Chương 243: Mỹ Nam Đi Tắm

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông không hề biết kí túc xá nữ có 4 nữ: đang vì anh mà diễn ra cuộc chiến “vô cùng thê thảm”, sau cuộc điện thoại với Lữ Nhã Phần, Trương Vệ Đông cuối cùng nhận ra sau một ngày bôn ba vất vả cơ thể có cảm giác phong trần mệt mỏi, liền quay mình bước vào phòng tắm, thoải mái thư giãn một chút

Nước xối róc rách từ trên đầu xuống, Trương Vệ Đông cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái dễ chịu. anh cảm thấy bản thân càng ngày càng biết hưởng thụ cuộc sống hiện tại, vô ưu vô lo, tự do tự tại, ngẫu nhiên chọn nghành y làm việc thiện cứu người, so với thời học sinh trước kia không biết đã hài lòng được bao nhiêu phần. Sau khi tắm thoải mái xong, Trương Vệ Đông tiện tay lấy khăn tắm lau khô người và tóc, rồi cả người trần truồng từ trong phòng tắm đi ra. Dù sao hắn cũng ở một mình, không để ý nhiều như vậy

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau nó là tiếng thét chói tai của nữ và tiếng gốm sứ đổ vỡ

Ở cửa, Tô Lăng Phỉ bị dọa đứng hình, 2 mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng trước cửa phòng tắm của tắm của Trương Vệ Đông, miệng há hốc, dưới chân đầy mảnh sành sứ vỡ.

Chưa đợi Trương Vệ Đông lấy lại tinh thần, Tô Lăng Phỉ tại sao lại xuất hiện ở cửa nhà mình lúc này, Tô Lăng Phỉ giống như một chú thỏ trắng bị dọa cho sợ hãi, che mặt nhanh chóng quay người chạy mất, đến cửa cũng quên đóng giúp Trương Vệ Đông

– Quên! Vừa nãy lại vào khóa cửa rồi! – Tới khi Tô Lăng Phỉ quay người chạy mất dạng Trương Vệ Đông mới vỗ chán. Sau đó đưa tay về phía cửa khẽ phất một cái, cánh cửa theo cái phất tay của hắn tự động đóng lại, khóa trái bên trong.

Vừa mới bị người ta vô ý xông vào, đó là việc ngoài ý muốn, nếu như mở mà cửa trần truồng đi lại trong nhà, thì đó chính là đồ điện, đồ lưu manh.

Tô Lăng Phi chạy về nhà, sau đó đóng cửa đánh bịch một tiếng nặng nề. Sau khi đóng cửa, cô mệt mỏi tựa vào cửa, hai tay giữ bộ ngực đang đập dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ có một ngày lại nhìn thấy con trai khỏa thân trong tình huống này, càng không nghĩ tới người đó lại là tên hảo sắc này. Điều làm cô khó chịu hơn nữa là trong đầu có hiện giờ chỉ toàn là thân thể của tên háo sắc kia Khi mặc quần áo nhìn gầy và nhã nhặn, nhưng khi không mặc nhìn lại rắn chắc cường tráng đến như vậy, không có một chút mỡ thừa nào. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, lại để lại cho người ta một loại cảm giác khó nói, cảm giác như tràn ngập lực lượng.

– Háo sắc! lưu manh! Vô liêm sỉ! điên khùng… – Tô Lăng Phỉ đột nhiên ôm đầu, ra sức lắc mạnh, nghến răng nghiến lợi mắng chửi.
Nhung mặc Tô Lăng Phỉ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi như thế nào, ôm đầu mà lắc thế nào, cơ thể tràn đầy sức mạnh kia giống như xúc tu không ngừng tấn công não của cô, khiến cô không thể phòng ngự.

– Mình muốn điền quá! Mình muốn điền quá! – Tô Lăng Phỉ vò đầu bứt tóc, chân không ngừng giảm mạnh, thân hình yểu điệu không ngừng dãy dụa, giống như phụ nữ có chồng phát điện vậy.

Một lúc sau Tô Lăng Phỉ mới dần trở lại trạng thái bình thường. nhớ lại lần trước là cô bị anh nhìn mất thân thể, lần này lại là anh bị cô nhìn, hơn nữa còn nhìn thấy toàn bộ, theo lý mà nói thì vẫn là cô chiếm tiện nghi, nhưng cô lại cảm thấy khóc không ra nước måt.

Trong phòng 707 Tô Lăng Phi đang khóc không ra nước mắt, thì trong phòng 701 Trương Vệ Đông lại hoàn toàn cảm thấy mình không hề bị thiệt mà lại cảm thấy mình mới là kẻ chiếm được tiện nghi. Đàn ông mà, trong những chuyện này thường tỏ ra rộng rãi hơn phụ nữ. Hơn nữa trên thực tế, cách nhìn của mỗi người ở trường hợp này đều giống nhau, đàn ông nhìn thấy thân thể của phụ nữ là phụ nữ chịu thiệt, thân thể của đàn ông bị phụ nữ nhìn thấy thì vẫn là phụ nữ chịu thiệt. Đây có lẽ là trời sinh không công bằng giữa nam và nữ.

