Chương 253: Thích Xem Thì Cứ Xem Đi.

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Hộ viện trưởng tìm tôi có chuyện gì vậy? – Lý Trọn Mông vừa ngồi xuống bên cạnh vừa hỏi.

Biểu tình trên mặt Hồ Quang Lượng hơi mất tự nhiên, sau đó nói:

– Là về chuyện thực tập tốt nghiệp của Lữ Nhã Phân.

– Tôi cũng đang muốn tìm viện trưởng ngài nói chuyện này. Lữ Nhã Phân đã đến thực tập trước rồi. Tôi nhớ rõ ràng thông báo lần trước là sắp xếp cho em ấy và tôi cùng làm đề tốt nghiệp mà. Sao em ấy lại nói bí thư Nhâm thông báo là làm cùng Trương Vệ Đông chứ? – Lý Trọng Mông vẻ mặt không hiểu hỏi.

– Hả? Lữ Nhã Phân đã đến thực tập trước rồi? Đứa nhỏ này thật là nóng tính. – Hồ Quang Lương nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.

– Nói như vậy chuyện thực tập của Lữ Nhã là viện trưởng ngài… – Lý Trọng Mông muốn nói lại thôi, nhưng trong lòng đã sớm mắng Hồ Quang Lượng đến cẩu huyết lâm đầu.

– Đúng vậy, chuyện này đúng là tôi đã thiếu suy nghĩ rồi. Thân là thầy giáo, chúng ta vẫn phải hết mực tôn trọng tính tự chủ của học sinh.
Nói đến đây Hồ Quang Lượng nhìn Lý Trọng Mông một cái, phỏng chừng tự mình cũng cảm thấy nói như vậy có chút miễn cưỡng, do dự rồi lại tiếp tục nói:

– Hôm qua lúc sắp tan ca, hiệu trưởng Đàm đã gọi điện thoại cho tôi, cũng nhắc tới vấn đề hết sức tôn trọng tính tự chủ của học sinh.
– Hiệu trưởng Đàm Chính Minh? – Lý Trọng Mông nghe vậy không khỏi lại càng hoảng sợ. Hắn thể nào cũng không ngờ tới một chuyện nhỏ như vậy mà cũng kinh động đến lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh

– Đúng vậy, Lữ Nhã Phân quen biết với hiệu trưởng Đàm, ngẫu nhiên nói tới chuyện có liên quan đến luận văn tốt nghiệp. Cho nên Trọng Mông à, chuyện này hay là cứ tôn trọng lựa chọn của đồng học Lữ Nhã Phân đi. – Hồ Quang Lượng gật đầu nói

Lý Trọng Mông nghe nói là Lữ Nhã Phân quen biết hiệu trưởng Đàm chứ không phải Trương Vệ Đông, trong lòng ngấm ngầm thở dài nhẹ nhõm, tiếp đó lại cảm thấy cực kỳ buồn bực và chán nản. Hắn nghĩ không ra tên mặt trắng Trương Vệ Đông này rốt cuộc có chỗ nào tốt, thế nào mà chỉ cần là con gái thì dường như đều đặc biệt ưa thích hắn.

– Thì ra là như vậy, vậy tôi tôn trọng sắp xếp của lãnh đạo. – Lý Trọng Mông miễn cưỡng -cười nói. Nếu Lữ Nhã Phân đã quen biết hiệu trưởng thì có cho lá gan Lý Trọng Mông cũng không dám đánh chú ý với Lữ Nhã Phân, thậm chí còn rất hối hận lúc trước tại sao lại mâu thuẫn với Lữ Nhã Phân chuyện đón tiếp tân sinh.

– Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. – Hồ Quang Lượng cười nói.

Ngay cả lão hiệu trưởng cũng ra tay rồi, có thể không quyết định như vậy sao? Lý Trọng Mông trong lòng oán thầm nhưng ngoài miệng lại nói:

– Đúng vậy, đúng vậy. Không có việc gì khác thì tôi về phòng làm việc trước.

