Chương 215: Thầy giáo Trương hay Trương sư thúc

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thầy Trương, là thấy thật sao? Sao thấy cũng có mặt ở đây? – Bạch Khiết thay đúng là Trương Vệ Đông liền không kìm được vui mừng, vội bước nhanh về phía hắn.

– Trương sư đệ quen con gái tôi sao? – Bạch Viên Bác- tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Hồng Xan m vô cùng bất ngờ về chuyện này.

– Bố, cái gì mà Trương sư đệ? Thầy ấy là bác sĩ danh dự khoa Đông y của bọn con đấy.

Bạch Khiết không hiểu bố đang nói gì. Vì vội vã chạy về phía Trương Vệ Đông nên trên khuôn mặt trắng mịn lấm tấm chút mồ hôi, hơi thở gấp gáp mang theo vị quyến rũ mê người.

– Haha, Trương Sư Đệ xem ra chúng ta thật đúng là có duyên, không ngờ cậu và con gái tôi lại là đồng nghiệp. – Bạch Viễn Bác nghe vậy liền ngây ra một lúc, sau đó vỗ vai Trương Vệ Đông cười ha hà.

– A! Chẳng lẽ thấy Trương cũng là…

Bạch Khiết như hiểu ra điều gì đó, vừa chỉ tay về phía Trương Vệ Đông, vừa chỉ tay về phía Bạch Viễn Bác. Lúc này cô ấy đã hiểu vì sao Trương Vệ Đông cũng có mặt ở đây. Chỉ có điều Trương Vệ Đông đẹp trai trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh như vậy, nếu nói là bác sĩ thì còn có người tin, chứ nếu nói hắn là người luyện võ thì quả thật khiến người khác phải bất ngờ. Hơn nữa Trương Vệ Đông mới có ngoài 20 tuổi, mà bố của cô đã ngần ấy tuổi rồi, hai người xung hô huynh đệ quả thật khiến Bạch Khiết quá bất ngờ. – Đúng vậy, bất ngờ lắm đúng không? Nhưng tôi cũng không ngờ cô cũng là người trong võ lâm đấy. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Con bé này đâu được coi là người trong võ lâm, rõ ràng là nhân cơ hội đi chơi mà thôi. – Bạch Viễn Bác cười đáp.

– Sao lại không? Con cũng biết đôi chút đó. – Bạch Khiết lườm bố một cái, chiếc môi nhỏ xinh hơi chu lên, có vẻ không phục.

– Trước mặt bao nhiêu tiền bối võ lâm mà con cũng dám lấy chút bản lĩnh cỏn con của mình ra khoe khoang tr? Được rồi, mau đi chào hỏi các vị tiền bối đi. – Bạch Viễn Bác quắc mắt nhìn con gái sau đó lối tay con đi.

Lúc này Bạch Khiết mới phát hiện, sau khi mình vào toilet không lâu thì đã xuất hiện thêm mấy nhân vật nữa. Trong đó có hai vị râu tóc đã bạc trắng, chắc tuổi cũng đã cao vì vậy cô không dám thất lễ. sau khi bố giới thiệu qua, Bạch Khiết vội chào hỏi ông Sở và ông Đàm. Trương Vệ Đông nghe mà toát mồ hôi lạnh, nếu theo cấp bậc lễ nghĩa thì e rằng Bạch Khiết phải gọi mình một câu “Ông Trương” rồi.

– Hai người là đồng nghiệp chắc không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ?

Trong lúc Trương Vệ Đông đang toát mồ hôi lạnh thì Bạch Viễn Bác đã giới thiệu xong một lượt, lời của ông ta đang nhắc đến mình.

– Anh nói xem tôi nên gọi anh là thầy giáo Trương hay Trương sư thúc đây? – Bạch Khiết nghiêng đầu cười dịu dàng hỏi Trương Vệ Đông, lúc hỏi câu ấy, cô còn nháy mắt tinh nghịch với hắn.

