Chương 242: Không Được Dụ Dỗ Giáo

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nhất định là âm mưu, tiểu tử này chắc chắn có muư đồ bất chính đối với bổn cô nương rồi. Đúng. Nhất định là như thế ! Tuyết lê Bối
Mẫu Tứ Xuyên, còn tiêu đàm khỏi ho, tư âm nhuận phổi, dưỡng nhan ư? Hừ, chẳng lẽ bổn cô nương nhìn lại đơn thuần, thiếu hiểu biết như vậy sao? Chẳng lẽ có một chút thủ đoạn như vậy đã muốn bổn cô nương động lòng sao? Hừ, bổn cô nương đã sớm nhìn thấu bản tính dâm đãng của ngươi rồi, ngươi đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày! – Tô Lăng Phỉ ngơ ra ở cửa lầm bầm một lúc, sau đó cong cặp môi đỏ gợi cảm lên, vung nắm đấm ở giữa hành lang không người như đe dọa, rồi mới mới quay người đẩy cửa vào phòng.

Vào phòng, Tô Lăng Phỉ tìm một chiếc thìa, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sứ, sau đó mới bưng chiếc hộp sức với vẻ mặt vừa rạng rỡ, vừa đắc ý lắc cái mông vừa cong đi về hướng phòng ngủ. Còn tâm trạng buồn bực trước đó vì Lữ Nhã Phân lúc này không biết đã tan biến đi đâu hết.

Xem trình độ của tên này rốt cuộc đến đâu! – Trở lại phòng ngủ, Tô Lăng Phỉ đặt hộp sứ lên bàn đọc sách, sau đó ngay lập tức mở nắp hộp ra.

Mở nắp hộp ra, bên trong là một quả lê đã được gọt vỏ, vô cùng trắng mịn hấp dẫn, trên trái lê còn cắm cây tăm.

Tô Lăng Phỉ vốn cho rằng Trương Vệ Đông sẽ rất đơn giản cắt lệ thành từng miếng, đem Bối Mẫu Tứ Xuyên nghiền nát một chút, sau đó trực tiếp cho đường phèn và nước vào nấu lên. Trước kia cổ họng nàng đau nhức, mẹ nàng đã xử lý một cách đơn giản như vậy. Dù sao thì hiệu quả cũng giống nhau cả, mẹ nàng cũng lười không làm cầu kỳ như trong khách sạn. Không ngờ, Trương Vệ Đông còn cầu kỳ hơn cả mẹ nàng. Hai mắt Tô Lăng Phỉ sáng lên, tim nàng như có một dòng nước ấm áp, ngọt ngào chảy qua, bất giác khóe miệng cũng nở một nụ cười đầy mê hoặc:

– Hừ, Còn rất dụng tâm, khá ý tứ, để xem hương vị thế nào.

Tô Lăng Phỉ dùng tăm chống nắp hộp tuyết lê lên, ngay lập tức có một mùi vị thanh đạm mang theo vị chua nhẹ bay vào mũi, khiến Tô Lăng Phỉ không nhịn được liền hít một hơi thật sâu:

– Ngưi thấy mùi vị cũng không tệ nha.

Tô Lăng Phỉ không thể chờ đợi thêm nữa liền há miệng cắn một miếng tuyết lê được cắm trên chiếc tăm ở nắp hộp, tuyết lê vào miệng là tan ra, không chỉ thanh thanh mát mát, trong vị ngọt ngào còn có cả một chút vị chua, cũng không biết là ngon hơn bao nhiêu lần so với món Tuyết lê Bối Mẫu Tứ Xuyến mẹ nàng làm nữa.

Tô Lăng Phỉ lại không biết mùi vị của tuyết lê này ngoại trừ do cách làm khác với mẹ nàng ra, còn vì Trương Vệ Đông mẫn cảm với khí tức Mộc hệ, cho nên chọn trái lê có vị chua ngọt vừa phải, khi gọt lệ còn đưa vào trái lê Át Mộc linh khí. Có thể nói, ngay cả đầu bếp tài năng nhất của khách sạn cũng không thể làm ra món Tuyết lê Bối Mẫu Tứ Xuyên ngon như thế này, còn về công hiệu thì càng khỏi phải bàn rồi.
Đôi mắt Tô Lăng Phỉ lại một lần nữa sáng rực lên, một loáng đã ăn hết sạch tuyết lê rồi. Sau khi ăn xong, lại không thể chờ đợi thêm liền dùng thìa múc một ít canh tuyết lê, tương tự cũng là cảm giá thanh thanh mát mát, chua chua ngọt ngọt, gần như không cảm giác được vị đắng của Bối Mẫu.

