Chương 299: Mùa xuân của Lý Lệ đã đến

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửu Khúc Khê là ngọn núi chính trong dãy Vũ Di SC chảy phía tây nam chân núi Hoàng Cương, chảy uốn lượn quanh ba mươi sáu ngọn núi, chín mươi chín mỏm núi đá. Ngọn núi giao thoa, dòng suối tung hoành, nước trong như ngọc, ba ngoặt chín khúc rất đẹp, nên mới có tên là Cửu Khúc Khê.

– Khê lu cứu khúc tả vấn dịch, sơn quang đảo tẩm thanh liên y. – Chiều dài Cửu Khúc Khê khoảng 9.5km, núi sông xen kẽ, nước chảy bao quanh. Mỗi khác đều kiều diễm phong quang như tình thơ ý họa vậy.

Bè trúc trôi trên Cứu Khúc Khê thông thường ngồi được sáu người. Có đôi khi lưu lượng suối lớn, suy nghĩ đến an toàn sẽ giảm xuống năm người. Bởi vì trước khi Trương Vệ Đông và những người khác đến đã từng có một trận mưa tương đối lớn. Cho nên hôm nay lưu lượng nước Cửu Khúc Khê tương đối nhiều. Một cái bè trúc chỉ có thể ngồi năm người.

Lần này học viện Hoàn Công tổ chức thành đoàn nhân viên phòng đào tạo ba mươi lăm người đi du lịch, vừa vặn chia thành bảy tố.

Tại phòng chờ, hướng dẫn viên du lịch Lan bắt đầu phân phát phiếu lên bè. Bởi vì thân phận Trương Vệ Đông âm thầm thay đổi, hướng dẫn viên du lịch Lan tự nhiên đưa tấm vé thứ nhất cho hắn. Còn hắn cùng tổ với ai, đấy là việc của hắn.

Thấy cô nương dân tộc Xa với làn da khỏe mạnh, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân không hề nghĩ ngợi cười dịu dàng cố ý chạy đến trước mặt Trương Vệ Đông, sau đó đưa vé cho hắn. Mà không ít thầy giáo đều ghen tị trong lòng, đặc biệt là Lý Trọng Mông càng khó chịu.

Nếu Tô Lăng Phỉ có gì với Trương Vệ Đông, gã cũng chấp nhận. Dù sao người ta cũng đến trường công tác trước gã, bởi vì cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn, cũng không phải do Lý Trọng Mông gã không bằng Trương Vệ Đông. Phải nói, nếu tấm vé thứ nhất này đưa cho Tân Hồng thì cũng dễ hiểu. Dù sao tru tiện lãnh đạo là quy củ trong nước. Nhưng dựa vào cái gì, một anh chàng đẹp trai như mình đang ngay trước mặt cô nàng, cô nàng này lại bỏ gân lấy xa, đưa vé cho tên mặt trắng đó. Huống hồ từ bữa cơm tối qua, chính mình đã rất thân thiết với cô gái dân tộc Xa này, vừa nói vừa cười, con đến cái bóng của Trương Vệ Đông cũng không biết là ở chỗ nào. Đã thế, hôm nay hắn một mực đi bên cạnh giáo sư Tần Hồng, vốn dĩ chưa từng nói chuyện gì với nàng.

Sau khi hướng dẫn viên du lịch Lan đưa vé cho Trương Vệ Đông, mới tiếp tục đưa vé cho Tần Hồng.

– Không cần đâu, tôi đi cùng một bè với thầy Trương. – Tần Hồng không nhận vé, mà cười cười chỉ Trương Vệ Đông.

Thấy Tần Hồng nói như vậy, hướng dẫn viên du lịch Lan lại không cảm thấy có cái gì đó ngoài ý muốn. Người trẻ tuổi này có thể là một nhân vật lớn. Tối hôm qua giáo sư Tần Hồng cũng không ăn cơm cùng mọi người, có lẽ người bị phi lễ chính là nữ nhân trước mặt này.

