra là như vậy, chẳng qua tôi cho rằng làm ăn khó khăn, kỳ thực chủ yếu chính là không sản phẩm vượt qua thử thách chất lượng.

– Lời này của Trương sư huynh nói đúng, chẳng qua lại khó. Đầu năm nay huynh đừng xem trên thị trường thuốc mới rất nhiều, kỳ thực đều là bình mới rượu cũ, đơn giản sửa lại cái tên mà thôi. – Lỗ Khiếu Phong cảm khái nói. –

Trương Vệ Đông cười cười, trong lòng hắn có mấy phương thuốc thích hợp với mọi người thể chất khác nhau có thể sử dụng, chẳng qua có thích hợp sản xuất trong nhà xưởng hay không trong lòng hắn chưa có tính toán, đồng thời đối với Lỗ Khiếu Phong này trong lòng hắn cũng chưa hiểu rõ, cho nên không có nói tiếp.