Chương 92: Xử trí

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tối ngày thứ sáu, Sở Triều Huy gọi điện cho hắn, nó về chuyện của Diệp Phong. Lúc đó, mặc dù hắn không nói rõ là sẽ giải quyết việc này như thể nào, nhưng trong lòng cũng đã có quyết định rồi.

Đối với con người của Diệp Phong, thực lòng Đàm Vĩnh Khiêm không thích chút nào, cũng không có ý để y năm giữ cái vị trí quan trọng như Phó chủ nhiệm phòng giám sát. Nhưng bản thân ở chốn quan trường đôi khi cũng không thể tự mình làm chủ được. Có lúc cũng cần phải học được cách thỏa hiệp. Cậu của Diệp Phong là Phó chủ tịch Thành phố Ngô Châu Mạnh Xương Vũ. Mặc dù không phải là Thường ủy huyện ủy, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một Phó chủ tịch thành phố, thể diện của y Đàm Vĩnh Khiêm cũng phải nể vài phân. Đàm Vĩnh Khiêm phải nể mặt Phó chủ tịch tỉnh Mạnh Xương Vũ, thì mấy người phó phòng bên dưới lại càng phải làm thế. Thậm chí có thể nói là cố ý thông qua việc của Diệp Phong để lấy một cơ hội tốt lấy lòng của Mạnh Xương Vũ. Cho nên, dưới sự nâng đỡ của mấy vị phó trưởng ban thư ký, Diệp Phong thể hiện hết vốn thông minh của mình trong đám người trẻ tuổi. Dần dần đã được đề bạt lên đến chức danh Phó chủ nhiệm phòng giám sát. Mặc dù Đàm Vĩnh Khiêm có chút không vui, nhưng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mà thôi. Mượn lần phân công quản lý tổ chức nhân sự vừa qua, phó phòng nhân sự Tiểu Cương và phó phòng đốc tra Hồng Nghiệp Hoa đều đề bạt Diệp Phong tiến vào trường Đảng để bồi dưỡng. Mặc dù trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm có chút không vui, nhưng vẫn cứ phải gật đầu đồng ý. Nhưng bây giờ, Diệp Phong lại phát ngôn rằng muốn hại chết chú của mình, tính tình Đàm Vĩnh Khiêm dù có tốt như thế nào, khả năng kiềm chế có tốt đến mấy thì cũng không khỏi nổi trận lôi đình.

Lúc Đàm Vĩnh Khiêm đứng bên của số nghĩ về chuyện của Diệp Phong, thì Thư ký Trình Dương mang văn bản vào.

Thấy trưởng ban thư ký đứng trầm tư bên cửa sổ, không dám làm kinh động đến hắn mà chỉ nhẹ nhàng đặt văn bản lên bàn cho hắn rồi rót thêm chút nước vào trong cốc. Sau khi làm xong những việc này, Trình Dương quay người đi ra ngoài. Lúc này Đàm Vĩnh Khiêm mới que người lại, nói:

– Tiểu Trình, gọi đồng chí Tiểu Cương và Hồng Nghiệp Hoa đến văn phòng cho tôi nhé!

Trình Dương đáp một câu rồi đi ra mời hai vị phó ban thư ký.

Chỉ một lát sau hai vị phó ban thư ký một trước một sau gõ cửa bước vào. Tiểu Cương và Hồng Nghiệp Hoa mặc dù đều là phó của Đàm Vĩnh Khiêm, nhưng Đàm Vĩnh Khiêm là Thường vụ thành ủy, chức vị giữa hai người có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa trưởng ban thư ký thì chỉ có một, còn phó ban thư ký thì lại có đến mấy người. Cho nên cả hai người vừa bước vào đều hơi cúi người xuống chào Đàm Vĩnh Khiêm:

– Trưởng ban! Anh tìm chúng tôi à!

Vĩnh Khiêm gật gật đầu, sau đó chỉ vào ghế sofa trong văn phòng ý nói mời hai người ngồi xuống.

Chờ hai vị Phó tổng thư kí ngồi xuống xong, Đàm Vĩnh Khiêm trao đổi một chút với họ về vấn đề công việc, sau đó đột nhiên nói:

– Gần đây, tôi nghe không ít các đồng chí cấp dưới nói về đồng chí Diệp Phong. Nói cậu ta làm việc dễ bị kích động, không tập trung, xem ra cậu ta vẫn còn quá trẻ!

