Chương 143: Cách chẩn bệnh thần kì

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Vệ Đông khẽ vuốt cằm nhìn Đàm Vĩnh Khiêm đó đưa tay cầm lấy điện thoại.

Cùng với cảnh giới tăng lên, cảm ngộ đối với thiên địa càng lúc càng sâu, Trương Vệ Đông không khỏi hơi có cảm giác như người trên cao nhìn xuống chúng sinh. Nhưng cầm di động, nghĩ đến vị ở đầu bên kia là nhân vật lớn thứ ba ở tỉnh Thiên Nam, có quan hệ đến cuộc sống của bốn mươi triệu dân chúng, hắn vẫn không cách nào bình tĩnh mà nói chuyện được.

– Lão đệ, không ngại tôi gọi cậu như vậy chứ? Ân cứu mạng lần trước còn chưa cám ơn cậu, không ngờ lần này cậu có lòng tốt cố tình đến đây, mà chúng tôi lại… Vệ Đông vừa cầm đến điện thoại, trong loa lập tức vang lên giọng nói đầy áy náy của bí thư Đoạn Uy.

Trương Vệ Đông vốn còn bất mãn với thái độ ngạo mạn của Thôi Tĩnh Hoa, nhưng thấy Đoạn Uy thân là nhân vật số ba tỉnh Thiên Nam, lại có thể tự gọi điện thoại đến xin lỗi mình, bất mãn trong lòng liền tan biến, cười ngắt lời nói:

– Bí thư Đoạn khách sáo rồi, ai bảo tuổi tối trẻ quá làm chi?

– Ha ha, cái này cũng đúng, nói ra thì đến giờ tôi cũng không nhớ được tướng mạo của cậu, ấn tượng duy nhất chính là trẻ tuổi đấy!

Đoạn Uy thấy Trương Vệ Đông không có tức giận, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, sau đó cười ha ha nói.

– Ha ha!

Trương Vệ Đông cười theo hai tiếng, sau đó nói:

– Vậy đợi lát nữa là bí thư Đoạn Uy có thể thấy Lư sơn chân diện mục’rồi.

– Cám ơn! – Bí thư Đoạn Uy nghe vậy lại bỗng nhiên im lặng, một hồi lâu mới trịnh trọng nói ra hai chữ này.

– Tôi nghe Vĩnh Khiêm nói ông là một vị quan tốt, cho nên ông không cần cám ơn tôi. – Trương Vệ Đông nói xong, cúp điện thoại.

Trương Vệ Đông vừa cúp điện thoại thì cửa thang máy mở ra. Trương Vệ Đông và Đàm Vĩnh Khiêm bước nhanh vào, mà Trầm Kiến Khoa vẫn còn đứng ngây ngốc ở cửa thang máy. Đây là lần đầu tiên y thấy một người trẻ tuổi lại dám tự tin lão luyện mà nói với bí thư Đoạn rằng ông ta là quan tốt.

Quan tốt! Trong phòng bệnh, bí thư Đoạn Uy cầm điện thoại, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.

Hai chữ này rất đơn giản, nhưng nặng tựa Thái Sơn. Thực ra hôm nay, Đoạn Uy càng cảm nhận được tầm quan trọng của nó, bởi vì tánh mạng của ông, có lẽ cũng nhờ hai chữ này nên mới được cứu vớt.

Thang máy dừng lại ở tầng mười, lúc cửa thang máy mở ra, Trương Vệ Đông nhìn thấy Thôi Tĩnh Hoa, lúc này bà đang vẻ mặt sốt ruột, bất an đứng ở cửa thang máy.

Thấy Trương Vệ Đông, hai mắt Thôi Tĩnh Hoa không khỏi lóe lên sáng ngời, vội vàng tiến lên một bước, đỏ mặt nhìn hắn, không biết nên mở miệng như thế nào. Thật sự là Trương Vệ Đông quá trẻ tuổi, để một người ở vị trí cao như bà tự mình xin lỗi Trương Vệ Đông, về mặt thể diện, cũng thật khó mà nói ra được.