– Không ngờ tên đại dâm tặc này cũng có chút tài năng. – Tô Lăng Phỉ nhanh chóng ăn hết vào tuyết lê Bối Mẫu Tứ Xuyên, sau khi ăn hết còn thèm thuồng lau miệng, sau đó lại một lần nữa bung bình sứ lắc cặp mông vừa tròn vừa cong đi về phía nhà bếp.

Đến nhà bếp, Tô Lăng Phỉ vừa khe khẽ hát, vừa rửa bình sứ, trong lòng chợt nghĩ tới một việc.

Hình như trong phòng hắn không có đồ dùng nhà bếp, Món tuyết lê Bối Mẫu Tứ Xuyên này hắn đã làm ở đâu nhỉ?”, mình đã nói mà. Tại sao lại ngon như vậy chứ, hóa ra là cố ý mua trong khách sạn !

Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ vốn có của Tô Lăng Phỉ bỗng nhiên trùng xuống, sau đó chả mấy chốc đã rửa sạch bình sứ, ra cửa đi thẳng đến phòng của Trương Vệ Đông.

Lầu ba ký túc xá nữ sinh, Lữ Nhã Phân, Tùy Lệ, Du Mẫn, Ngô Hiểu Ý, bốn cán bộ nữ tụ tập lại với nhau. Lữ Nhã Phân lấy tay chống cằm, gương mặt buồn rầu, chẳng có chút tinh thần nào, mấy người khác cũng không khá hơn là bao.

– Nhã Phân, gã Lý sắc lang đó rõ ràng có ý đồ xấu với tỷ, hơn nữa lần trước tỷ lại đắc tội với gã, lần này làm luận văn tốt nghiệp cùng gã, gã nhất định sẽ tìm cơ hội cố ý làm khó dễ tỷ, lần này tỷ lành ít dữ nhiều rồi. – Ngô Hiểu nói

– Điều này còn cần muội nói, bây giờ là lúc cần nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn này. – Du Mẫn nói

– Hay là gọi điện cho thầy Trương? – Tùy Lệ đề nghị

– Đây là việc viện trưởng Hồ đề ra, gọi điện cho thầy Trương không phải sẽ làm khó thấy sao? Lẽ nào muốn thấy Trương vì chuyện luận văn tốt nghiệp của một học sinh mà đến tìm viện trưởng Hồ sửa đổi quyết định sao, như thế người khác sẽ nhìn thấy ấy như thế nào? – Lã Nhã Phân nói, nàng là chủ tịch hội học sinh, quả nhiên có con mắt nhìn sự việc xa hơn Tùy Lệ.

– Vậy cũng đúng, lẽ nào lại chấp nhận số phận vậy sao? – Tùy lệ uể oải nói.

– Không như vậy thì biết làm thế nào? Mọi người cũng đừng lo lắng quá, dù sao đi chăng nữa tỷ cũng là chủ tịch hội học sinh, cho dù Lý dâm đãng thực sự có ý kiến với tỷ cũng không dám quả đáng quả đầu. – Lữ Nhã Phân trấn an nói.

– Ai! Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Thầy Trương cũng thật là, đang lúc quan trọng mà chẳng thấy tin tức gì cả. – Ngô Hiểu Ý thở dài nói, trong giọng nói có phần oán trách.

– Thầy Trương cũng có chỗ khó xử của thầy ấy, mà cũng chỉ là luận văn tốt nghiệp, không phải chuyện gì to tát. Hơn nữa, nghe Lý Trung nói, mấy ngày nay thấy Trương đều không ở trong học viện. – Lữ Nhã Phân giải vây cho Trương Vệ Đông nói, chỉ có điều khi nói những điều này trong lòng lại khó tránh khỏi có cảm giác bị người khác xem nhẹ, vất bỏ.

– Nói thì nói vậy, có điều thầy Trương cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút mà. – Ngô Hiểu Ý nói.

