Chương 180: Chột dạ

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Xe chạy trên làn số 11 đường giao thông liên tục, ngoài cửa sổ xe là cảnh đêm đô thị rực rỡ ánh đèn.

Đây là lần đầu tiên trong thời gian hai tháng từ khi Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ quen biết nhau đến nay, hai người lại ngồi cùng một chỗ, khoảng cách lại gần nhau như vậy. Chỉ là, cả hai đều cố gắng ngồi sát cửa sổ, đều ra vẻ thản nhiên nhìn cảnh đêm bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ tình huống mập mờ, Trương Vệ Đông lấy di động ra, màn hình điện thoại hiện tên của Lưu Thắng Nam.

Trương Vệ Đông trong lòng không khỏi nóng lên, vội vàng nhấc máy, chẳng qua khi hắn nghe máy hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh đang theo dõi hắn, trong lòng đột nhiên lộp bộp mấy cái, không khỏi có chút chột dạ.

– Vệ Đông phải không ? Tôi là Lưu Thắng Nam.

Trong điện thoại truyền đến Lâu Thắng Nam giọng nói thanh thúy dễ nghe.

– Uhm, là chị Thắng Nam à, có chuyện gì không? – Trương Vệ Đông trả lời

Nghe thấy ba chữ “chị Thắng Nam”, đôi mắt long lanh kia bỗng nhiên phát sáng, khiến Trương Vệ Đông không khỏi chột dạ lần nữa.

– Không có việc thì không thể gọi cậu sao?

Khi nói lời này, giọng Lưu Thắng Nam đã tăng thêm mấy phần nữ tính quyến rũ.

Nghe nói như thế, tim Trương Vệ Đông nhảy mạnh vài cái, trong đầu không khỏi lướt qua cảnh mình ôm Lưu Thắng Nam đi trên bờ sông, thậm chí hắn đã quên mất bên cạnh còn có một đôi mắt long lanh đang chăm chú nhìn hắn.

– Không phải ý này mà, chỉ là hơi ngạc nhiên. – Trương Vệ Đông ổn định tình cảm trong lòng một chút, rồi noi.

Đầu dây bên kia yên lặng một lát, sau đó lại vang lên giọng nói của Lưu Thắng Nam:

– Lễ quốc khánh có về Bồ Sơn không?

Nghe thế, Trương Vệ Đông thoáng chốc không biết trả lời như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nói:

– Có, chỉ là hơi bận rộn, mà cũng sợ chị lãnh đạo nhiều việc, nên không có tìm chị.

– Lấy cớ, bận đến cả thời gian gọi điện thoại cũng không có ah ! Tôi thấy cậu căn bản đã quên mất người chị này rồi. – Lưu Thắng Nam bất mãn nói.

– Sao có thể, quên ai chứ không quên được chị mà! – Trương Vệ Đông bật thốt lên.

– Ha ha!

Trong điện thoại di động vang lên tiếng cười như chuông bạc của Lưu Thắng Nam:

– Nhìn không ra nha… miệng của cậu thì ra lại ngọt như vậy, trong trường chắc là gạt được nhiều nữ sinh lắm phải không?

– Ăn ngay nói thật, một người cũng không có. – Trương Vệ Đông nói.

– Ha ha, thật không? Tôi không tin. Vậy cậu nói tôi biết đi, bây giờ cậu đang một mình hay là đang ở chung với nữ sinh thế hả? – Lưu Thắng Nam lại phát ra một tràng cười như chuông bạc, sau đó hỏi.

Trương Vệ Đông bị hỏi đứng hình rồi. Phụ nữ đối với một số thứ thật là nhạy cảm, tuy từ ngày bước vào quan trường, Lưu Thắng Nam đã tự nói phải quên đi thân phận con gái của mình, nhưng đây chỉ là mong muốn từ một phía mà thôi, nàng cũng không thể sống như đàn ông, ở trong mắt người khác, dù nàng cố gắng thế nào, thì ấn tượng đầu tiên của người ta vẫn là “cô gái xinh đẹp”, rồi sau đó mới tới quan chức chính phủ.

Cho nên, từ sau khi Lưu Thắng Nam nhận được điện thoại của Đường Tiểu Mai, vốn tưởng rằng thời gian trôi qua dần dần có thể quên lãng, ít nhất có thể dùng tâm trạng bình thường mà đối đãi với hắn. Tên nam sinh kia tựa như một hạt giống tà ác, trong lòng nàng đột nhiên bắt đầu nảy mầm mọc rễ, việc sau đó liền không thể kiềm chế. Thế cho nên, nàng đường đường một vị bí thư đảng ủy ở trấn, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho một sinh viên còn đang học đại học.

Tuy lúc gọi điện thoại, Lưu Thắng Nam lần nữa tự nói với mình, đây chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, chỉ là quan tâm của người chị đối với em trai, nhưng lúc Trương Vệ Đông đột nhiên yên lặng, Lưu Thắng Nam vẫn không tránh được cảm giác mất mát và thương cảm.

