Chương 293:

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc những tia nắng đầu tiên của Vũ Di Sơn ló rạng, qua lớp rèm cửa bằng lụa mỏng soi vào mặt của Trương Vệ Đông, khiến hắn tỉnh giấc.

Kết quả tu luyện giờ tý hôm qua khiến cho Trương Vệ Đông cho đến giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Dựa vào luồng khí tiên thiên âm sát, cuối cùng thì hắn cũng đã đột phá thành công tơi Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Sau thời kỳ Trúc Cơ Hậu Kỳ, thì sẽ là Kim Đan Kỳ. Vào cái ngày mà Trương Vệ Đông đột phá được Trúc Cơ Hậu Kỳ ấy, hắn cũng đã dự đoán được rằng không đến ba năm thì có thể sẽ đặt chân được vào Kim Đan Kỳ. Dù cho là như vậy, thì hắn vẫn cảm thấy cái tốc độ tu luyện này cũng vô cùng đáng sợ rồi. Cần phải biết rõ rằng từ lúc Luyện Khí Kỳ cho đến Trúc Cơ Kỳ hắn cũng đã mất đến bảy năm tu luyện dài đằng đẵng. Hơn nữa sự chăm chỉ tu luyện trong bảy năm đó hoàn toàn không giống với với cái kiểu tu luyện nhàn hạ như hiện nay. Nhưng kết quả thì sao? Hoàn toàn khác xa với dự liệu của hắn. Chỉ trong vòng có ba tháng ngắn ngủi, hắn từ Trúc Cơ Sơ Kỳ đột phá đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, chỉ cách Kim Đan Kỳ có một bước ngắn ngủi nữa mà thôi.

Đương nhiên là bước cuối cùng này chính là bước mấu chốt từ Trúc Cơ Hậu Kỳ lên Kim Đan Kỳ. Cũng có thể sẽ giống như trước đây, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể đột phá được, cũng có thể cần chuẩn bị trong một thời gian dài. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, thì Trương Vệ Đông cũng biết rõ rằng hắn đã tiến gần đến Kim Đan Kỳ thêm một bước.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua tấm rèm lụa mỏng hắt lên người hắn. Đã đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ cho nên ngay cả trong những tia nắng mặt trời nay Trương Vệ Đông cũng cảm nhận được Hoa hệ chân khi nồng đậm ẩn chứa trong đo. Thậm chí là lúc ánh mặt trời chiếu rọi, sự biến động về năng lượng của đất trời ở xung quanh, hắn đều có thể mơ hồ mà quan sát thấy được.

Vào thời điểm trước buổi tối ngày hôm qua, thì điều này Trương Vệ Đông không thể nào làm được, còn bây giờ hắn lại tự nhiên có thể làm được điều đó. Cái cảm giác đó, nó giống như bản thân hắn đã thân thiết hơn với trời đất thêm một bước vậy. Thậm chí là Trương Vệ Đông còn nghi ngờ rằng có một ngày, cùng với sự nâng cao về cảnh giới của hắn, thì tự nhiên hắn có thể dung hòa được với trời đất. Sẽ giống như sông suối trong thiên nhiên rộng lớn này, và cũng giống như những ngôi sao trong bầu trời mênh mông rộng lớn kia.

– Tối qua cậu đã đi đâu vậy? Sao không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu thế? – Trong nhà ăn tự phục vụ bữa sáng của khách sạn, Tào Vĩnh An đang bưng một cái đĩa, vừa lấy một cái cánh gà lớn, xúc xích và các loại thịt bò vào đĩa, vừa tiện mồm hỏi Trương Vệ Đông đứng bên cạnh cũng đang bưng một cái đĩa như mình.

– À! Tôi có một người bạn sống ở Vũ Di Sơn, tối qua đến gặp y một lát. – Trương Vệ Đông tiện miệng trả lời luôn.

– Hừ!

Trương Vệ Đông vừa dứt lời thì nghe thấy phía đối diện vang lên một tiếng hừ lạnh rất quen thuộc.

Trương Vệ Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Lăng Phỉ đang đứng đối diện cũng bung một cái đĩa, lấy điểm tâm bỏ vào đĩa. Hôm nay cô mặc một bộ thể thao, bộ quần áo thể thao rộng thùng thình cũng không giấu đi được thân hình thướt tha, mềm mại và gợi cảm của cô. Mái tóc dài đen nhánh buộc nơ gọn phía sau lưng, để lộ ra một vẻ thanh thoát, dịu dàng và rất thoải mái.

