Chương 148: Tiếng chuông cảnh tỉnh

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Bí thư Đàm, tôi là Lô Ich Tôn bệnh viện nhân dân tỉnh. – Đầu dây kia có người nhận, Lô Ích Tồn lập tức giới thiệu.

Bệnh viện nhân dân tỉnh Thiên Nam lệ thuộc Phòng vệ sinh tỉnh, Viện trưởng là Phó cán bộ cấp Sở, lại nói cấp bậc giống như Đàm Vĩnh Khiêm. Đương nhiên luận thực quyền trong tay là không bằng vị Trưởng bạn thư ký Thành ủy cấp thành phố Đàm Vĩnh Khiếm này.

– Xin chào Viện trưởng Lô, có chuyện gì không? – Đàm Vĩnh Khiếm thấy là Lô Ich Tồn, vội khách khí hỏi.

– Trước đây Bí thư Đàm ở bệnh viện có chỗ tiếp đón không được chu đáo, kính xin đừng nên trách tội. – Lô Ích Tồn không nói chuyện gì, mà khiêm tốn thành khẩn xin lỗi.

Cũng là Phó cán bộ cấp Sở, Lô Ích Tồn hạ thấp như vậy, thậm chí tự mình gọi điện thoại tới xin lỗi, khiến Đàm Vĩnh Khiếm được sủng ái mà lo sợ. Đồng thời cũng hiểu được, hiện giờ bởi vì Trương Vệ Đông cứu được một mạng cho Bí thư Đoàn Uy, địa vị của gã trong quan trường đã xưa đầu bằng nay. Người khác có thể không biết điều này, nhưng Lô Ích Tồn thân là Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh, tận mắt nhìn thấy chuyện đã trải qua, trong lòng rất rõ ràng. Lúc này nếu như gã còn không nhanh chóng đền bù hiểu lầm giữa hai người lúc trước, chỉ sợ chức Viện trưởng của gã coi như là vô dụng rồi.

Chẳng qua Lô Ích Tồn có thể leo lên vị trí Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh, đương nhiên cũng có vài phần bản lãnh. Đàm Vĩnh Khiêm không dám lấn tới bởi gã đã xin lỗi, nghe vậy vội khách khi nói:

– Lời này của Viện trưởng Lô quả khách khí rồi. Trước đó là tối thô lỗ, cần phải sớm chào hỏi với ngài.

Lô Ích Tồn nghe vậy thầm khen Đàm Vĩnh Khiêm biết làm người, trách không được chứng kiến tình huống đặc biệt trong phòng bệnh của Bí thư Đoàn Uy gã lại chân tình như vậy. Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng Lô Ích Tồn lại cười nói:

– Ha ha, Bí thư Đàm nói như vậy là không để tôi có cơ hội xin lỗi rồi!

– Ha ha, Viện trưởng bộ khách khí rồi. Như vậy đi, hôm nay tôi phải đưa chú của tôi trở về thành phố Ngô Châu, hôm nào tới tỉnh nhất định uống một chén với ngài. – Đàm Vĩnh Khiêm cười nói.

Lúc này Lô Ích Tồn coi như hoàn toàn yên lòng, đồng thời cũng nhịn không được hiếu kỳ hói:

– Chú của Bí thư Đàm cũng tới tỉnh thành sao?

– Ha ha, chủ của tôi là bác sĩ Trương. – Đàm Vĩnh Khiêm giải thích.

– À!

Lô ích Tồn nghe vậy trợn mắt há mồm, cho dù gã có nằm mơ cũng chẳng ngờ thanh niên y thuật thần kỳ kia dĩ nhiên lại là cậu em của vị Bí thư Đàm Vĩnh Khiếm này.

Một lúc sau Lô ích Tồn mới khôi phục tinh thần, cẩn thận hỏi:

– Vậy hiện giờ có phải hai người còn chưa ra khỏi thành hay không? Tôi có thể nói mấy câu với bác sĩ Trương chứ?

Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy quay mặt nhìn về phía Trương Vệ Đông. Trương Vệ Đông cười vươn tay cầm điện thoại nói:

– Xin chào Viện trưởng Lô, tôi là Trương Vệ Đông, có chuyện gì sao?

Hiện giờ Trương Vệ Đông không chỉ là ân nhân cứu mạng của Bí thư Đoàn Uy, còn là chú của Đàm Vĩnh Khiêm. Hơn nữa lúc này Lô Ích Tồn còn có chuyện cầu hắn. Nghe được Trương Vệ Đông hỏi, gã lập tức khiêm tốn nói:

– Thực sự xin lỗi bác sĩ Trương về chuyện hồi sáng!

– Chuyện đã qua thì thôi cũng không phải nhắc lại nữa. – Từ trước tới giờ Trương Vệ Đông không quen vươn tay đánh người đang cười, nghe vậy liền nói.

