Chương 236: Học trò phách lối

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triệu Minh Hoa không khỏi cảm thấy một cô hàn khi hiện, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Vệ Đông một cái sau đó gật đầu nói:

– Chính là hắn, bởi vì khi đám người kia đánh em còn nhắc đến cái tên Cố Liễu Trái.

– Vậy nên cậu sợ, liền cứ thế chịu đựng? – Trương Vệ Đông hỏi.

– Nếu không thì thấy nói xem phải làm thế nào đây? Người ta là con trai của ông chủ lớn, em chỉ là một sinh viên nghèo sao có thể đối đầu với nó được? Sau khi nghe nói em bị đánh, cô ấy có vẻ sợ rồi, cũng không dám liên lạc với em. – Triệu Minh Hòa gãi tóc, vẻ mặt đau khổ nói.

– Được rồi cậu cũng đừng nhụt chí, chuyện này để tôi xử lí giúp cậu. Đúng rồi, người đó tên gì? – Trương Vệ Đông ngầm thở dài, hắn biết rõ Triệu Minh Hoa nói đúng sự thật. Những năm nay người dân thường không có cách nào để đối phó với những người có tiền có thể lực, cho nên cũng không trách Triệu Minh Hoa khiếp sợ.

– Lưu Lỗi! Nhưng mà thầy giáo tuyệt đối đừng đi tìm hắn. Tuy thầy là thầy giáo , hắn là học sinh nhưng nhà hắn có tiền. Hơn nữa người mở quán rượu bình thường quen biết khá rộng, hắc đạo, bạch đạo đoán chường đều có thể dính vào, thật muốn vỡ lở rồi, vạn nhất tiểu tử này… – Triệu Minh Hoa tuy không cho rằng Trương Vệ Đông sẽ xử lý được chuyện này, dù sao Trương Vệ Đông cũng chỉ là giảng viên mới mà thôi cho nên có chút bạn tâm khuyên can nói.

– Yên tâm. Tôi nắm chắc sẽ giải quyết được. – Trương Vệ Đông vỗ vỗ vào bả vai Triệu Minh Hoa, sau đó quay người đi.

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy mạnh mở ra, bước vào là 3 nam thanh niên, cầm đầu là một thằng trên người toàn hàng hiệu, cổ tay đeo đồng hồ Omega, tóc chải bóng loáng, thoạt nhìn lại có phần đẹp trai. Chỉ là nét biểu cảm trên mặt lại là bộ dạng muốn bị đánh, hai tên đứng sau hắn nhìn có vẻ dễ coi hơn nhiều, vẻ mặt vẫn có phần giống học sinh, trong đó một tên còn cảm giỏ trái cây trên tay.

– Bọn mày đến đây làm gì? Ở đây không chào đón bọn mày.

Trương Vệ Đông còn tưởng rằng bạn của Triệu Minh Hoa tới thăm, khẽ gật đầu tỏ ý đang chuẩn bị rời đi. Sau lưng lại vang lên tiếng Triệu Minh Hoa mang chút run rẩy, giọng nói không rõ là sự tức giận hay sợ hãi, hay là cả hai.

– Thạc sĩ Triệu! Anh thế này là không phải rồi, Lỗi ca của chúng tôi nghe nói anh bị đánh,có ý tốt mua hoa quả trớp lạnh đến thăm anh. – Nam sinh cầm giỏ trái cây nói.

-Tao không thèm, mời bọn mày ra ngoài. – Triệu Minh Hoa chỉ tay ra của, ngón tay có vẻ run run

– Chậc chậc… Anh Triệu sao lại tức giận như vậy? Chẳng phải tôi đã sớm nói với anh là đừng động vào Cổ Liễu Trái rồi hay sao? Để đến nỗi bây giờ xảy ra chuyện! – Nam thanh niên đeo đồng hồ Omega không chỉ không đi mà còn như là đến nhà mình, vừa tùy ý đánh giá phòng ngủ bừa bộn, vừa nói châm chọc khiêu khích.

– Cậu chính là Lưu Lỗi phải không? -Trương Vệ Đông đưa tay ngăn Triệu Minh Hoa đang có dấu hiệu muốn phát tác, nhìn Laru Lỗi thản nhiên nói.