Nghĩ tới đây hướng dẫn viên du lịch Lan nhìn ánh mắt của phó viện trưởng Tần Hồng liền trở nên mập mờ. Tuy nhiên, cho dù Tần Hồng là một người rất thông minh, nhưng có không thể nào ngờ tới, mình đường đường là một giáo sư, phó viện trưởng học viện, trong mắt cô gái dân tộc Xa này, đã thành tình nhân của tên mặt trăng Trương Vệ Đông.

Hướng dẫn viên du lịch đương nhiên không dám để những suy đoán trong lòng lộ ra ngoài, thấy Tần Hồng không muốn lại càng lấy phiếu đưa cho Nhâm Thân Di bên cạnh cô.

-Tôi cũng cùng nhóm với thầy Trương. – Nhâm Thần Di rất tự nhiên nói, tuy có chút kiêng kị Trương Vệ Đông kết giao cùng đám lưu manh, nhưng trong đáy lòng cô lưu giữ một tình cảm đặc biệt với Trương Vệ Đông. Cảnh cùng ăn một xiên thịt dê khi nướng thịt, thỉnh thoảng cô lại hồi tưởng.

Thấy Trương Vệ Đông vừa mới cầm lấy phiếu, trong nháy mắt đã có hai cô gái đẹp chủ động muốn ngồi cùng thuyền với Trương Vệ Đông, không ít gương mặt các thầy đều tái xám cả đi.

Cái thế đạo gì thế này? Chẳng lẽ tên mặt trắng này thật sự nổi tiếng vậy sao?

Nhưng không đợi trong lòng bọn họ có đáp án, hai người Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ đã đi đến trước mặt Trương Vệ Đông.

-Thêm hai chúng tôi nữa, đủ năm người rồi. – Tô Lăng Phỉ gần như tranh nói. Tuy cô hận tên đại háo sắc Trương Vệ Đông đến mức chỉ muốn cắn một miếng thịt trên người hắn. Nhưng không thể phủ nhận, nếu phải chọn một thầy giáo cùng mình lên một cái bè du lãng Cửu Khúc Khê, không hề nghi ngờ, người đó chỉ có thể là Trương Vệ Đông.

Hiện tại đã có hai cô gái chọn công ty với Trương Vệ Đông, Tô Lăng Phỉ thật sự sợ lại đột nhiên xuất hiện hai cô gái nữa, sau đó cô không có lựa chọn nào khác là phải cùng đội với các thầy giáo khác.

Có đôi khi, Tô Lăng Phi cũng tự thấy mình rất kì lạ. Vì sao biết hắn rõ ràng rất háo sắc, nhưng vẫn sao còn muốn giao du cùng với hắn. Thậm chí có khi hận không thể cắn hắn một cái. Nhưng không biết vì cái gì, mà thầy giáo duy nhất khiến cô vừa mặt vẫn là hạn? Lúc này các thầy giáo thiếu chút nữa thì sụp đổ tập thể, nổ tung rồi!

Xem tình thế hôm nay, nếu cái bè trúc này cho phép ngồi hai mươi người, đoán chừng tất cả các cô giáo một mình Trương Vệ Đông ôm hết. Bọn họ – hai mươi ba thầy giáo chỉ có thể hy vọng được vào người lái bè mà thôi.

Kỳ thực đừng nói các thầy giáo thiếu chút nữa sụp đổ tập thể, mà ngay cả các cô giáo thấy Tô Lăng Phỉ lạnh lùng kiêu ngạo cũng tranh giành ngôi cùng một nhóm với Trương Vệ Đông, dường như sợ muốn bị người khác nhanh chân đến trước, cũng không khỏi choáng váng.

Tên mặt trắng này thật sự tốt như vậy sao? Sao tôi không cảm thấy? Chẳng lẽ là vì tôi chưa tiếp xúc gần gũi qua với hắn, cho nên không cách nào cảm nhận được sự quyến rũ của khí chất đàn ông trên người hắn? Nhưng không quan tâm những thầy giáo khác nghĩ như thế nào, dù sao hôm nay, Trương Vệ Đông cũng giống như “diễm phúc tề thiên” rồi. Mấy người đẹp của học viện, từ phó viện trưởng, cho tới bí thư trường học và hai hoa khôi trong phòng giáo dục đều ở cùng một thuyền với hắn.