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, Lô ích Tồn âm thầm thở dài một hơi, lại cẩn thận nói:

– Điều này, bác sĩ Trương, có việc cần ngài giúp một chút, là cái u trong dạ dày của tôi, ngài xem có thể giúp tôi hay không…

Nói tới đây, nhớ chuyện hồi sáng, khuôn mặt Lô Ích Tồn không khỏi đỏ lên. Vốn buổi sáng Trương Vệ Đông và đám người Bí thư Đoàn Uy vừa rời đi, Lô Ích Tôn liên lập tức làm kiểm tra, phát hiện trong dạ dày quả thực mọc u, là u lành hay u ác hiện giờ vẫn chưa biết, lúc ấy khiến Lô ích Tồn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Lô ích Tồn đổ mồ hôi lạnh không chỉ vì trong dạ dày của gã xuất hiện u, còn một nguyên nhân rất lớn là bị y thuật thần kỳ của Trương Vệ Đông dọa.

Tuy nói y thuật hiện giờ phát triển, cho dù trong dạ dày là u ác tính, chỉ cần còn chưa di căn, trên cơ bản không có vấn đề quá lớn, nhưng cuối cùng khối u vẫn dọa người, mổ cuối cùng có nguy hiểm, cho nên sau khi Lô Ích Tồn tỉnh hồn lại, suy nghĩ đầu tiên chính là mời Trương Vệ Đông ra tay trị giúp gã. Hiện giờ Viện trưởng Lô Ích Tồn tôn trọng Tây y đã sùng bái y thuật của Trương Vệ Đông tới xương tủy. Chẳng qua buổi sáng vừa đá tội hắn, hơn nữa bọn họ cùng rời đi với Bí thư Đoàn, lúc đó Lô ích Tồn cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại. Mãi đến lúc xem thời gian, đoán chừng họ đã rời khỏi nhà lãnh đạo, lúc này gã mới thấp thỏm trong lòng trước tiên gọi điện cho Đàm Vĩnh Khiêm.

Trương Vệ Đông vốn không muốn ra tay, nhưng nghĩ lại người ta là Viện trưởng một bệnh viện lớn cũng cúi đầu nhận sai, hơn nữa sau này hắn đã trở thành chuyên gia tổ chữa bệnh Phòng vệ sinh, lại nói coi như là một chân bước vào nghề này, sau này có lẽ phải liên hệ với gã. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, khuyến người phải có lòng khoan dung. Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông liền cười nói:

– Được, hiện giờ tôi sẽ tới bệnh viện.

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, Lô Ích Tồn không khỏi vừa cảm kích vừa xấu hổ, vội vàng nói:

– Vậy thực cảm ơn bác sĩ Trương.

– Cảm ơn thì không cần, sau này chỉ cần Viện trưởng ngài có thể một lòng với người bệnh, đặt người bệnh lên đầu đã là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi. – Trương Vệ Đông cười nói.

Con người cần phải trải qua một chuyện, mới có thể nghe lọt một số lời, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ. Trước kia Lô ích Tồn mới tốt nghiệp Viện y học, cũng muốn làm bác sĩ tốt một lòng với bệnh nhân, nhưng thời gian trôi qua, tấm lòng cha mẹ của bác sĩ tốt không biết từ lúc nào đã dần dần bị danh lợi quyền tài ăn mòn. Hiện giờ trải qua chuyện khối u, lời nói của Trương Vệ Đông chất phác hiền lành này tựa như tiếng chuông buổi sáng khiến người ta tỉnh ngộ, khiến cho gã hoàn toàn tỉnh ngộ, nghe vậy dĩ nhiên cầm điện thoại ngây ngốc một lúc lâu, mới vô cùng đau đớn nói:

– Lời của bác sĩ Trương khiến Lô mỗ thực xấu hổ! Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng, lúc nào cũng không quên.

Trương Vệ Đông nghe vậy khuôn mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, nói:

– Vậy trước tiên cứ như thế đi, chờ đến bệnh viện chúng ta nói chuyện tiếp.

Nói xong Trương Vệ Đông cúp điện thoại, sau đó nói với tài xế Lý Tân:

– Tới bệnh viện nhân dân tỉnh.

Lý Tân nghe vậy đáp lời quay đầu xe lái tới bệnh viện nhân dân tỉnh, khoảng thời gian này tình hình giao thông của tỉnh thành không tồi, chiếc xe chạy bon bon chừng mười phút đồng hồ liền tới bệnh viện nhân dân tỉnh.

Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Lộ ích Tồn tự mình đứng chờ ở cửa, bên cạnh gã còn có không ít người đứng đó, đều là các chuyên gia đã gặp mặt Trương Vệ Đông buổi -sáng, kể cả vị Trung y già Chủ nhiệm Phương kia.

Trương Vệ Đông vừa xuống xe, đám người Lô ích Tồn lập tức tới đón.

– Bác sĩ Trương, hổ thẹn, lần này lại phải làm phiền ngài rồi.

Lô ích Tồn vừa đi tới trước mặt Trương Vệ Đông, lập tức vươn tay, vẻ mặt hổ thẹn nói.

Trương Vệ Đông cười cười, vươn tay nắm chặt tay Lô ích Tồn, sau đó lại bắt tay chào hỏi đám người Chủ nhiệm Phương.