– Há, không nhận ra Lưu Lỗi ta vẫn có tiếng tăm ở cái trường đại học Ngô Châu này? Thế nào có chuyện gì sao?- Lưu Lỗi lần tay trên mép giường, hai mắt nhìn lơ đãng qua Trương Vệ Đông, khóe môi nhếch lên cười lạnh khinh thường. Hiển nhiên y cho rằng Trương Vệ Đông không có gì ngoài là một nghiên cứu sinh, căn bản không để hắn vào trong mắt.

– Không có gì, chỉ là muốn cảnh cáo cậu một tiếng, làm người không nên quá hung hăng càn -quấy, quá hung hăng sẽ có báo trng. – Trương Vệ Đông thản nhiên nói.

– Mày là ai? Lỗi ca hung hăng hay không mắc mớ gì đến việc của mày?

Không đợi Lưu Lỗi mở miệng, hai tên nam sinh sau lưng đã bước đến với vẻ mặt hung hãn, dường như nêu Trương Vệ Đông dám nói thêm câu nữa liên muốn đánh nhau với hắn.

– Tôi là giáo viên của viện Hoàn Công, tên là Trương Vệ Đông. Triệu Minh Hoa là học sinh của tối. Các cậu cũng là học sinh? Sao dám to gan cãi lớn với thầy giáo? – Trương Vệ Đông nói với vẻ mặt bình thản như trước, chỉ là ngữ khi bắt đầu chuyển sang lạnh nhạt.

Dù sao cũng là học sinh, mặc dù đã nhiễm thói quen bắt nạt người khác nhưng nghe nói Trương Vệ Đông là giáo viên học viện Hoàn Công, trên mặt của hai nam sinh đã lộ vẻ khiếp sợ rút lui.

– Chúng em chỉ là đến thăm thạc sĩ Triệu, chẳng lẽ như vậy không được sao Thầy Trương? – Nhưng mà Lưu Lỗi lại cậy nhà nhiều tiền, cha hắn cũng là người có máu mặt ở thành phố Ngô Châu, càng không bị hoang sợ bởi hai chữ “thầy giáo”. Dù sao loại người như y cũng là đến trường học nhờ tiền, thực sự trong trường học lăn lộn không nổi, cho nên mới ở bên ngoài tỏ vẻ uy phong một chút cho đỡ mất thể diện. Trương Vệ Đông nhìn cái bộ dạng kia của Lưu Lỗi rất muốn đánh cho y một trận, nhưng mà cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn. Thầy giáo đánh học sinh, nếu mà truyền ra ngoài thì thanh danh

hắn cũng sẽ xấu đi. Hơn nữa thân làm thầy giáo cần phải tận lực dẫn dắt học sinh trở về với lẽ phải chứ không phải lấy bạo chế bạo. Đương nhiên đã đến độ tuổi này của Lưu Lỗi cũng là người trưởng thành rồi, nếu như cứ cứng cổ làm người ác.Trương Vệ Đông cũng không ngại cho chúng chịu một chút trừng phạt và giáo huấn.

– Lưu Lỗi! Cậu cũng đừng khua môi múa mép với tôi nữa, cụ thể là chuyện gì xảy ra thì trong lòng mọi người đều rõ. Vậy giờ cậu lập tức xin lỗi Triệu Minh Hoa đi, sau đó viết điểm điểm gửi cho chủ nhiệm của lớp cậu đi. Chuyện này tôi có thể cân nhắc mà xử lí nhẹ, bằng không… – Trương Vệ Đông nói ra những lửa giận trong lòng. – Haha, những lời này của thầy giáo thật là buồn cười. Xin lỗi? em có gì mà phải xin lỗi? Được rồi, thầy giáo thầy thực sự coi bản thân là thầy giáo thì rất giỏi sao? Em nói với thầy, tuy em là học sinh nhưng thấy không có tư cách quản em.

Nói xong Lưu Lỗi vung tay lên nói :

– Chúng ta đi.

– Mang giỏ trái cây này đi. – Trương Vệ Đông tiện tay cầm giỏ trái cây trên bàn ném về phía bọn Lưu Lỗi.