Trong chốn quan trường, có thể đạt được đến vị trí như Tiếu Cương và Hồng Nghiệp Hoa, Hai mà không phải là người nghe lời nói để đoán sắc mặt? Thấy Đàm Vĩnh Khiêm đang thao thao bất tuyệt đột nhiên lại nhắc đến Diệp Phong, Tiếu Cương và Hồng Nghiệp Hoa vẫn chưa biết đây mới chính là mục đích hôm nay Tổng thư ký gọi hai người đến đây mới là chuyện lạ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Trưởng ban thư ký đã nói như vậy rồi, lúc này cả hai người đều không dám nói giúp Diệp Phong. Sau lưng Diệp Phong chính là cậu của y, Phó chủ tịch thành phố, mà người trước mặt lại là cấp trên trực tiếp của mình. Huống hồ, bình thường con người của Diệp Phong cũng có chút cuồng vọng. Có không ít người đã phản ánh về y, nhưng cũng vì cậu của Diệp Phong, cho nên hai người từ trước đến giờ cũng không mấy chú ý đến.

Nhưng cả hai cũng không dám thể hiện thái độ vội, nói không tốt thì sợ trưởng ban thư ký không hài lòng, nói rồi thì lại sợ khi truyền ra ngoài sẽ đắc tội với Phó chủ tịch thành phố. Cho nên do dự một hồi, người được phân công quản lí phòng đốc tra Hồng Nghiệp Hoa thận trọng hỏi:

– Ý của trưởng ban là….

– Những người trẻ tuổi dễ bị kích động cũng là điều dễ hiểu. Nhưng phòng đốc tra là một trong những đơn vị quan trọng, nếu thái độ làm việc không tốt thì sẽ rất dễ gây mất lòng tin của các đồng chí khác. Thế này đi, bảo cậu ta đến làm trợ thủ cho Triệu Vĩnh Tiến của phòng thông tin, phụ trách công việc biên tập chuyên mục “tin tức Ngô Châu” Triệu Vĩnh Tín là đồng chí thâm niên, làm việc chắc chắn, có thể kìm chế tốt bản thân. Để Diệp Phong học tập bến chỗ anh ta một thời gian cũng tốt. – Đàm Vĩnh Khiêm vẻ mặt thản nhiên nói.

Mặc dù vẻ mặt Đàm Vĩnh Khiêm rất thản nhiên, không để người khác có thể nhìn ra được tất cả hỷ nộ ái ố trong lòng hắn, nhưng Tiểu Cương và Hồng Nghiệp Hoa lại thấy tim mình loạn nhịp, còn có cảm giác lạnh sống lưng.

Phòng tin tức là đơn vị trực thuộc UBND thành phố, chủ yếu phụ trách điều tra, thu thập, nghiên cứu các loại thông tin, và biên tập mục tin tức Ngô Châu”. Là một phòng ít có thực quyền nhất của UBND Thành phố. Phòng đốc tra là phòng cấp cao hơn so với các phòng khác. Chủ nhiệm phòng là cấp phó sở, cho nên vị trí Phó chủ nhiệm của Diệp Phong là cấp chính khoa. Trường hợp này, thì coi như điều vị trí Phó chủ nhiệm của Diệp Phong đến làm Trưởng phòng thông tin rồi. Thực tế thì đây cũng là một kiểu giáng chức. Bây giờ Diệp Phong đang là cấp chính khoa lại bị điều xuống Phòng thông tin làm Phó phòng. Mặc dù cấp bậc không bị thay đổi, nhưng đã là giáng chức đến mức không thể giáng xuống được nữa.

Bởi vậy cũng có thể thấy Đàm Vĩnh Khiêm đã bực mình với Diệp Phong đến mức không thể kiềm chế được nữa, khiến cho hai người họ nghe xong mà thấy tim mình lỗi nhịp.

Thường ủy thành ủy, Trưởng ban thư ký đã có chủ ý, cả hai người lúc này cũng thể không quan tâm được đến việc cậu của Diệp Phong là Phó chủ tịch thành phố, gật đầu lia lịa nói:

– Vẫn là Trưởng ban suy nghĩ thấu đáo. Như vậy cũng là vì sự phát triển tốt đẹp cho đồng chí Diệp Phong từ nay về sau.

Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy, khoát tay cười nói:

– Vậy quyết định thế nhé! Sáng mai Lão Tiếu nếu không có việc gì quan trọng thì sắp xếp ổn thỏa việc này trước đi nhé!