Trương Vệ Đông nhanh nhẹn mặc quần áo, sau đó mở của phòng, nhìn những mảnh sành vỡ dưới đất, lúc này hắn mới cảm thấy đau lòng. Chiếc bình này là chiếc bình thượng hạng do Cảnh Đức Trấn sản xuất, đã ở trong nhà họ Đàm được mười mấy năm rồi, không ngờ hôm nay lại bị vỡ trong tay Tô Lăng Phỉ.

“Không phải chỉ thấy bộ dạng mình không mặc quần áo thôi sao? Có cần đập vỡ chiếc bình như thế này không?” – Trương Vệ Đông lắc đầu nghĩ thầm, sau đó cúi người nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào thùng rác

Dọn dẹp xong, Trương Vệ Đông nhìn về phía phòng của Tô Lăng Phi, phát hiện không có chút động tĩnh nào, anh bất giác lắc đầu một lần nữa: “chậc chậc, cô gái này thật là, đã ăn tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên của mình, nhìn mất thân thể của mình, đập vỡ bình -sự của mình, ngay một biểu hiện lại không có.

Trong khi tự lẩm bẩm trong đầu, hắn không nhớ tới bộ dạng ngẩn tò te và bối rối trốn chạy trong sự hoảng hốt của Tô Lăng Phỉ vừa nãy, Trương Vệ Đông không nhịn được phì cười. Sau khi phát hiện mình mỉm cười, Trương Vệ Đông không khỏi có chút ngạc nhiên, tại sao chính mình bị cô nhìn mất thân thể, trái lại hình như vô cùng vui vẻ? Lẽ nào mình thực sự có xu hướng thích bị ngược.
Mãi đến khi trở về phòng trong lòng Trương Vệ Đông vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng so với Tô Lăng Phi, chút bận tâm của hắn không đáng kể, Tô Lăng Phỉ lúc này đã sớm nằm trên giường, nhưng lại lật qua lật lại, bất luận cô nhắm hay mở mắt đều hiện ra một hình ảnh giống nhau đó là mỹ nam đi tắm.

Bảy giờ tối, bên trong quán rượu Đỉnh Phong, bình thường thời gian này Lưu Vì hoặc là ngồi ở văn phòng Tổng giám đốc thong thả hút thuốc, hoặc là dùng cơm với quan chức chính phủ ở nhà hàng nào đó hoặc là với ông chủ giàu có nào đó, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì cục vệ sinh thành phố kết hợp vs cục vệ sinh Giang Bắc đồng thời đột ngột kiểm tra vệ sinh hai nhà hàng Đỉnh Phong do hắn đứng tên. Hậu quả của loại kiểm tra này có thể nhẹ cũng có thể lớn, nhẹ thì nhét mấy bao thuốc, mời họ ăn uống cho xong chuyện, lớn thì có khả năng phải nộp một khoản phạt lớn và tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại nghiêm trọng hơn là bị phê bình trên mặt báo, điều đáng sợ chính là sẽ chẳng có mấy người chịu đến Đỉnh Phong ăn uống nữa. Nên khi xảy ra sự việc này, bản thân là ông chủ, Lưu Vĩ nhất định phải đích thân có mặt để bày tỏ sự tôn trọng đối với lãnh đạo cục giám sát vệ sinh và sự coi trọng với công tác vệ sinh thực phẩm.

Trước kia, những kiểu kiểm tra như thế này thường giải quyết rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ hai câu phê bình mang tính tượng trưng, sau đó mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm. Cậu tốt, tôi tốt, chúng ta đều tốt, nói cho cùng Lưu Vĩ có thể mở hai nhà hàng có quy mô trong thành phố, không chỉ có tiền, cũng khẳng định hắn quen biết không ít quan chức chính phủ, người của cục giám sát vệ sinh cũng không dám gây khó dễ với hắn. Đây là một hiện tượng không bình thường mà lại rất phổ biến trong nước. Nhưng hôm nay Laru Vì rõ ràng cảm thấy bầu không khí có chút không thoải mái, thứ nhất là việc kiểm tra lần này hắn không được báo trước, thứ hai hắn cảm thấy rõ ràng thái độ lạnh nhạt của nhân viên kiểm tra với hắn, báo hiệu mức nghiêm trọng của sự việc. Nhưng Lưu Vĩ vẫn không đến mức mất tinh thần, theo hắn thấy trên thế giới này không có việc gì tiền không giải quyết được. Cho dù những nhân viên kiểm tra này không nể mặt hắn, nhưng lãnh đạo của họ đã sớm nể mặt hắn. Ở Trung Quốc quan to hơn một cấp cũng có thể đè chết người, chỉ cần cấp trên ra mặt, cấp dưới liền không dám phản đối

Nhưng với việc nhân viên vệ sinh nghiêm túc tìm ra một vấn đề, ghi chép vào sổ sách sau đó chụp ảnh làm bằng chứng, thậm trí là xuất giấy niêm phong, lúc tịch thu, Lưu Vĩ cuối cùng có chút luống cuống.