– Giám đốc Sở Thôi, lúc nãy tôi cũng là nhất thời tức giận, bà không cần quá để ý. – Trương Vệ Đông thấy thế, đi ra khỏi thang máy, cười nói với Thôi Tình Hoa.

Thôi Tĩnh Hoa đúng là đang sợ cậu thanh niên Trương Vệ Đông này còn nhớ trong lòng, khiến cho bà vì chồng mình đành phải vứt bỏ thể diện trịnh trọng xin lỗi hắn, thỉnh cầu hắn ra tay giúp đỡ. Bây giờ thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, bà không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong mắt cũng toát ra một tia cảm kích, vội vàng nói:

– Không, không, lúc này là tôi không đúng, tôi phải nói xin lỗi cậu.

– Giám đốc sở Thôi, chúng ta đừng nói mấy câu này nữa, chúng ta mau đi thôi. – Trương Vệ Đông cười khoát tay nói.

Thôi Tình Hoa nghe vậy triệt để yên lòng, cười nói:

– Vậy làm phiền…

Nói nửa câu, Thôi Tĩnh Hoa mới phát hiện đến bây giờ bà vẫn không biết Trương Vệ Đông họ gì tên gì.

– Tôi là Trương Vệ Đông, giám đốc sở Thôi gọi tôi là Vệ Đông được rồi. – Trương Vệ Đông cười nói.

Thôi Tĩnh Hoa dù sao cũng là người trong quan trường, năng lực điều chỉnh tâm lý và xử lý -quan hệ nhân sự đều rất tốt, nghe vậy vuốt vuốt mái tóc, nói:

– Vậy làm phiền cậu, Vệ Đông.

– Ha ha, giám đốc sở Thôi không cần khách sáo. – Trương Vệ Đông cười nói cùng Thôi Tinh Hoa -sóng vai đi đến phòng săn sóc đặc biệt.

Trên lối đi thỉnh thoảng có y ta và bác sĩ đi qua, không ít người nhận ra Thôi Tĩnh Hoa, thấy một thanh niên trẻ tuổi đi ngang hàng với giám đốc sở y tế, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đi một đoạn đường ngắn, Trương Vệ Đông và Thôi Tĩnh Hoa đi tới của phòng bệnh của Đoạn Uy.

Cửa phòng bệnh mở rộng, những chuyên gia kia đều còn ở đó. Thấy Trương Vệ Đông và Thôi Tĩnh Hoa sóng vai đi tới, sắc mặt đều rất lạ lùng, trong mắt lại toát vẻ ra không tin tưởng và chờ xem kịch vui, chỉ là, lúc này không ai dám mở miệng bảo Trương Vệ Đông cút xéo.

Thấy Trương Vệ Đông tiến đến, Đoạn Uy liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, thân thể không khỏi có chút chấn động, chống tay trên giường muốn ngồi dậy.

Đàm Vĩnh Khiêm trước kia vốn là thư ký của bí thư Đoạn Uy, đối với bí thư Đoạn Uy có một phần tình cảm rất đặc biệt. Thấy Đoạn Uy bị bệnh giày vò đến toàn thân sưng phù, trong lòng từng đợt chua xót, thân thể Đoạn Uy vừa động khẽ, anh ta đã sớm bước tới một bước, đưa cánh tay đỡ sau lưng ông, giúp ông ngồi dậy.

Lúc người ta bị bệnh, đều rất là yếu ớt, cũng đặc biệt hay nhớ đến chuyện xưa, dù Đoạn Uy làm đến phó bí thư tỉnh ủy cũng như vậy. Thấy Đàm Vĩnh Khiếm thấu hiểu kịp thời đỡ sau lưng mình, hai mắt Đoạn Uy nhịn không được lộ ra một tia cảm động, vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay Đàm Vĩnh Khiêm, thở dài:

– Vĩnh Khiêm! Nhiều thư ký như vậy, vẫn là cậu làm tôi cảm thấy thân thiết và không nỡ xa!