Sau khi mọi người bắt chuyện, lúc này đám người Lô ích Tồn mới vây quanh Trương Vệ Đông đi vào trong, khiến cho không ít bác sĩ y tá ghé mắt nhìn, đều kinh ngạc, không biết nhân vật lớn nào tới bệnh viện, thậm chí ngay cả Viện trưởng Lô cũng tự mình ra đón.

Đoàn người vây quanh Trương Vệ Đông tiến vào thang máy, khi thang máy đóng sập cửa, khóe mắt Trương Vệ Đông liếc qua một bóng người quen thuộc, trong lòng không khỏi nao nao, sau đó vội vàng cười nói với đám người Lô Ích Tồn:

– Viện trưởng Lô, Chủ nhiệm Phương, thật xin lỗi, tôi thấy người quen, mọi người đi lên trước, tôi sẽ lập tức tới.

Nói xong Trương Vệ Đông áy náy rời khỏi thang máy, đám người Viện trưởng Lô vốn đang chuẩn bị đi ra, nhưng bị Trương Vệ Đông cười đây trở về, đành phải thôi, trở về thang máy đi lên lầu.

Trương Vệ Đông thấy cửa thang máy đóng lại, liền quay người đi nhanh tới đại sảnh.

Trong đại sảnh, Bí thư đoàn Nhâm Thần Di cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt sốt ruột hết nhìn đông ngó tây, tựa như đang chờ người nào.

Nhâm Thần Di mặc áo sơ mi màu trắng, bộ ngực cao thẳng đẩy áo sơ mi lên, tựa như muốn bít tung cúc áo. Bên người cô mặc một chiếc quần jean màu xanh da trời, quần jean bó chặt lấy mông cổ, vẽ ra đường cong mê người, khiến cho không ít đàn ông đi qua bên người đều quay đầu nhìn cô.

Không thể không nói, Bí thư đoàn Nhâm Thần Di không chỉ là một cô gái dễ nhìn, hơn nữa dáng người cũng rất nóng bỏng.

– Bí thư Nhâm.

Trương Vệ Đông đi tới trước cô, cười chào hỏi.

– Thầy Trương, sao thầy lại ở chỗ này?

Nhâm Thần Di thấy Trương Vệ Đông, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

Trương Vệ Đông vừa muốn trả lời, ánh mắt Nhâm Thần Di lướt qua hắn, tay cầm điện thoại di động vung vẩy phía sau hắn nói:

– Lục Y Y! Ở bên này.

Trương Vệ Đông nghe vậy quay đầu nhìn lại sau lưng. Hắn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đang đi tới bên này. Bộ ngực cô gái treo thẻ bác sĩ thực tập, bên trên ghi tên của cô.

– Nhâm Thân Di, có chuyện gì vậy? Phòng bên kia còn có chuyện!

Hiển nhiên quan hệ giữa Lục Y Y và Nhâm Thần Di không tốt, thái độ nói chuyện không chỉ hơi kiêu ngạo, còn hơi mất kiên nhẫn.

– Không có gì quan trọng cả. Lục Y Y! Quấy rầy cô làm việc. Là thế này, chị của tôi sắp sinh. Đứa bé bị rau quấn cổ hai vòng, cho nên tối qua liền vào Khoa phụ sản sớm. Giường Khoa phụ sản rất ít, chỉ sắp xếp phòng bốn giường, buổi tối rất ồn ào. Chị của tôi sợ tiếng ồn, giấc ngủ không yên. Cô xem có cách nào giúp chúng tôi liên hệ phòng điều trị theo yêu cầu loại phòng có hai giường hoặc một giường. – Nhâm Thân Di tựa như không nhìn thấy thái độ của Lục Y Y, lôi kéo tay cô ta cười nói.

Trương Vệ Đông nghe xong mới biết tại sao Nhâm Thân Di lại ở chỗ này. Trung Quốc nhiều người, bệnh viện lúc nào cũng chen chúc, Bệnh viện nhân dân tỉnh càng kín người, hết giường nằm điều trị. Nhiều khi nằm viện cũng phải dựa vào quan hệ mới có thể vào. Việc sinh con, chỉ cần người nhà có tiền, không cần dùng bảo hiểm. Như thế có thể lựa chọn bệnh viện lớn như bệnh viện nhân dân tỉnh cho yên tâm. Cho nên phòng điều trị theo yêu cầu của Khoa phụ sản bệnh viện nhân dân tỉnh quanh năm suốt tháng đều chật chội.

– Từ trước tới nay phòng điều trị Khoa phụ sản chật chội, chị cô có thể vào ở phòng bốn người đã rất tốt rồi. – Lục Y Y hơi cau mày, nhịn không được nói.

– Ha ha, điều này tôi biết. Chẳng qua tôi nghe nói trong bệnh viện có phòng điều trị theo yêu cầu, nên mới tới nhờ cô, xem có biện pháp nào sắp xếp một chút, tiền không thành vấn đề. – Nhâm Thần Di tiếp tục cười nói. .

– Đến sinh con, người nào quan tâm tới tiền? – Khuôn mặt Lục Y Y lộ vẻ trào phúng nói.