Lưu Lỗi vội vàng đưa tay ra đón, không ngờ lực của giỏ trái cây đánh vào rất mạnh đập vào lại không đứng thẳng được, ngồi bệt mông xuống đất…

Lưu Lỗi chỉ vào Trương Vệ Đông một tiếng tức giận, cuối cùng vẫn phải mộng một cái -quay người bước đi. Ở đây dù sao cũng là trường học, cho dù Lưu Lỗi lá gan lớn như trời cũng không dám đánh giáo viên.

Xem ra phải cho tên tiểu tử này một bài giáo huấn, nếu không sau này khi ra trường y còn đến mức nào nữa! – Nhìn 3 người Lưu Lỗi quay người rời đi, sắc mặt Trương Vệ Đông có chút trầm ngâm suy nghĩ

Trường Đại học Ngô Châu là Trường Đại học mang tính tổng hợp, có khoảng hơn 20000 gần 30000 cả sinh viên lần giảng viên, trước kia chỉ là một trường Đại học hạng 3, về sau khi Đàm Chính Minh lên làm hiệu trưởng thì dần dần trường mới trở thành trường Đại học hạng 2, điểm trúng tuyển cho sinh viên cũng không cao. Vì vậy, có thể có rất nhiều sinh viên thông minh, nhưng từ trung học có thể một số thích đánh nhau, chơi game, yêu đương….. mà xao nhãng học hành dẫn tới chỉ đủ điểm vào đây. Có thể nói toàn bộ trường Đại Học Ngô Châu có tốt có xấu, cũng có lúc xảy ra đánh nhau, không giống như các trường Đại học trọng điểm trên toàn quốc như Đại Học Phương Đông, sinh viên trong trường phần lớn là rất ngoan. Chỉ là hành vi của Lưu Lỗi quá mức ác liệt.

– Thầy Trương, người đừng tức giận về loại người này, thật là không đáng. – Triệu Minh Hoa nhìn sắc mặt của Trương Vệ Đông không được tốt lắm, vội vàng khuyên nhủ cẩn thận.

– Haha, không có gì, tốt rồi, cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi mấy ngày đi, việc này tôi sẽ xử lý. – Trương Vệ Đông kìm hãm lại cảm xúc, vừa cười vừa vỗ nhẹ lên vai Triệu Minh và nói.

Triệu Minh Hoa cho rằng Trương Vệ Đông là một vị thầy giáo mà bị sinh viên cư xử quá vô lễ như vậy thì không còn mặt mũi nào hết. Nên nhấn mạnh phải xử lý chuyện này, thực tế với thân phận của y căn bản cũng không thể nào làm được gì Lưu Lỗi. Nhưng y cũng không nên vạch trần như vậy. chỉ gật đầu nói một tiếng cảm ơn với Thầy Trương, sau đó chào tạm biệt Trương Vệ Đông.

Ra khỏi kí túc xá Nghiên cứu sinh, Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lúc này mới vui vẻ lên một chút.

Nghĩ lại thì dù sao cũng không có vấn đề gì, chi bằng trước tiên đi tìm ông chủ của quán ruợu Đỉnh Phong nói chuyện về con trai của ông.

Chính cái gọi là cha không dạy được con nên Lưu Lỗi mới kiêu ngạo đến như vậy. Đơn giản là dựa vào một người cha có tiền. Nếu cha nó lại là người thấu tình đạt lý, chịu ra mặt giáo dục đứa con trai này, cũng để cho nó biết đảm đương trách. Nếu không thì một người thầy giáo như Trương Vệ Đông cũng không thể không tìm một vài cách tầm thường để cho cậu học sinh hư hỏng này những bài học khó quên trong suốt cuộc đời.

Quán rượu Đỉnh Phong là một quán rượu cấp bậc cao ở Ngô Châu. Chủ quán Lưu Vì coi như một nhà thương nhân có năng lực kinh doanh. Từ khi mở quán rượu Đỉnh Phong đầu tiên đến khi mở rộng thêm chi nhánh quán rượu Đỉnh Phong chỉ mất có thời gian bốn năm. Nghe nói, Lưu Vì gần đây dự tính mở thêm quán Đỉnh Phong thứ ba tạo thành một hệ thống quán rượu trải khắp thành phố Nam Châu.