Phải rồi, thời đại học, đó là thời gian đẹp đẽ dường nào. Biết bao nhiêu nam sinh và nữ sinh đã ở đó trải qua mối tình đầu và cả lần thất tình đầu tiên, trải qua những “lần đầu tiên” trong cuộc đời họ… còn nàng, thì đã sớm chia tay cái thời đó rồi.

– Ha ha, cậu xem, bị tôi nói trúng rồi hả, còn nói một người cũng không có!

Lúc Trương Vệ Đông đang im lặng, Lưu Thắng Nam lần nữa buông ra một tràng cười như chuông bạc, nhưng Trương Vệ Đông lại thoáng cảm nhận được tông giọng cười kia có chút mất mác và thương cảm.

Trong vô thức, Trương Vệ Đông bật thốt lên:

– Không phải nữ sinh, là một cô giáo.

Chỉ là, lời này của Trương Vệ Đông đã hơi muộn, khoảnh khắc im lặng lúc nãy, thật ra đã đủ nói rõ vấn đề.

– Ha ha, được rồi, chơi vui vẻ nhé! – Lưu Thắng Nam cười khanh khách cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Thắng Nam đi đến trước gương, nhẹ khẽ kéo chiếc khăn tắm ra, một thân thể hoàn mỹ lập tức xuất hiện trong gương. Mượt mà, nở nang, rắn chắc, vùng bụng phẳng lì sáng bóng, không có chút mỡ thừa, bờ mông nhô cao đầy tính đàn hồi, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lưu Thắng Nam hai tay nhẹ nhàng sờ lên thân thể mình, đây là một thân thể tràn đầy hơi thở trẻ trung gợi cảm, nhưng lòng của nàng, đã không còn trẻ nữa.

Trương Vệ Đông cầm điện thoại có chút sững sờ, hắn rất muốn gọi lại, giải thích rõ ràng với Lưu Thắng Nam, rồi lại phát hiện căn bản không thể nào giải thích được, bởi vì nên giải thích hắn đã giải thích rồi, còn tiếp tục giải thích nữa thì sẽ thành giấu đầu lòi đuôi, huống hồ, ánh mắt Tô Lăng Phỉ đang nhìn cũng khiến Trương Vệ Đông cảm thấy chột dạ.

– Chị Thắng Nam của anh chắc là rất xinh đẹp phải không? – Tô Lăng Phỉ nhìn bộ dạng Trương Vệ Đông cầm điện thoại sững sờ, nhịn không được ghen tị hỏi.

Trương Vệ Đông nhìn Tô Lăng Phỉ, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hắn cũng không biết vì sao mình lại đau đầu, dù sao, cảm thấy cú điện thoại này của Lưu Thắng Nam gọi tới không đúng lúc, mình đồng ý đi uống rượu với Tô Lăng Phỉ cũng không đúng lúc.

– Đúng vậy. – Nhức đầu thì nhức đầu, Trương Vệ Đông cuối cùng vẫn thành thành thật thật trả lời.
– Hừ! – Tô Lăng Phỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:

– Đàn ông các anh không có người nào tốt, có một người còn chưa thỏa mãn, cứ phải tìm hoa bắt bướm khắp nơi!

Trương Vệ Đông nghe vậy không khỏi nhíu mày, chẳng phải chỉ có một cuộc điện thoại thôi sao? Có cần phải nói đến mức đó không? Huống hồ, quan hệ giữa hắn và Lưu Thắng Nam cũng không phải quan hệ nam nữ? Cho dù là phải, cho tới giờ hắn cũng chưa từng hái hoa hái có gì hết nha?

– Chau mày làm gì, không phục à? Đàn ông các người chính là như vậy, đều là một đám trăng hoa!

Tô Lăng Phỉ liếc Trương Vệ Đông, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới Trương Vệ Đông nữa.

Trương Vệ Đông nhìn cái gáy lạnh lùng kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ, thời tranh cãi với cô gái này, dù có cãi thế nào cũng không thoát khỏi cái danh háo sắc, cần gì phải hao hơi tốn sức?

Có lẽ vì khí trời bắt đầu chuyển lạnh, quán đồ nướng trên đài ngắm cảnh bên bờ sông không có đông kín người như lần trước. Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ may mắn tìm được một chỗ gần bờ sông.

Vì đã có kinh nghiệm lần trước, ngồi xuống xong, Trương Vệ Đông rất thành thạo gọi đồ ăn và bia.

Từ khi Trương Vệ Đông nhận cú điện thoại kia, tâm trạng của Tô Lăng Phỉ hình như càng tệ. Lúc xuống xe đến giờ, Tô Lăng Phỉ hầu như không mở miệng nói chuyện, nhưng bản thân nàng cũng không phải người nói nhiều, huống hồ quan hệ của hai người cơ bản vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, cho nên Trương Vệ Đông cũng không để ý. Thấy Tô Lăng Phỉ không nói, liền rất phối hợp ngồi thưởng thức phong cảnh bờ sông.

Chỉ một lát sau, phục vụ mang đồ nướng và bia lên.