– Ồ, hình như Bạch Khiết nhiều tuổi hơn Trương sư đệ. Nếu bố cháu gọi Trương Vệ Đông là sư đệ, cháu gọi Trương Vệ Đông là sư thúc thì ta còn hiểu được. Nhưng hai người là đồng nghiệp mà cháu lại gọi cậu ấy là thầy giáo Trương thì quả thực ta chẳng hiểu gì cả.

Không đợi Trương Vệ Đông lên tiếng, Lý Tuyết Anh – lão tổng của công ty trách nhiệm hữu hạn Cửu Châm Phương tỏ ra không hiểu.

Lý Tuyết Anh khoảng 40 tuổi, lông mày như kiếm, ở chị ta toát ra vẻ cởi mở dễ gần. Chỉ có chị ấy cùng với Bạch Khiết là hai phụ nữ góp mặt trong buổi gặp này. Tuy nhiên thần khí chị ta khó đoán, đôi mắt vô cùng có thần, chắc chắn là luyện nội gia công pháp, công lực đã lên tới tầng thứ hai. Bạch Khiết với công phu mèo cào của mình chắc chắn không phải đối thủ của chị ta.

Vì Trương Vệ Đông là nghĩa đệ của Đàm Chính Minh nên bọn Luru Nghiễm Bằng cũng phải nể mặt Đàm Chính Minh, chấp nhận đứng ngang hàng với một tên hậu sinh. Vì vậy mới có chuyện Lai vào trước thì người đó bậc cao. Bạch Khiết gọi Trương Vệ Đông là thấy Trương, bọn họ cũng không thấy có gì là không ổn, nhưng sau khi nghe Lý Tuyết Anh nói vậy mới thấy Bạch Khiết gọi Trương Vệ Đông như vậy có gì đó không đúng. Tất cả dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người.

– Sao? Chẳng lẽ mọi người không biết ư? Mặc dù thầy Trương tuổi còn trẻ nhưng đã lên chức bác sĩ trưởng khoa rồi đó. Không chỉ có vậy, cậu ấy còn là chuyên gia của tổ các bác sĩ chuyên khoa của tỉnh, khó khăn lắm viện trưởng mới mời được cậu ấy về làm bác sĩ thỉnh giảng kiêm giáo viên khoa Đông y của chúng cháu. Cháu chỉ là một bác sĩ phụ trách cỏn con, tất nhiên phải gọi cậu ấy là thấy rồi.

Bạch Khiết kinh ngạc nói một tràng. Cô cứ nghĩ rằng Trương Vệ Đông tham gia võ lâm đại hội, lại còn xưng hô huynh đệ với bọn họ thì bọn họ phải biết rõ hắn là bác sĩ có y thuật cao minh mới phải chứ, thật không ngờ chẳng ai biết cả.

Nghe Bạch Khiết nói vậy Trương Vệ Đông cũng ngầm đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Quả nhiên Bạch Khiết vừa dứt lời, bọn Lưu Nghiễm Bằng đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn hắn. Chuyện Trương Vệ Đông còn trẻ tuổi mà đã xung huynh gọi đệ với Đàm Chính Minh quả thực khiến bọn họ kinh ngạc và khó hiểu. Những người trong giới võ lâm tính cách khá thẳng thắn và thoải mái, nhưng việc bậc tiền bối thích thú, hài lòng với một tiểu bối, trong lúc vui vẻ kết nên tình bạn không phân tuổi tác thì thật hiếm thấy. Nhưng nếu nói một chàng trai trẻ mới có ngoài 20 tuổi đầu mà đã lên chức chủ nhiệm khoa, lại còn là chuyên gia của tô các bác sĩ chuyên khoa của tỉnh thì có phải khoa trương quá không. Chuyện này chỉ có hai cách lý giải: một là thể lực đứng sau Trương Vệ Đông vô cùng lớn, chưa biết chừng lại là một vị đại quan trên kinh đô cũng nên, hai là y thuật của cậu ta thật sự rất cao minh.