– Đi đi. – Hồ Quang Lượng cười, gật đầu nói với Lý Trọng Mông.

Lý Trọng Mông vô cùng phiền muộn trở về phòng làm việc, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lữ Nhã Phân cùng Trương Vệ Đông sóng đối ngồi cùng bàn, hai cái đầu cùng ghé vào một chỗ, nói có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật. Hơn nữa, ánh mắt Lữ Nhã Phân nhìn Trương Vệ Đông quả thực là giống như tín đồ thành kính hành hương. Thấy thế Lý Trọng Mông phiền muộn đến mức muốn đập đầu vào tường.
Lý Trọng Mông vẻ mặt âm trầm nặng nề mà ngồi về vị trí của mình.

Thế nhưng lúc này, Tiến Xuyên quay đầu thấp giọng nói, hết lần này đến lần khác tự vạch áo cho người xem lưng:

– Thầy Lý! Có nhầm lẫn không vậy? Hôm qua anh không phải còn nói Lữ Nhã Phân cùng anh làm luận văn tốt nghiệp sao? Sao bây giờ lại…

Lý Trọng Mông nghe xong tức giận đến thiếu chút nữa muốn lấy sách trên bàn đập vào đầu Tiễn Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống nói:

– Đây là chuyện lãnh đạo quyết định, tôi làm sao biết được. Hơn nữa làm luận văn tốt nghiệp với ai không phải đều giống nhau sao?
Tiến Xuyện nghe vậy trợn trắng mắt, hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao lại không nhìn ra Lý Trọng Mông đây là bị đánh gãy răng nhưng nuốt trong bụng, chứ thật ra là rất không cam lòng.

Thế nhưng ngay cả đương sự cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bản thân gã tự nhiên cũng sẽ không nhảy ra nói chuyện. Chỉ là hắn thật sự không hiểu, tiểu tử Trương Vệ Đông này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Hồ Quang Lượng thay đổi chủ ý.

Lẽ nào là Thái Hồng nói đỡ? Nhất định là vậy rồi, Thái Hồng vô cùng coi trọng Trương Vệ Đông, hơn nữa cái mặt trắng nhỏ trời sinh của hắn dường như đối với phụ nữ có sức hấp dẫn, nếu như Trương Vệ Đồng thuyết phục cô ta, mọi người đều là lãnh đạo, phỏng chừng Hồ Quang Lượng chắc chắn sẽ không từ chối. Tiến Xuyên trong lòng suy nghĩ, con ngươi nhỏ được che chắn phía sau cặp kính cực kỳ ghen tị mà liếc tên mặt trăng họ Trương kia một cái, tay theo bản năng sờ lên mặt mình, lại đột nhiên phát hiện mình cái này tấm mặt mo này thật là không thể nào trắng trẻo mịn màng được như thế, trong lòng không khỏi có chút chua chát.

– Được rồi. Tình hình cơ bản cũng giới thiệu tình hình với em rồi, chúng ta đến phòng thí nghiệm đi.- Trương Vệ Đông cười đứng lên.

– Vâng. – Lữ Nhã Phân cũng đứng lên theo. Cô vừa đứng lên liền lộ ra dáng người cao gầy thướt tha, đứng bên cạnh Trương Vệ Đông, Tiền Xuyên và Lý Trọng Mông nhìn cảnh tượng đó mà như bị đạo cắm vào tim, khó chịu không cách nào hình dung được.

Người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy?

– Tôi cũng muốn đi cùng. – Một giọng nói trong trẻo dễ nghe sát bên vang lên, Tô Lăng Phi cũng đứng lên.

Tất cả người của phòng làm việc đều ngạc nhiên nhìn về phía Tô Lăng Phỉ, mà Lý Trọng Mông nghe thấy vậy thì trái tim kia vốn đã rất yếu ớt, lại bị hung hăm đâm một đao.