Tiếu Cương và Hồng Nghiệp Hoa vừa nghe xong thì lại được một phen thất kinh. Đối với việc này, Trưởng ban thư ký không cho phép trì hoãn một giây một phút nào. Không biết Diệp Phong đã gây ra chuyện gì ghê ghớm mà khiến cho Trưởng ban thư ký giận đến mức này, hay là hắn và Phó chủ tịch thành phố Mạnh đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng nghĩ vậy, Tiếu Cương gật đầu lia lịa nói dạ vâng. Nói xong, hai người đều xin Đàm Vĩnh Khiêm chỉ thị cho một việc, sau đó thì cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của Phó tổng thư ký. Sau khi đi khỏi phòng làm việc của Phó tổng thư ký, cả hai người dường như theo bản năng đều đưa tay lên bóp trán.

– Anh nói xem, không phải là Trưởng ban với Phó chủ tịch thành phố đã xảy ra xích mích gì rồi chứ?

Dù biết rõ chuyện này không thích hợp để hỏi, nhưng Tiếu Cương vẫn không thể nhịn được mà hỏi nhỏ Hồng Nghiệp Hoa. Thực tế thì người điềm đạm, hòa nhã như Trưởng ban thư ký rất ít khi mạnh tay với người khác như thế này.

– Sao có thể như thế được chứ? Mà cho dù họ có xích mích thật sự đi nữa, thì với con người như Trưởng ban, chắc cũng không đến nỗi lấy Diệp Phong ra làm nơi chút giận chứ! Theo tôi thấy, có lẽ vấn đề là ở chính Diệp Phong. – Hồng Nghiệp Hoa lắc đầu nói nhỏ.

Trong lớp học ở trường Đảng của thành ủy, Lưu Thắng Nam cảm thấy không khí rất khác lạ.

Dương Nhã Thiến và ba vị nữ cán bộ khá quen thuộc, không biết vô tình hay cố ý đều kéo dài khoảng cách ra với cô. Mà Sở Du Lâm hàng ngày vẫn thường quấn quýt với cô, vừa nhìn thấy cô đã như chuột thấy mèo, vội trốn ra phía xa. Còn Diệp Phong sau buổi tối hôm bị Sở Triều Huy làm phiền, rồi sau đó lại bị Trương Vệ Đông bắt uống hai ngụm rượu trắng, bản thân tự cảm thấy mất mặt. Cho nên để lấy lại danh dự cho mình, cũng muốn cho đám người Dương Nhã Thiến biết ở Ngô Châu này, Diệp Phong hắn không phải là kẻ dễ chơi. Lúc này, hắn đã cùng với Lưu Thắng Nam trở mặt hoàn toàn rồi. Cho dù Lưu Thắng Nam có ghét hắn tới mức nào đi nữa, cũng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại nói với cô vài câu, khẩu khi cũng có chút liều lĩnh. Hình như, cứ như vậy hắn có thể thắng được Lưu Thắng Nam, và đương nhiên cũng thắng được Trương Vệ Đông.

Lưu Thắng Nam không ưa gì Diệp Phong, nhưng cũng không có cách nào đuổi hắn đi. Nói cho cùi thì ở thành phố Ngô Châu này, hắn cũng không phải là một nhân vật tầm thường, còn có chẳng qua cũng chỉ là một bí thư đảng ủy Đảng ủy thị trấn. Không thèm để ý đến hắn đã là thể hiện thái độ tốt nhất của cô rồi. Đương nhiên nếu Diệp Phong dám động tay động chân với cô, thì đó lại là một chuyện khác.

Bài học của buổi sáng rất nhanh đã kết thúc. Lưu Thắng Nam vừa đứng lên chuẩn bị xuống nhà ăn ăn cơm, thì Diệp Phong với tay nắm lấy cánh tay cô, bằng mặt mà không bằng lòng, nói:

– Gần đây có một quán ăn nông thôn rất ngon, buổi trưa cùng ăn cơm nhé!

Lưu Thắng Nam không ngờ trước mặt bao nhiêu người, Diệp Phong lại chia tay ra nắm lấy tay mình. Bản chất ngang ngạnh, cứng rắn của Thiết nương tự nổi dậy, hất mạnh tay của Diệp Phong ra, lạnh lùng nói:

– Muốn ăn thì anh tự đi ăn đi, tôi không có hứng.