Nhưng rõ ràng, cách lý giải thứ nhất có khả năng hơn, phải biết rằng Đông y so với võ lâm rất quan trọng về vấn đề tuổi tác, chỉ có lâu năm trong nghề thì kinh nghiệm mới dày dặn. Trong võ lâm còn có chuyện xuất hiện nhân tài trăm năm có một, nhưng Đông y, ngoài kế thừa và phát huy còn phải tích lũy kinh nghiệm khám bệnh lâu năm, mà kinh nghiệm thì không phải thứ một sớm một chiều đã có. Vì vậy người trong ngành Đông y càng cao tuổi càng nổi tiếng. Theo logic này, đường đường hiệu trưởng đại học Ngô Châu lại đi kết nghĩa huynh đệ với một tên tiểu bối cũng không có gì khó lý giải.

Suy cho cùng người Trung Quốc xưa nay vẫn luôn coi trọng quyền lực và tiền tài, quyền xếp trước tiên, có quyền là sẽ có tiền. Hơn nữa con trai Đàm Chính Minh lại là thư kí thành tủy, nếu có thể dựa vào thế của Trương Vệ Đông tiến thêm một bậc thì rõ ràng là chuyện tốt.

Suy đoán một lúc, bọn Lưu Nghiễm Bằng đã đưa ra kết luận những thứ duy nhất khiến bọn họ không hiểu đó là bọn họ cũng được coi là những nhân vật có máu mặt trong tỉnh Thiên Nam nhưng tại sao trước nay chưa từng nghe qua cũng chưa từng gặp người tên Trương Vệ Đông nhi?

Đương nhiên trong lòng bọn họ hiểu thì hiểu nhưng không ai dám làm rõ chuyện này, tất cả rối rít nói:

– Thật không ngờ Trương đệ còn là cao thủ y thuật, sau này đi khám bệnh cũng không cần phải lo lắng rồi.

Chỉ có điều ngoài mặt thì mọi người nhao nhao tán thưởng nhưng ngữ khí thì không còn thân thiện như trước nữa. Rõ ràng mấy vị lão tổng kiềm cao thủ võ lâm này mặc dù vì chuyện kinh doanh nên phải kết giao với giới quan trường nhưng tận sâu xương tủy vẫn có ngạo khí của kẻ trong võ lâm, họ xem thường những kẻ ỷ vào quyền thế mưu cầu quyền tiền cho người thân và những người trong gia đình.

Đương nhiên trải qua chuyện ở giao lộ cao tốc, Lỗ Khiếu Phong biết Trương Vệ Đông là một nhân vật có tài, nếu hắn là cao thủ y thuật thì chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vì vậy gã khen Trương Vệ Đông là thật lòng.

– Các vị quá khen, nhưng nếu sau này có chỗ nào không khỏe thì hãy đến tìm tôi, tôi nhất định giúp hết mình. – Trương Vệ Đông nói.

Tuy mọi người còn hoài nghi về y thuật của Trương Vệ Đông những lời của hắn quả thực khiến họ rất vừa lòng.

– Được, dựa vào câu này của sư đệ, sau này ở Nam Châu để có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói với ta. – Lưu Nghiễm Bằng vỗ tay phóng khoáng nói.

– Haha, vậy ta xin cám ơn Lưu huynh trước! – Trương Vệ Đông thản nhiên nói đáp lễ.

Thấy người đứng đầu tập đoàn Bằng Thịnh nói vậy mà Trương Vệ Đông vẫn có thể bình tĩnh đối đáp như thế, mọi người càng lúc càng nhận định sau lưng Trương Vệ Đông chắc chắn không phải người tầm thường.

– Tạm thời đừng nói cảm ơn với không cảm ơn, dù sau thì bây giờ thấy Trương cũng đang rảnh, phiền anh xem bệnh giúp bố tôi nhé. Mấy năm nay ông cụ không có ốm nặng, nhưng thường hay ốm vặt, nhất là vào những ngày trời mưa, không hiểu sao ông cụ cứ kêu đau nhức, không chân thì tay. – Bạch Khiết kéo bố đến trước mặt Trương Vệ Đông rồi nói.