Đoạn Uy nói câu này, Trầm Kiến Khoa vừa bước vào sau cùng, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch, đến lúc này y mới biết, trong suy nghĩ của Đoạn Uy, địa vị của mình kém xa Đàm Vĩnh Khiêm, thật buồn cười chính mình còn ỷ vào thân phận thư ký của bí thư Đoạn Uy mà bày đặt sĩ diện trước mặt Đàm Vĩnh Khiêm.

– Bí thư Đoạn! Vĩnh Khiêm thật là hổ thẹn, bây giờ mới đến thăm ngài được. – Đàm Vĩnh Khiễm trong mắt rướm lệ nói.

– Không cần phải nói, không cần phải nói, trong lòng tôi đều hiểu.

Đoạn Uy lần nữa vỗ nhè nhẹ lên tay Đàm Vĩnh Khiêm, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông, cười nói:

– Ân nhân cứu mạng, tôi còn chưa biết tên cậu đấy!

Trương Vệ Đông nghe vậy thì cười đi đến bên giường Đoạn Uy, nói:

– Bí thư Đoạn, tôi tên Trương Vệ Đông.

– Thì ra là Vệ Đông à, lần này phiền cậu ráng giúp dùm tôi một chút, nhưng mà không cần có gánh nặng trong lòng, cứ xem ngựa chết là ngựa sống mà chữa’là được rồi. – Đoạn Uy nói.

Nói xong, đôi mắt hổ chậm rãi đảo qua một đám chuyên gia đứng sau lưng Trương Vệ Đông, ý nghĩa đã rất rõ ràng.

– Bí thư Đoạn, chân bệnh không phải trò đùa, huống chi bệnh tình của ông nghiêm trọng, vẫn nên thận trọng cân nhắc!

Ở đây, chủ nhiệm Phương có thân phận cao nhất, thấy bí thư Đoạn Uy không tin tưởng đám chuyên gia bọn họ, ngược lại đi tin một tên trẻ tuổi đột nhiên ở đầu chui ra, không chỉ có thế, còn nói ra câu “xem ngựa chết là ngựa sống mà chữa”, đây đồng nghĩa với cấp cho Trương Vệ Đông quyền không cần chịu trách nhiệm, ông ta rốt cuộc nhịn không được, tiến lên phía trước, nói.

Bí thư Đoạn Uy nhận ra Phương Lực Nhâm, biết ông ta là “ngự y” có quyền tiếp xúc với lãnh đạo cấp quốc gia, nên cũng không dám lãnh đạm với ông ta, cười nói:

– Cảm ơn chủ nhiệm Phương từ xa đến đây khám bệnh cho tôi, xin thứ tôi hỏi một câu mạo muội, nếu không phẫu thuật, ông có nắm chắc trị khỏi bệnh này của tôi không ?

– Bệnh này của bí thư Đoạn đã đến mức không thể không làm phẫu thuật ghép tim, đã không phải dùng thuốc là có thể trị nữa rồi, tôi không nắm chắc một chút nào, cho nên… – Nói đến đây, chủ nhiệm Phương hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông, tiếp tục nói:

-…tôi mới đề nghị bí thư Đoạn Uy phải thận trọng cân nhắc, đừng nghe lời đồn, đừng tin những lời không thực tế.

– Đúng vậy đó bí thư Đoạn, hiện nay y học phát triển như vậy, ông phải tin tưởng khoa học. – Viện trưởng Lô cũng lấy can đảm nói.

Trương Vệ Đông không để ý người khác hoài nghi hắn, dù sao bệnh tình của bí thư Đoạn Uy đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, nhưng không có nghĩa là hắn không để ý người khác chưa hỏi qua hắn một tiếng, đã liên tục phủ nhận hắn. Cho nên, đến khi Địch Nhân Triết được xưng là bàn tay thần cũng mở miệng hùa theo, Trương Vệ Đông rốt cuộc khôn nhịn được nữa, chỉ vào gã, nói:

– Bác sĩ Địch, ông có phát hiện gần đây ông thường bị rụng lông mi, còn eo và đầu gối thì rất dễ bị bủn rủn, phải chú ý chuyện phòng the rồi! Con ông nữa…

Vừa nói, ngón tay Trương Vệ Đông vừa chuyển hướng, chỉ vào viện trưởng Lô, nói:

– …gần đây có thường xuyên đau bụng không? Tôi đề nghị ông đừng kéo dài nữa, lập tức làm phẫu thuật, trong ruột có khối u rồi.