Nhưng lúc này, đôi mắt cô đang hung giữ nhìn trùng trùng vào hắn, rõ ràng là cô vẫn canh cánh trong lòng cái việc tối qua hắn đã ra ngoài đi chơi “lêu lổng”.

Thấy bộ dạng hung tợn, canh cánh trong lòng ấy của Tô Lăng Phi, Trương Vệ Đông cũng chỉ biết im lặng cười khổ, giả vờ như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì cả, cúi đầu tiếp tục lấy thức ăn cho vào đĩa.

Thấy Trương Vệ Đông cố ý giả vờ như không nhìn thấy mình, Tô Lăng Phỉ cùng chỉ còn
nói thì tai mình nghe. Dù sao thì người ta cùng với cô cũng chỉ là bạn bè tốt mà thôi, chẳng phải là quan hệ nam nữ gì. Nếu như thực sự hắn muốn đi ra ngoài ngắm hoa thưởng nguyệt thì cô cũng chẳng thể nào mà quản được.

Cùng với sự tiến triển của tu vi, khẩu vị của Trương Vệ Đông giường như cũng đã nhạt đi không ít. Ví dụ những đồ nhiều dầu mỡ như các loại xúc xích, cánh gà, cũng đã không còn mấy hứng thú nữa. Khối lượng thức ăn cũng giảm hơn một chút so với trước đây. Đương nhiên là với tu vi hiện nay của Trương Vệ Đông, thì dù có không ăn không uống trong vòng một tháng thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả. Chẳng qua là từ nhỏ đã quen với việc một ngày ba bữa, nếu như không ăn chút gì đó thì chưa nói đến việc người khác xem hắn như một con quái vật, đến bản thân hắn cũng cảm thấy như có một việc quan trọng nào đó mà hắn chưa làm vậy.

Lấy bừa một ít thức ăn nhẹ, hoa quả và một ít rau, Trương Vệ Đồng bèn bang đia đi tìm một chỗ không có người rồi ngồi xuống, Trương Vệ Đông vừa ngồi không được bao lâu, thì một mùi hương quen thuộc phảng phất bay đến. Trương Vệ Đông không khỏi thầm cười khổ một tiếng. Trong lòng nghĩ, xem ra vì chuyện tối qua mà cô gái này đã nhằm vào hắn rồi.

Trong lòng Trương Vệ Đông còn đang suy nghĩ, thì Tô Lăng Phi đã đặt đĩa lên bàn, sau đó ngồi đối diện với hắn. Đôi mắt đen lay đang nhìn chằm chằm vao hắn không rời.

– Lăng Phỉ! Chào buổi sáng. – Trương Vệ Đông thấy không thể né tránh được nữa, đành phải ngẩng đầu lên chào Tô Lăng Phỉ.

Dù nói thế nào đi nữa, thì mọi người cũng đều là bạn tốt cả. Tô Lăng Phỉ cũng chỉ là lo lắng hắn sẽ đi ra ngoài “làm loạn”, gây ra chuyện gì đó nên mới canh cánh trong lòng như vậy.

Thấy bộ dạng nhìn mình bằng ánh mắt né tránh của Trương Vệ Đông, Tô Lăng Phỉ vừa thấy giận hắn vừa thấy buồn cười. Không thể nhịn được nữa, cô đưa chân đã hắn một cái dưới gầm bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Thật đúng là muốn cầm con dao thiến quách anh đi, xem anh làm sao có thể đi ra ngoài tìm các cô gái được nữa.

– Không phải chứ? – Trương Vệ Đông không ngờ mới sáng sớm ngày ra mà cô gái này lại có thể nói ra những lời tàn ác như vậy. Khiến hắn sợ đến dụng hết cả tóc gáy lên.

Thấy Trương Vệ Đông sợ đến trắng bệch cả mặt ra, lúc này Tô Lăng Phỉ mới như chút được cái cơn giận ở trong lòng, trừng mắt nói ý với hắn:

– Không phải cái gì? Như vậy còn tốt hơn việc anh phải chết trên cái bụng mỡ của mấy con đàn bà kia.

Thấy Tô Lăng Phỉ biểu hiện như vậy, Trương Vệ Đông biết rằng cảnh báo đã qua rồi, không khỏi thở phào một cái, cười nói.