Bạch Viễn Bác hơi đổi sắc mặt, thấy ánh mắt Trương Vệ Đông cũng hơi biến sắc. Ông ta biết rõ con gái mình ngoài việc ham chơi thì còn là đứa có nhãn giới hơn người, rất hiếm khi thán phục người khác. Thật không ngờ trước mắt bao người mà con bé lội mình đến trước mặt Trương Vệ Đông nhờ hắn xem bệnh cho mình. Rõ ràng chàng trai trẻ trước mặt đây là người có bản lĩnh.

Nhung Bạch Viễn Bác cũng không để ý chuyện này lắm. Sức khỏe của ông thì ông là người rõ nhất. lúc còn nhỏ luyện võ quá sức nên tổn thương gân cốt. Thời trẻ thì không sao nhưng đến bây giờ thì mới thấy tác hại. bệnh này chẳng có gì đáng khám cả, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, nhưng nếu như con gái đã nói vậy, Bạch Viễn Bác cũng nói khách khí:

– Đây là bệnh cũ của huynh ấy mà, ta khám qua rất nhiều bác sĩ mà không có tiến triển gì. Hôm nay có đệ ở đây, phiền để giúp ta xem qua bệnh một chút.

Đàm Chánh Minh cùng Sở Kiến Hiên nghe vậy đều âm thầm lắc đầu. lời của Bạch Viễn Bác thực ra là có ý tốt, nếu Trương Vệ Đông mà không khám ra bệnh thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng trên thế giới này có thứ bệnh mà Trương Vệ Đông không trị được sao? Đàm Chánh Minh và Sở Kiến Hiến không biết có chuyện này.

– Bạch huynh, bệnh của huynh là do lúc trẻ chăm chỉ luyện tập quá sức gây nên. Vấn đề không nghiêm trọng lắm. Để khi nào đến núi Nhạn ta bốc ít thuốc cho huynh, sau đó mỗi ngày huynh hãy ngâm mình với thuốc trong bồn tắm, mất một thời gian là khỏi thôi.

Trương Vệ Đông khá thích những người trong giới võ lâm, không phải chỉ là vì tính tình họ thẳng thắn phóng khoáng mà khi ở cùng bọn họ hắn có cảm giác thân thiết của những người đồng đạo. Vì vậy hắn không ngần ngại mà nói ra bệnh và cách chữa cho Bạch Viễn Bác.

– Thật sao? Vậy thì tốt quá, đến lúc đó tôi đi lấy thuốc với anh.

Nếu nói về võ thuật thì Bạch Khiết chẳng có niềm tin với Trương Vệ Đông, nhưng nói về y thuật thì Bạch Khiết khâm phục Trương Vệ Đông từ tận đáy lòng. Nghe Trương Vệ Đông nói vậy cô vui sướng vô cùng.

Bạch Viễn Bác vốn dĩ không tin tưởng Trương Vệ Đông lắm, một chút tin tưởng kia là xuất phát từ con gái. Nhưng thấy Trương Vệ Đông vừa khám đã đoán ra căn nguyên bệnh của mình thì vô cùng xúc động nói:

– Trương đệ quả nhiên y thuật cao minh, mắt sáng như đuốc. Đã khám qua rất nhiều bác sĩ mà không ai đoán ra. Nhưng chuyện bốc thuốc cũng không cần phải gấp, dù sao thì bệnh của ta cũng không phải chuyện một hai ngày, để về Nam Chậu rồi tính.

– Không sao, dù sao thì đệ cũng đến núi Nhạn để chơi mà. Sức khỏe của Bạch huynh mới là quan trọng. Bệnh này nói nặng cũng không phải là nặng, nhưng nếu để lâu sẽ không thoải mái, chữa sớm ngày nào hay ngày ấy. – Trương Vệ Đông nói.

Bất luận y thuật của Trương Vệ Đông thế nào nhưng nghe câu này của Trương Vệ Đông mọi người đều có thiện cảm với hắn. Hắn quả thực là người trọng tình trọng nghĩa, cho dù hắn có dựa vào ai để leo lên đến vị trí ngày hôm nay thì hắn cũng là người đáng để kết bạn.