– Sắc mặt cô không tốt như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi tốt một chút đi. – Trương Vệ Đông không biết Tô Lăng Phỉ dụng tấm kín đáo, thấy cô tiều tụy như vậy còn băn khoăn chuyện công việc, trong lòng vô cùng cảm động, vội vàng dùng giọng nói ôn nhu khuyên.
“Hừ, đại sắc lang, bớt giả hề đi. Có bản cô nương ở đây, muốn lừa gặp tiểu nữ sinh, không có cửa đâu!” – Tô Lăng Phỉ trong lòng âm thầm curời lạnh, ngoài miệng lại nói:

– Đã không sao rồi. Hơn nữa mấy hôm trước thí nghiệm đều qua tay tôi, có một số việc vẫn là để tôi tự làm thì hơn.

– Vậy được rồi. – Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phi kiên trì đành để cô đi cùng.

Nhìn Trương Vệ Đông đi đằng trước, theo sau là một hoa khôi học viện trẻ trung, quyết rũ và một vị mỹ nữ giảng viên nổi tiếng lãnh ngạo ở đại học Ngô Châu, người trong phòng làm việc đều cảm thấy ánh mặt đã bị cảnh trước nay chưa từng có này đả kích, mà tâm Lý Trọng Mông và Tiến Xuyên sớm đã ngàn thương đâm chọc rồi.

Đến phòng thí nghiệm, vì có Tô Lăng Phỉ ở đây nên Lý Nhã Phân không dám biểu hiện quá thân mật với Trương Vệ Đông, trái lại Tô Lăng Phỉ thỉnh thoảng lại cố ý biểu hiện thân thiết với Trương Vệ Đông, không chỉ nói chuyện hòa nhã, thi thoảng còn tiếp xúc tứ chi thân mật, làm hại Trương Vệ Đông trong lòng ngứa ngáy, đồng thời lại có chút ẩm đạm, ngay cả chính mình cũng không rõ rốt cuộc là thích Tô Lăng Phỉ như hiện tại hay là sợ hãi cô như thế này. Có điều có điểm Trương Vệ Đông có thể khẳng định, là thân thể của hắn lúc lơ đãng thân mật đụng chạm cũng không kháng cự cố.

Trong lúc vòng quanh giữa hai người đẹp, giữa yêu thích và thấp thỏm không yên, rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua rồi.

– Vệ Đông, đi ăn cơm. – Trương Vệ Đông cởi áo trắng xuống, rửa tay xong, lúc đang chuẩn bị gọi Lữ Nhã Phân cùng đi ăn trưa thì bỗng nhiên cánh tay bị xiết chặt. Hắn mau chóng cảm nhận được hai luồng co dãn dồi dào đè lên, tiếp theo bên tai vang lên âm thanh của Tô Lăng Phi, làm hắn thiếu chút nữa sợ hãi tới mức gai ốc nổi cả lên.

Tô Lăng Phỉ vậy mà lại chủ động khoác tay hắn!

Trước mặt Lữ Nhã Phân mà bị Tô Lăng Phỉ kéo tay thân mật như vậy, Trương Vệ Đông cảm thấy cả người không được tự nhiên. Muốn rút tay ra lại phát hiện Tô Lăng Phỉ vậy mà đột nhiên khoác chặt hơn, đành phải vẻ mặt không tự nhiên mà nói với Lữ Nhã Phân:

– À! Thì ra đã đến giờ ăn trưa rồi, Nhã Phân cũng đi cùng đi.

Có lẽ trong lòng Trương Vệ Đông còn tưởng rằng Tô Lăng Phỉ hôm nay đã uống nhầm thuốc rồi, từ sáng sớm đã bắt đầu biểu hiện rất không bình thường, nhưng một cô gái như Lữ Nhã Phân lại nhìn ra Tô Lăng Phì đây là cố ý. Mặc dù trong lòng sớm đã hiểu rõ, đàn ông như Trương Vệ Đông không phải là một tiểu nữ sinh có thể hy vọng xa vời, nhưng thấy hai người tay trong tay, trong lòng vẫn là không nên được có chút chán nản, miễn cưỡng cười nói với Trương Vệ Đông:

– Thầy và cô Tô cùng ăn đi, em và Tùy Lệ mấy người đã hẹn trưa nay cùng ăn rồi.