– Chủ nhiệm Phương, hai ngày sẽ có mưa to gió lớn đấy, bệnh thấp khớp của ông phải chú ý giữ ấm.

– Còn ông nữa, gần đây mí mắt có phải hay bị giật không, nhưng mà đừng lo lắng chỉ là rượu và thuốc lá quá độ, còn có dạo này ngủ không đủ giấc…

Trương Vệ Đông chỉ từng người một mà nói, mỗi câu không câu nào không nói trúng tình trạng cơ thể gần đây của bọn họ, nói đến bọn họ từng người đều là vẻ mặt hoảng sợ.

Tuy nói Trung y có cách khám bệnh gọi là “vọng chân” – khám bệnh bằng cách quan sát, nhưng cho dù giỏi Trung y như chủ nhiệm Phương, chỉ sợ cũng phải nhìn thật tỉ mỉ, phối hợp với những cách chân đoạn khác như bắt mạch, thì mới có thể nói đúng chứng bệnh của bệnh nhân. Nhưng Trương Vệ Đông chỉ liếc mắt một cái, liền nói rành mạch bệnh trạng của bọn họ. “Vọng chân” lợi hại như vậy, so với dụng cụ phân tích y học tiên tiến trên thế giới còn lợi hại hơn nhiều. Không chỉ đám bác sĩ Tây y như Địch Nhân Triết nghĩ cũng không nghĩ tới, mà cả chủ nhiệm Phương cũng chỉ là loáng thoáng nghe các bác sĩ Trung y thế hệ trước nhắc qua mà thôi.

Một lúc lâu sau, chủ nhiệm Phương mới ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đến trước mặt Trương Vệ Đông khom người cúi chào thật sâu, nói:

– Trước kia xem sách sử nói Biển Thước nhìn mà đoán bệnh tình, sinh tử của Thái Hoàn Công, lúc đó có chút không tin, hôm nay nghe buổi nói chuyện của Trường tiên sinh, mới biết mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Lúc này đã đắc tội nhiều, xin Trường tiên sinh thứ lõi.

Trương Vệ Đông thấy một bác sĩ trung y gần sáu mươi tuổi như Phương Phác lại cúi đầu với mình, ngược lại không nên được đánh giá cao ông ta, vội vàng đỡ lấy, cười nói:

– Chủ nhiệm Phương khách sáo rồi, đều tại bề ngoài của tôi nhìn trẻ quả, thành ra gây họa.

Tuy Trương Vệ Đông nói câu này là nói đùa, nhưng mọi người nghe xong suýt chút hổ thẹn muốn chui xuống lỗ. Người ta còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, còn bọn họ thì sao? Người nào cũng ngồi đáy giếng nhìn trời chưa kể, lại còn làm nhục xua đuổi người ta! Thật là xấu hổ quá mà !

Chỉ có Thôi Tĩnh Hoa tuy xấu hổ nhưng hai mắt lại lóe sáng vô cùng. Đối với Trương Vệ Đông, bà vốn là không dám ôm hi vọng quá lớn, nhưng bây giờ đã hoàn toàn yên tâm. Ý thuật như vậy, dù không chữa khỏi hoàn toàn cho bí thư Đoạn Uy, thì giúp ông ấy sống thêm vài năm chắc cũng có khả năng.

Thật ra có thể làm cho Đoạn Uy sống thêm vài năm, Thôi Tinh Hoa cũng đã rất thỏa mãn rồi. Giải phẫu ghép tim cho dù thành công, thì sau phẫu thuật có thể chịu đựng qua năm năm hay không cũng là vấn đề.

Trương Vệ Đông thấy mọi người đều xấu hổ đỏ mặt, biết lời nói đùa khi nãy của mình không thích hợp, ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: – Bây giờ tôi muốn châm cứu trị liệu cho bí thư Đoạn, xin các vị lánh mặt một chút.