Những lời Ngô Hiểu Ý nói khiến Lữ Nhã Phân càng thêm lạc lõng, cay cay sống mũi. Nói cho cùng, nàng và Lý Trọng Mông gieo thù kết oán cũng là do Trương Vệ Đông. Hơn nữa lần này nàng cũng cố ý nói qua với học viện rồi. Muốn làm luận văn tốt nghiệp với Trương Vệ Đông, trong hoàn cảnh này, cứ cho là Trương Vệ Đông không tiện lộ mặt giúp đỡ, thì cũng nên gọi cuộc điện thoại tới, như thể tâm trạng của Lữ Nhã Phân cũng không đến mức tồi tệ như vậy.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Lữ Nhã Phân vang lên. Lữ Nhã Phân lấy điện thoại ra một cách mệt mỏi, nhìn vào là một chân dung rất tuấn tú, nhã nhặn nhấp nháy trên màn hình, lập tức cả người nhảy dựng lên, bộ mặt cực giống Chu Hải Mị cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Dường như mọi tủi hờn, lạc lõng đều vì cuộc thoại này mà biến mất không còn tăm hơi.

Chân dung tuấn tú, nhã nhặn này là Lữ Nhã Phân cài đặt riêng cho thấy Trương. – Suyt. – Lữ Nhã Phân đặt ngón trỏ lên mới ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nhận điện thoại bằng một giọng nói ngọt ngào:

– Thầy Trương.

Vừa nghe đến thầy Trương, Tùy Lệ và mấy người kia cũng ngay lập tức có phấn chấn, ai cũng áp mặt vào điện thoại của Lữ Nhã Phân.
Lữ Nhã Phân lấy hết sức dùng chân đá ba người mấy cái, nhưng vô ích, đành để bọn họ nghe.

– Thầy nói chuyện với em một chút về vấn đề thực tập tốt nghiệp của em. – Điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp, thân mật của Trương Vệ Đông.

Thấy thầy Trương quả thực quan tâm đến mình, Lữ Nhã Phân lập tức mở cờ trong bụng, vội vàng nói:

– Thầy Trương! Không sao đâu ạ. Không sao đâu ạ. Không phải là em sẽ làm luận văn tốt nghiệp với thầy Lý sao? Thầy ấy có thể ăn thịt em được sao?

Lúc này, Lữ Nhã Phân cảm thấy dù cho Lý Trọng Mông có thực sự quá đáng làm khó nàng, nàng cũng có thể nhịn được.

– Ai nói em sẽ làm luận văn tốt nghiệp cùng Lý Trọng Mông? Trương Vệ Đông cười và nói.

– Cô Nhâm nói với em vậy mà, cô ấy nói đây là do Hồ viện trưởng quyết định. – Lữ Nhã Phân khó hiểu nói.

– Sửa lại rồi ,em sẽ làm với tôi. – Trương Vệ Đông cười và nói.

– A, thật không ạ? – Lữ Nhã Phân vui mừng nói, tim đập thình thịch vô cùng sung sướng.

– Đương nhiên là thật rồi, tôi đã nhờ thầy cựu hiệu trưởng Đàm đích thân gọi điện thoại, chẳng lẽ viện trưởng Hồ lại không nể mặt người ta. – Trương Vệ Đông nghe thấy âm thanh vui vẻ trong điện thoại, trong lòng cũng rất cảm động, nghĩ thầm may thay ta đã nhờ đại ca ra mặt giúp đỡ, nếu không chắc chắn Lý Nhã Phân sẽ rất đau lòng.

– A! Vô cùng cảm ơn thầy ạ. – Lữ Nhã Phân không ngờ rằng vì luận văn tốt nghiệp của nàng mà Trương Vệ Đông còn tìm đến cả cựu hiệu trưởng Đàm Chính Minh, cảm động đến nỗi nghẹn ngào.

– Nha đầu ngốc. Em làm sao thế, đừng quên rằng chúng ta là những người bạn cùng chung hoạn nạn. – Trương Vệ Đông hơi cay sống mũi nói.

– Đúng. Đúng. Em và thây là những người bạn cùng chung hoạn nạn. – Lữ Nhã Phân lau nước mắt, nước mũi mỉm cười nói.