Nói xong Lữ Nhã Phân phất phất tay, xoay người bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng lưng Lữ Nhã Phân rời đi, Trương Vệ Đông cảm giác có chỗ không đúng, chỉ là rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.

– Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi. – Đang lúc Trương Vệ Đông ngần người nhìn cửa ra vào, đột nhiên cánh tay truyền đến một trận đau nhức thấu tim.

– Này! Tô Lăng Phi, cô làm gì vậy? – Trương Vệ Đông vội vàng rút tay ra, tức giận trừng Tô Lăng Phỉ một cái nói.

– Làm gì? Tôi làm gì trong lòng anh biết rõ. – Tô Lăng Phi cũng không chịu yếu thế mà trừng ngược mắt nói.

– Tôi cũng không phải con sâu trong bụng cô, làm sao biết cô muốn làm gì? Còn cô vừa rồi biểu hiện thân thiết với tôi như vậy làm gì? Để học sinh nhìn thấy hiểu lầm nhiều không tốt. – Trương Vệ Đông nói.

– Hừ, tôi chính là cố ý cho cô ấy hiểu nhầm đó. Đừng cho là tôi không biết trong lòng anh muốn gì? Tôi cảnh cáo anh Trương Vệ Đông, chỉ cần Lữ Nhã Phân còn chưa tốt nghiệp thì không cho phép anh đụng cô ấy. Không đúng, cho dù cô ấy tốt nghiệp, anh cũng không được đụng vào! – Tô Lăng Phỉ ưỡn ngực nói.

Nhìn Tô Lăng Phỉ chống eo, ưỡn ngực, bộ dáng hung hăng, lúc này Trương Vệ Đông nào còn không rõ dụng ý của cô, tức giận hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô.

– Này, này, ánh mắt gian tà của anh nhìn đi đâu vậy? – Tô Lăng Phỉ bị ánh mắt sắc bén của Trương Vệ Đông nhìn, lần thứ hai cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, tựa như ngày đó đột nhiên bị đấy cửa phòng, trước ngực cũng không có vật gì che chắn, vội vàng lui về phía sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nói.

– Cô không phải vẫn luôn cho rằng tôi là đại sắc lang, đại lưu manh sao? Cô nói xem ánh mắt của đại sắc lang sẽ phải nhìn cái gì? – Trương Vệ Đông cố ý lộ vẻ mặt đắm đuối nói, đôi mắt xẹt qua bộ ngực sữa được cô ôm lấy, dừng ở cặp đùi thon dài thẳng tắp của cô.

– Anh… Anh… Lưu manh! – Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông nhìn cảm giác toàn thân như có trăm ngàn con kiến đang bò, cuối cùng nhấc chân hung hăng dẫm lên chân Trương Vệ Đông, sau đó xo. người lắc lắc cái mông vừa tròn vừa vểnh như chạy trốn mà bước nhanh tới cửa.

– Còn dám nói tôi là đại lưu manh? Đừng cho là tôi sẽ không giở trò lưu manh!

Thấy Tô Lăng Phỉ chạy trối chết, Trương Vệ Đông lại lần nữa hung hăng liếc bờ mông gợi cảm của cô một cái, trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ mặt đắc ý như thực hiện được gian kế.

Bất quá vẻ mặt đắc ý của Trương Vệ Đông rất nhanh liền cứng lại, bởi vì Tô Lăng Phỉ đi tới cửa lại đột nhiên xoay người lại. Sau đó lắc mông eo đi đến trước mặt hắn, tiếp đó lại trỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng Trương Vệ Đông nói: – Tôi nghĩ thông suốt rồi, anh thích xem thì cứ xem đi, dù sao anh cũng không phải chưa từng thấy. Tóm lại, anh không được ra tay với Lữ Nhã Phân.