– Như vậy cũng đúng. Nhưng mà tối qua tôi thật sự…

– Anh còn nói? Nam tử hán đại trượng phu dám làm mà không dám nhận à? – Tô Lăng Phỉ dương đôi lông mi nhỏ xinh lên ngắt lời.

Trương Vệ Đông thấy vậy, thì biết rằng dù cho hắn có nói khàn cả cổ, thì đoán chắc rằng cũng khó có thể làm thay đổi đi cái hình ảnh háo sắc của hắn trong lòng của Tô Lăng Phí, hắn đành nhún vai với cô. Thấy Trương Vệ Đông đã nhận tội, lúc này băng tuyết trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lăng Phỉ mới tan biến, cô mới trở lại vẻ dịu dàng, quyến rũ như thường ngày, liếc mắt nói với hắn.

– Tối nay anh mà còn dám…

Thấy Tô Lăng Phỉ giơ cái dĩa ăn lên, Trương Vệ Đông đang định phối hợp với cái lời nói uy hiếp ấy của mình, thì nhìn thấy Giáo sư Tần Hồng cũng bê địa đang bước đến phía này.

Giáo sư Tần Hồng không chỉ là lãnh đạo của học viện, hơn nữa còn là tiến sĩ cố vấn của Tô Lăng Phi. Trước mặt cô ấy, đương nhiên là Tô Lăng Phỉ không dám “múa đạo múa kiếm” rồi, cô vội vàng bỏ cây dừa xuống, sau đó chủ động mỉm cười chào hỏi:

– Giáo sư Tần! Chào buổi sáng ạ!

– Giáo sư Tần! Chào buổi sáng! – Trương Vệ Đông cũng chào hỏi một tiếng.

– Ừm! Chào hai người. – Tần Hồng gật đầu với cả hai, sau đó đặt đĩa lên bàn và ngồi xuống bên cạnh Trương Vệ Đông.

Thấy Giáo sư Tần Hồng chọn vị trí ngồi bên cạnh Trương Vệ Đông, mà không phải là bên cạnh mình, Tô Lăng Phi không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Cứ cho là cô nhận định rằng Trương Vệ Đông là một tên háo sắc đi nữa, nhưng ít nhất thì cô cũng không thể nào phỏng đoán lung tung rằng một người phụ nữ đoan trang như Giáo sư Tân Hồng lại có thể quan hệ mập mơ cùng với Trương Vệ Đông.

– Giáo sư Tần! sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm. Sao vậy, tối qua không ngủ được à? – Trong lúc Tô Lăng Phỉ còn đang kinh ngạc thì Trương Vệ Đông quay qua nhìn Tần Hồng. Thấy sắc mặt cô không có chút khí sắc nào thì quan tâm hỏi.

– Cũng tàm tạm, chỉ ngủ được có một lát. – Tần Hồng mỉm cười nói.

– Nghe nói hôm nay sẽ leo núi để du ngoạn, cô không sao đấy chứ? – Trương Vệ Đông biết rõ rằng, vào thời kỳ sinh lí đặc biệt của phụ nữ thì cơ thể khá suy nhược, hơn nữa tối qua lại không ngủ được thì chắc là leo núi sẽ có chút khó khăn.

– Tôi vẫn chưa già đến mức như vậy chứ? – Tần Hồng nghe thấy vậy thì không khỏi liếc nhìn Trương Vệ Đông rồi nói.

Tô Lăng Phỉ nghe thấy vậy thì có chút hả hê nhìn Trương Vệ Đông. Tên đại háo sắc này vỗ mông ngựa nhưng lại bị chân ngựa đa cho rồi nhé! Cho người chết! Cho người chết!

– Giáo sư Tần đang ở độ tuổi sung sức làm sao có thể già được chứ? Tôi chỉ là lo… – Trương Vệ Đông vội cười nói.

– Khụ! Khụ! Cậu cũng nói là hôm nay phải đi leo núi, sao bữa sáng chỉ ăn có chút ít đồ ăn như vậy chứ? – Lúc này Tân Hồng mới đột nhiên ý thức được rằng vấn đề mà Trương Vệ Đông lo lắng chính là muốn ám chỉ cái chuyện đó. Khuôn mặt trắng nõn của cô không khỏi nóng đỏ lên, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, chỉ chỉ vào đĩa thức ăn của Trương Vệ Đông ở trên bàn và nói.