Khoảng 4 giờ, Trương Vệ Đông đến quán rượu Đỉnh Phong tại Giang Bắc, lúc này, vẫn còn sớm mới đến giờ mở cửa chính thức. Trong quán ngoài một vài nhà kinh doanh gần như là không thấy khách hàng, nhìn thấy Trương Vệ Đông đi đến phía quán rượu, nhân viên phục vụ thấy rất kì lạ, nhưng vẫn hỏi một cách rất lễ phép:

– Thưa ông, ông muốn gọi món ạ? Xin hỏi có mấy vị.?

– Tôi là giảng viên của trường Đại Học Ngô Châu. Muốn tìm ông chủ của các cô nói chuyện về Lưu Lỗi. – Trương Vệ Đông cười nhẹ trả lời.

Nhân viên phục vụ biết rõ con trai của ông chủ học Trường Đại Học Ngô Châu, vì vậy nghe xong vội vàng đón tiếp vào quán rượu một cách rất khách khí, trước tiên để hắn đợi một chút, sau đó báo với quản lý có giảng viên của trường Đại học Ngô Châu có chuyện đến tìm ông chủ.

Sau khi quản lý đại sảnh nói chuyện điện thoại với Lưu Vĩ, rất khách khí dẫn Trương Vệ Đông đến văn phòng của ông chủ.

Lưu Vĩ là một người đàn ông trung tuổi bụng phệ, nhung thoạt nhìn thì khí chất không tồi, có điềm phong độ của một người thành công.

Nhìn thấy Trương Vệ Đông bước vào, trước tiên hơi sững sờ, đoán rằng một mặt là không quen biết Trương Vệ Đông, một mặt nguyên nhân là không ngờ rằng hắn trẻ tuổi như vậy, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, sau đó rất nhiệt tình bắt tay Trương Vệ Đông :

– Khách quý, khách quý, mau ngồi, mời ngồi.

Trương Vệ Đông bắt tay Lưu Vĩ, sau đó rất tự nhiên ngồi ở ghế salon đối diện bàn chính, người quản lí vội vàng rót chén trà mới Trương Vệ Đông, sau đó mới rời đi.

Sau khi quản lý rời đi, Lưu Vì mới hỏi:

– Không biết xưng hô với thầy như thế nào?

-Tôi là Trương Vệ Đông, là giảng viên của học viện Hoàn Công, lần này đến là muốn nói chuyện với ông về chuyện của Lưu Lỗ con ông. – Trương Vệ Đông nói thẳng thắn.

Nghe nói Trương Vệ Đông không phải là giảng viên học viện kinh tế nới con trai học, mà lại là bên học viện Hoàn Công. Vẻ nhiệt tình trên mặt Lưu Vĩ bỗng biến mất một ít, không tiếp tục ngồi đối diện với hắn nữa, mà quay về vị trí ông chủ của mình.

– Hóa ra là Thầy Trương, nhưng thằng con tôi học học viện Kinh tế. Tôi nghĩ ngài có phải là…..

Câu nói của Lưu Vì được một nửa thì bị dừng lại, sau đó nhìn Trương Vệ Đông, rõ ràng mang ý nghĩa chất vấn, thầy là giảng viên học viện Hoàn Công. Sao lại đến chỗ tôi nói với tôi chuyện của con trai tôi.

– Với tư cách là giảng viên đại học Ngô Châu, tôi đều có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ dạy bảo bất kì sinh viên nào trong trường. – Trương Vệ Đồng nghiêm nghị nói.

– Đúng vậy, đúng vậy. – Sắc mặt Lưu Vĩ có chút thay đổi, sau đó cười ha hả.

Trương Vệ Đông nghe qua giọng của Lưu Vì biết hắn không cho là đúng, nhưng cũng không để trong lòng, mà trực tiếp kể câu chuyện ra. Tuy nhiên Trương Vệ Đông chưa nói hết lời thì sắc mặt của Lưu Vĩ đã có một chút khó chịu xua tay làm ngắt lời của Trương Vệ Đông:

– Thầy Trương, xem ra ý của thầy hình như là vấn tội tôi?