Nói như cổ ngữ “bách niên tu đắc đồng thuyền độ” (trăm năm tu luyện cùng một thuyền, cũng không biết Trương Vệ Đông vì lần du ngoạn ngày hôm nay, kiếp trước tu bao nhiêu năm?

Theo suối Cửu Khúc một dòng trôi xuống, ven đường phong cảnh quả thực đẹp tuyệt vời. Nhưng lần phiêu lưu này ấn tượng sâu đậm nhất đối với Trương Vệ Đông không phải là phong cảnh dọc đường mà là cái quan tài treo trên vách núi cheo leo trong động.

Vũ Di Sơn là nơi khởi nguồn của phong tục mai táng treo quan tài, được công nhận bởi giới học thuật, nhưng cổ nhân làm thế nào để treo quan tài trên vách hang cheo leo, đến bây giờ vẫn là một bí mật. Ngược lại dân gian Vũ Di Sơn có truyền thuyết: “có tiền nhân đi thuyền đến nghi, buông xuống đấy, vì ngắm các cô gái, tiên nhân hóa học trắng đi, thuyền lưu lại đó”. Lại có người nói đêm mưa gió, nghe thấy âm thanh của tiếng sáo rất rõ ràng truyền ra từ quan tài trên vách đá.

Đương nhiên vào thời đại này, loại truyện thuyết thần tiên đó sẽ không ai con tin.
Nhưng khi Trương Vệ Đông nhìn lên những cái quan tài treo trên vách đá trong hang, nghe người cầm lái nói về việc thân tiến, lại có chút mê mẩn.

Có lẽ ở thời đại viễn cổ, ở mảnh đất thần châu này thật sự có rất nhiều thần tiên kỳ nhân ở đây.

Chiều thứ hai, đoàn du lịch quay về Ngô Châu, sau khi về đến Ngô Châu, cuộc sống một lần nữa lại quay về quỹ đạo ban đầu. Một tuần bảy ngày, về cơ bản Trương Vệ Đông qua lại bốn nơi kí túc xá, nhà ăn, tòa nhà học viện, giảng đường. Trong tuần cũng sẽ bỏ ra một ngày hoặc nửa ngày đến bệnh viện nhân dân khoa trung y để khám bệnh.

-Tôi đi trước nhé! Bye bye!

Lúc sắp tan ca, Lý Lệ xách túi xách piero guidi Trương Vệ Đông mua cho, vẻ mặt hưng phấn phất tay với Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phi, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng vui vẻ của Lý Lệ, Trương Vệ Đông không khỏi cười trong lòng.

Mùa xuân thuộc về Lý Lệ cuối cùng đã đến.

Sau khi từ Vũ Di Sơn trở về, Đàm Vĩnh Khiêm luôn luôn kiếm cớ hẹn Lý Lệ ra ngoài. Có khi Trương Vệ Đông cũng thấy ngay cả người. Không biết người thư kí này bình thường bận muốn sống muốn chết, đến thời gian về nhà cũng không có, làm thế nào khi vừa có bạn gái, thời gian lại nhiều như vậy? Hôm nay xem ca kịch, ngày mai uống cà phê, ngày kia còn có thể đi ăn đồ nướng bên bờ sông.