Trương Vệ Đông thấy đồ nướng đã được dọn lên, liền thuần thục gác lên bếp lò, bắt đầu nướng thức ăn. Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông làm rất thành thạo, nhịn không được liếc hắn một cái nói:

– Xem ra sau này nếu không lăn lộn trong trường học, anh còn có thể đổi nghề nướng đồ ăn.

– Cô đang khen tôi hay là đang nói móc tôi? – Trương Vệ Đông vừa thuần thục lật qua lật lại thịt dê, chân gà các thứ, vừa hỏi.

– Coi như khen anh đi! Nói thật, hai tay của anh thật sự rất thần kỳ, có đôi khi tôi nghĩ nếu anh đi làm kẻ cắp có phải sẽ có tiền đồ hơn không.

Tô Lăng Phỉ nhìn động tác thuần thục của Trương Vệ Đông, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc hắn rửa ống nuôi cấy, động tác thật khiến người ta hoa mắt.

– Xem ra tôi không sợ thất nghiệp. – Trương Vệ Đông cười nói.

Tô Lăng Phỉ thấy bộ dạng đắc ý của Trương Vệ Đông, nhịn không được liếc hắn, nói:

– Cẩn thận một chút, đừng nướng khét đó.

Trương Vệ Đông cười cười nói:

– Yên tâm, khét thì tự tôi ăn.

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng tâm trạng Tô Lăng Phỉ rõ ràng có chút tốt lên, cũng cầm lấy một xâu thịt dê, bắt chước Trương Vệ Đông chậm rãi lật qua lật lại.

Bất quá, Tô Lăng Phỉ rõ ràng là lần đầu tiên nướng thịt, một chốc sau xâu thịt bị nướng khét lẹt. Nếu đổi thành lúc bình thường, Trương Vệ Đông ít nhất phải nói móc nàng vài câu, nhưng hôm nay, nể tình tâm trạng của nàng không tốt, Trương Vệ Đông không ném đá xuống giếng, mà đem xấu thịt mới nướng trong tay mình đưa cho nàng, cười nói:

– Để tôi làm cho, cô chỉ cần ăn là được rồi.

Tô Lăng Phỉ cũng không ngờ Trương Vệ Đông hôm nay sẽ dịu dàng quan tâm như vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận xấu thịt Trương Vệ Đông đưa tới, rắc lên ít gia vị, sau đó bắt đầu ăn.

Lần ăn này, lại ăn ra cảm giác mỹ vị nhân gian, ánh mắt không khỏi sáng ngời, sau đó vừa thổi vừa ăn hết cả xiên, không thèm để ý đến hình tượng thục nữ nữa. Ăn xong ba bốn xâu, Tô Lăng Phỉ liền ngừng lại nhìn Trương Vệ Đông nướng đồ.

– Chưa từng thấy người đẹp trai sao?

Trương Vệ Đông bị Tô Lăng Phỉ nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được liếc nàng một cái nói.

Tô Lăng Phỉ nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, ngẩn ra không có cãi lại, chỉ nói:

– Nướng đủ ăn là được rồi, chúng ta uống rượu đi.

Nói xong, rót đầy bia vào ly của mình và Trương Vệ Đông.

– Được thôi.

Trương Vệ Đông một tay lật đồ ăn, một tay bưng ly rượu lên cùng với Tổ Lăng Phỉ một cái. Cụng ly xong, Tô Lăng Phỉ ngẩng đầu lên từng ực ừng ực uống sạch một ly, sau đó lại rót đây cho mình và Trương Vệ Đông.

Cũng không đợi Trương Vệ Đông cầm ly, Tô Lăng Phỉ bung ly cụng một cái vào ly bia Trương Vệ Đông đang để trên bàn, sau đó lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

– Này, cô uống từ từ thôi!

Trương Vệ Đông thấy mới một lát, Tô Lăng Phỉ đã uống cạn hai ly, lại còn đang rót tiếp, vội vàng đưa một cái cánh gà mới nướng xong cho nàng, nói. Tô Lăng Phỉ liếc Trương Vệ Đông, cuối cùng không lập tức uống ly thứ ba, mà nhận lấy cánh gà bắt đầu ăn.

Hai người vừa ăn đồ nướng, vừa uống bia, rất nhanh, một bia đã cạn thấy đáy, chỉ là, hết hai phần ba đã vào bụng Tô Lăng Phỉ.

– Trương Vệ Đông, chúng ta uống rượu trắng được không? Tô Lăng Phỉ uống xong ly bia cuối cùng, nhìn Trương Vệ Đông nói.

Lúc này, mặt của nàng đã hơi đỏ lên, tại dưới ánh đèn thật xinh đẹp vô cùng, đúng là phụ nữ uống rượu uống đến lúc vừa đẹp.

– Nếu cô còn muốn uống, thì cứ gọi một bình bia nữa là được, còn rượu trắng thì thôi đi. – Trương Vệ Đông hơi lo lắng nhìn Tô Lăng Phi, nói.

Hắn nhìn ra được, cô gái này trước khi đi nói thật hay: Không uống say, nhưng thực tế đến đây là muốn say tới cùng mà.