– Ha ha… Sức ăn của tôi không nhiều lắm, như thế này là cũng tàm tạm rồi. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Ở cái tuổi này của cậu, cơ thể vẫn còn đang cần phát triển, ăn ít như vậy thì làm sao mà được chứ? Chả trách mà lại ốm yếu xanh xao như vậy. Để tôi đi lấy thêm cho cậu ít thức ăn nữa. Thật là, đã làm thầy giáo rồi mà cũng còn không biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình. – Giáo sư Tân Hồng thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, thì không khỏi có chút không bằng lòng trách. Sau đó đứng dậy chuẩn bị đi lấy cho Trương Vệ Đông thêm chút thức ăn.

Tô Lăng Phỉ vốn đang hả hê ngồi nhìn, bây giờ đang trợn tròn hai con mắt lên.

Có thể nói cô là học trò mà Giáo sư Tần yêu quý nhất. Từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thấy cô ấy quan tâm, yêu thương cô như vậy. Không ngờ tên đại háo sắc như Trương Vệ Đông rốt cuộc làm thế nào mà lại nhận được sự sủng ái này của cô ấy như thế chứ? Đường đường là một giáo sư đi du học về, Phó giám đốc của học viện mà lại đích thân đi lấy đồ ăn sáng cho hắn!

Vừa bưng đĩa bước đến, Tào Vĩnh An đang chuẩn bị nhập cuộc trò chuyện náo nhiệt này thì cũng không cẩn thận mà mà được trên tay cũng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Giáo sư Tần Hồng có thể nói là nhân vật đẳng cấp nhất ở trong học viện. Không chỉ đẹp người, mà còn là lãnh đạo của học viện, quan trọng nhất đó là, bà là một người nói chuyện rất giữ ý tứ. Là một vị lãnh đạo có học thuật, tác phong nghiêm túc đến nỗi khiến cho người ta phát sợ. Đừng thấy bình thường Tào Vĩnh An thao thao bất tuyệt như vậy hơn nữa con la một Phó Giáo sư, nhưng mà mỗi lần nhìn thất Giáo sư Tần Hồng thì trong lòng y không khỏi có một cảm giác sợ hãi. Không ngờ rằng một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, hôm nay lại đột nhiên trở nên dịu dàng thế này. Nếu như không phải là tai nghe mắt thấy, thì dù có đánh chết Tào Vĩnh An cũng không tin. Cái tên mặt trắng Trương Vệ Đông lại có sức sát thương đến mức như thế này hay sao?

Ngược lại, Trương Vệ Đông không cảm thấy rằng những việc làm của Giáo sư Tần Hồng có gì là lạ cả. Quan hệ riêng tư giữa hai người vốn cũng rất tốt. Tối qua có chút việc xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho quan hệ giữa hai người đã phát triển thêm một bước nữa.

Ý chí đến ngay cả cái khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Giáo sư Tần Hồng kia hắn cũng đã nhẹ nhàng vuốt qua rồi. Quan hệ mật thiết giữa hai người đã đến mức độ như thế này rồi, thì việc lấy hộ một chút đồ ăn có gì là không được chứ?

Đương nhiên là những chuyện này thì Tô Lăng Phỉ và Tào Vĩnh An không thể nào biết được. Cho đến khi Giáo sư Tần Hồng đứng dậy và đi ra xa rồi hai người mới từ từ hoàn hồn.

Vốn dĩ Tào Vĩnh An định ngồi cùng bàn với Trương Vệ Đông, để cùng hòa mình vào câu chuyện náo nhiệt ấy. Nhưng lúc này lại lặng lẽ thay đổi điểm đến, ngồi vào một bàn khác. Không còn cách nào khác, thực sự Trương Vệ Đông quá mạnh. Hai đại mỹ nhân của học viện, một thầy một trò, một già một trẻ giường như đều bị cái tên Trương Vệ Đông này hớp mất hồn vậy. Nếu như Tào Vĩnh An vẫn cứng đầu ngồi vào đó, khác nào là tự tìm cho mình cái cảm giác tự ti?

Tào Vĩnh An đi rồi, nhưng Tô Lăng Phỉ vẫn ngồi im đối diện với Trương Vệ Đông. Không chỉ ngồi im ở đó, mà đôi mắt thông minh, sáng ngời của cô còn nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông, giường như phát hiện ra cái gì đó trên mặt của hắn vậy.

– Nhìn tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi nở hoa a? – Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ nhìn mình như vậy thì không khói có chút sơn tóc gáy.