Lúc riêng tư, Trương Vệ Đông đã từng hỏi Đàm Vĩnh Khiêm, gần đây tiến triển đến mức độ nào rồi, đã tỏ tình với Lý Lệ chưa? Đàm Vĩnh Khiêm đường đường một vị trưởng ban thư ký, về mặt tình cảm nam nữ lại bắt đầu có chút ngại ngùng, úp úp mở mở. Đáp -án cuối cùng là vẫn chưa. Thậm chí vấn đề thân phận, Đàm Vĩnh Khiêm ngược lại trịnh trọng đề cập tới hai lần, nhưng mỗi lần nhắc đến, Lý Lệ liền cười đến thở không ra hơi, căn bản là không tin tưởng. Nhìn vào điểm này, Lý Lệ và Tô Lăng Phỉ thuộc vào loại người khi đã nhận định sự việc thì khó có thể thay đổi. Đàm Vĩnh Khiêm kỳ thực cũng là khá thích thú việc lấy thân phận người bình thường kết giao cùng Lý Lệ. Mặc dù đã đề cập đến hai lần nhưng cô, vẫn không tin, nên liền mừng rỡ không nhắc lại nữa. Dù sao y cũng từng nói mấy lần rồi, cho dù cuối cùng tìm ra manh mối, coi như cũng không trách được y.

Đương nhiên, Trương Vệ Đông cũng không giục Đàm Vĩnh Khiêm nhanh chóng hạ gục Lý Lệ. Trẻ ba mươi tuổi rồi, lần đầu tiên nói lời yêu cũng không dễ. .

Trong lúc Trương Vệ Đông nghĩ về việc của Lý Lệ và Đàm Vĩnh Khiêm, Tô Lăng Phỉ ngồi đằng sau hắn đưa tay vỗ nhẹ hắn.

– Chuyện gì vậy? – Trương Vệ Đông có chút kinh ngạc quay đầu hỏi. Bởi vì khi vừa tới Vũ Di Sơn, đêm đầu tiên Trương Vệ Đông đã ra ngoài làm “trò quỷ”, hơn nữa còn bị Tổ Lăng Phỉ bắt quả tang. Tối ngày thứ hai, thứ ba cũng vậy, không để ý tới lời ca có ý tốt của cô mà tiếp tục một mình đi ra ngoài làm “trò quỷ”. Cho nên từ sau khi quay về Ngô Châu, trong cơn tức giận Tô Lăng Phỉ không chủ động nói chuyện với hắn, dường như quan hệ của hai người thoáng chốc quay về trước giải phóng.

Tô Lăng Phỉ nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tên mặt trắng Trương Vệ Đông đó, trong lòng liền nhịn không được cổ khí bốc thăng lên một cổ tức giận. Tên này đã gây đến mức giống như tên mặt trăng rồi, làm sao lại không quên ngày ngày đi tìm đàn bà, làm sao lại không thể yên tĩnh một chút chứ?

Nhưng cuối cùng Tô Lăng Phỉ vẫn cưỡng chế cơn tức trong lòng, từ Vũ Di Sơn trở về cũng gần hai tuần rồi. Những ngày này cô cố ý không chủ động nói chuyện cùng Trương Vệ Đông. Nhưng kết quả dường như là tên mặt trăng này hồn nhiên vô tâm như không có chuyện gì, ngược lại, thiếu chút nữa cô bị lộ ra tình cảm của mình. Thậm chí vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Lý Lệ tràn đầy gió xuân quay người bước đi, ngẫm lại chẳng phải cô ta cũng biết ở Vũ Di Sơn Trương Vệ Đông thường xuyên đi ra ngoài làm “trò quỷ” sao? Cô ta sao cứ như là không chút quan tâm, còn bản thân cô lại tức tới uất nghẹn cả người?

Nghĩ như vậy, Tô Lăng Phỉ thiếu chút nữa cho rằng mình bị bệnh.) – Lý Lệ có phải đã yêu rồi không? Sao dạo này tâm trạng tốt như vậy? – Tô Lăng Phi hít sâu một hơi, sau đó nói.

Mới mở miệng, tức giận trong lòng dường như cũng một cách vô thức giảm bớt.

Trương Vệ Đông vừa quay người liền nhìn thấy ánh mắt như muốn “giết người” của Tô Lăng Phi. Cho rằng sau hai tuần người đàn bà này nhẫn nhịn, cuối cùng muốn nổi đóa rồi, không ngờ rằng lại hỏi việc này, không khỏi thở nhẹ một cái, biết rõ người đàn bà này đã khôi phục bình thường.