– Thế này là được rồi, còn việc tối nhờ thầy Đàm ra mặt giúp đỡ không được cho người khác biệt. Cựu hiệu trưởng Đàm nói với viện trưởng Hồ rằng y và em vô tình gặp nhau vài lần ở bên hồ, hôm nay lại vô tình gặp nhau, y nhân tiện nói đến chuyện thực tập tốt nghiệp. Sau đó thầy ấy mới gọi điện thoại, cho nên nếu viện trưởng Hồ có hỏi về quan hệ giữa em và cựu hiệu trưởng Đàm, em đừng có nói là không quen biết đó nha. – Trương Vệ Đông cười và nhắn nhủ nói.

– Vâng, em biết rồi. Có điều, thầy Trương, Tùy Lệ, Du Mẫn, Ngô Hiểu Ý, ba người họ đều trong phòng em, nên việc cựu hiệu trưởng Đàm e rằng… – Lữ Nhã Phân ấp a ấp úng nói.

– Ha ha, bọn họ không có vấn đề gì, chuyện này chỉ giới hạn trong số những người bạn cùng chung hoạn nạn chúng ta thôi. – Trương Vệ cười nói.

– Hì hì, thầy ơi chúng em biết rồi ạ, việc này nhất định sẽ không nói ra ngoài. – Tùy Lệ và mấy người khác đều dán tai vào điện thoại, tự nhiên cũng nghe được những lời Trương Vệ Đông nói, trong lòng như ăn được mật ngọt. Mỗi người đều cười hì hì xông vào điện thoại nói một cách ngọt ngào.

– Vậy được rồi, thầy cúp máy đây. – Trương Vệ Đông nghe được những tiếng nói trẻ trung trong điện thoại, cúp máy với tâm trạng rất vui vẻ.

– Hì hì, Nhã Phân tỷ, hình như thầy Trương rất quan tâm đến tỷ, vì tỷ mà mời cả cựu hiệu trưởng giúp đỡ. – Tùy Lệ nhìn Lữ Nhã Phân cười hì hì nói.

– Nếu như là các muội, thầy Trương nhất định sẽ làm như vậy. – Lữ Nhã Phân giấu nhẹm đi niềm vui sướng trong lòng, giả bộ rất bình tĩnh nói, có điều ai cũng nhận ra niềm vui mừng khôn siết trong lòng nàng.

– Cái này có trời biết được, dù sao thì thầy Trương vì tỷ mà còn nhờ cả cựu hiệu trưởng giúp đỡ là sự thật sờ sờ trước mặt. – Tùy Lệ chua xót nói

– Đúng vậy, Nhã Phân tỷ, tỷ nói xem có phải thấy Trương có ý với tỷ, cho nên nghe nói tỷ phải làm luận văn tốt nghiệp với Lý dâm đãng đã vô cùng đố kỵ, sau đó nói….. – Ngô Hiểu Ý nháy mắt nói.

– Này, mấy người đang nói bậy bạ gì đó, thầy Trương sao lại có thể có ý với tỷ được chứ? – Lý Nhã Phân xấu hổ đỏ mặt, trợn mắt nói.

– Nhã Phân tỷ, dù sao thầy Trương cũng là của mọi người chúng ta, tỷ không được nhân cơ hội làm luận văn cùng với thầy mà dụ dỗ thầy đâu đấy, còn nữa dù tỷ có tốt nghiệp cũng không được chủ động, nhanh chân đăng ký trước. Phải đợi bọn muội tốt nghiệp rồi, chúng ta cạnh tranh công bằng.

Tùy Lệ cười hì hì nói.

– Đúng. Đúng. Thầy Trương là của tất cả chúng ta. Nhã Phân tỷ Tỷ không được nhân cơ hội dụ dỗ thấy. – Hai người còn lại cũng phụ họa theo.

– Mặc kệ các muội! – Lữ Nhã Phân hất tóc lên, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

– Không được đi. Tỷ phải đồng ý việc này trước đã! – Tùy lệ và hai người khác ngay lập tức ôm lấy Lữ Nhã Phân.

– Nếu như tỷ nói không thì sao? – Lữ Nhã Phân đỏ mặt nói.

– Vậy bọn muội cũng không khách khí nữa! – Tùy Lệ ba người họ cười khanh khách nhào tới, chẳng mấy chốc bốn người đã túm lấy nhau, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười và sức xuân.