– Lý sở! Vương sở! Vất vả rồi, những việc kiểm tra như thế này giao cho các anh em khác được rồi, mời mọi người đến phòng làm việc của tôi uống tách trà. – Lưu Vĩ nở nụ cười nói, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Vương sở.

Lý sở là sở trường của sở giám sát vệ sinh thành phố, Vương sở lai là sở trưởng của sở giám sát vệ sinh khu Giang Bắc. Hai nhà hàng của Lưu Vĩ đều ở Giang Bắc, cơ hội giao thiệp với sở trưởng Vương của khu Giang Bắc có rất nhiều, bình thường sở trưởng vương cũng không ít lần ăn uống ở chỗ hắn.

Chỉ là một sở trưởng sở giám sát vệ sinh thành phố, còn một người là sở trưởng sở giám sát vệ sinh khu, giữa hai người hơn nhau một cấp, khiến cho chuyện này dù sở trường Vương có lòng giúp Lưu Vĩ gỡ tội, cũng không dám tự mình ra mặt mà cẩn thận xin chỉ thị nói:
– Lý sở, anh xem, nếu không thì chúng ta…

Người Trung Quốc từ xưa đến nay luôn giữ hòa vi quý, đặc biệt khi đối phương không phải nhân vật tầm thường, đôi bên càng không muốn vạch mặt nhau. Nhưng vấn đề ở đây là lệnh của cục trưởng cục thành phố, hơn nữa rõ ràng bàn giao không thể lấy công làm tư, phải cư xử nghiêm túc, tuyên bố niêm phong nhà hàng Đỉnh Phong. Sở trưởng Lý dù cho có gan tc bằng trời cũng không dám làm trái ý cục trưởng đại nhân, hơn nữa nhà hàng Đỉnh Phong này nhìn bên ngoài thì sa hoa sang trọng, nhưng về mặt vệ sinh thực phẩm quả thực rất kém.

– Sở trưởng Vương, chúng ta đến kiểm tra, không phải đến uống trà. – Sở trưởng Lý lúc này đương nhiên không dám mở miệng mà dùng ánh mắt quở trách nhìn Vương sở, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sở trưởng Vương nghe vậy sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng miệng lại nói:

– Sở trưởng Lý phê bình đúng quá.

Nói xong sở trưởng Vương nhìn Lưu Vĩ bằng ánh mắt lực bất tòng tâm.

Lưu Vĩ thấy sở trường Lý không nể mặt mình một chút nào, biết sự việc hôm nay e rằng rất khó giải quyết, nhớ ra mình và phó thị trưởng Lương Lộ Minh của cục kiểm tra chất lượng vệ sinh trưởng phòng kinh kế vùng Giang Bắc cũng không tệ. Ngày lễ tết mỗi năm cũng đều tới chúc, vừa vặn tối nay cũng tới nhà hàng Đỉnh Phong của hắn dùng cơm, nhân tiện nhờ ông ra mặt giúp đỡ.

Ngay sau đó Lưu Vì cười ha ha nói:

– Sơ trưởng Lý thật là hết lòng với công việc, vậy tôi không ép nữa. Nhà hàng bên kia còn có chút chuyện, tạm thời không tiếp chuyện đc với mọi người rồi.

Nói xong Lưu Vĩ chắp tay mỉn cười với nhân viên kiểm tra vệ sinh, sau đó quay người ra khỏi nhà bếp, chỉ là sau khi quay đi sắc mặt của hắn lập tức trở nên u ám.

Phó khu trưởng Lương Lộ Minh của vùng Giang Bắc là một người rất to béo, lúc cười trông giống như Phật Di Lặc, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ gần và thân thiết, giống như ai cũng đều là bạn tốt của ông vậy. Nhưng chỉ có người thật sự hiểu rõ ông ta mới biết tâm tư của con người này rất khó đoán, lòng dạ của ông cũng tuyệt đối không dễ gần và thân thiết như vẻ bề ngoài mà mọi người thầy.

Lưu vĩ bước vào, trước tiên cười ha ha chào thư kí, sau đó mới đi tới bến canh Lương Lộ Minh cúi người nhỏ giọng nói về việc sở vệ sinh đột nhiên tới nhà hàng kiểm tra.

Phó chủ trưởng Lương Lộ Minh vì được phân công quản lý cục vệ sinh khu Giang Bắc, không chỉ những quyết sách quan trọng về vấn đề vệ sinh hay sắp xếp nhân sự gì đó đều phải có được sự phê chuẩn của ông, hơn nữa ông cũng vô cùng thân thiết với lãnh đạo của cục vệ sinh thành phố. Nên khi Lưu Vĩ nói tới việc kiểm tra vệ sinh đột xuất, ông chỉ cho rằng đây là một việc rất nhỏ, không mấy để tâm tới, sau khi hỏi ai là người đứng đầu đợt khiểm tra đột xuất này, ông cười rồi nói gì đó với thư kí, sau đó cùng Lưu Vĩ dáng dậy rời khỏi ghế lô.