Chương 125: Cảnh khó

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một trận mưa thu mát mẻ, giọt mưa rơi tí tách, thành Châu cuối cùng đã đón được một chút mát lạnh từ lâu không có.

Trong văn phòng Bí thư trưởng Thành ủy, Đàm Vĩnh Khiêm đứng cạnh cửa sổ nhìn tán lá cây hương khư được mua thu rửa sạch, xanh biếc như ngọc, vẻ mặt có chút trống vắng.

Đấu thầu công trình sửa chữa đại lộ Ngô Giang hôm nay rốt cuộc kết thúc thuận lợi. Công tác đấu thầu do Đàm Vĩnh Khiêm phụ trách, làm công khai minh bạch, ngay thẳng công bình. Sau đấu thầu kết thúc, dựa theo tình huống mở thầu, một công ty bản địa ở thành phố Ngô Châu và một công ty ở tỉnh trúng thầu công trình sửa chữa đại lộ Ngô Giang, nhưng Công ty Kiến trúc Minh Dương của Tần Thiện Viễn lại không đạt được chút gì.

Không lâu sau khi kết thúc đấu thầu, chủ tịch Hạ Nghiêm Băng liền gọi điện thoại tới. Đàm Vĩnh Khiêm báo cáo tình hình đấu thầu, trong điện thoại, Đàm Vĩnh Khiêm nghe được chủ tịch Hạ Nghiêm Băng rất là không vui. Vì chuyện đấu thầu lần này, Tần Thiện Viễn từng tìm đến Hạ chủ tịch. Hạ chủ tịch sau lưng cũng có nhắc qua công ty Minh Dương với Đàm Vĩnh Khiêm, tuy không nói thẳng, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng. Không ngờ, Đàm Vĩnh Khiêm lại không theo yêu cầu của ông ta tiến hành buổi đấu thầu. Chuyện này đương nhiên ảnh hưởng đến uy tín của Hạ chủ tịch, nhưng điều quan trọng nhất chính là phá hỏng tính toán của ông ta. Vốn là, Hạ chủ tịch muốn thông qua Tần Thiện Viễn, hy vọng nhiệm kỳ mới năm sau được Tần Tùng phó chủ tịch nói tốt cho ông ta mấy câu, hôm nay tự dưng lại hỏng mất.

Nhưng Đàm Vĩnh Khiêm làm việc theo trình tự quy tắc, Hạ Nghiêm Băng dù là chủ tịch cũng không thể thẳng thừng trách cứ Đàm Vĩnh Khiêm không đúng, chỉ có thể nói mát vài câu, sau đó lạnh lùng cúp điện thoại.

Ngoại trừ bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố có quyền lực lớn nhất, và là người có lời nói nặng ký nhất trong sổ lãnh đạo thành phố. Thậm chí, có những lúc bí thư Thành ủy hơi yếu thế, lời nói của chủ tịch so với bí thư thành ủy còn được việc hơn. Cho nên, khi sát hạch cán bộ, lời nói của chủ tịch và bí thư Thành ủy là quan trọng nhất. Bọn họ nói anh tốt, thì chính là tốt. Bọn họ nói không tốt, vậy cho dù anh giỏi đến mức nào cũng trở thành không tốt.

Nhiệm kỳ mới của thành ủy và chính quyền thành phố Ngô Châu sắp tới. Năm ngày nữa, tổ khảo sát của tỉnh ủy sẽ đến thành phố Ngô Châu khảo sát. Tổ khảo sát đến Ngô Châu có hai nhiệm vụ, thứ nhất, là muốn khảo sát tình hình công tác của ban lãnh đạo chính quyền và thành ủy đương nhiệm, thứ hai, tất nhiên chính là thông qua khảo sát đề cử ra ủy viên thành ủy và thường ủy cho nhiệm kỳ mới.

Lúc này, lời nói của chủ tịch trở nên đặc biệt quan trọng, nếu ông ta ở trước mặt tổ khảo sát nói mấy lời không tốt, Đàm Vĩnh Khiêm rất dễ bị ấn tượng xấu trong mắt tổ khảo sát.

Đồng thời, lúc này đắc tội Tần Thiện Viễn cũng là vô cùng thiếu suy nghĩ, bởi vì phía sau ông ta còn có phó chủ tịch Tần Tùng tay nắm quyền lớn. Nếu Tần phó chủ tịch ở sau lưng ngang chân Đàm Vĩnh Khiêm, khởi nghĩ cũng biết, tiền đồ làm quan của Đàm Vĩnh Khiêm sẽ càng thêm khó khăn mù mịt.

Ngay lúc Đàm Vĩnh Khiêm vẻ mặt ảm đạm đứng trước cửa sổ nhìn mưa thu phủ xuống cây hương hoành, tiếng điện thoại vang lên, là Tần Thiện Viễn gọi đến.

Đàm Vĩnh Khiêm lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra một chút bực bội. Y đương nhiên biết rõ lúc này Tần Thiện Viễn gọi tới vì cái gì, nhưng y vẫn nhấc máy, cười nói:

– Tần tổng, thật ngại quá, lần này. . .

– Đàm trưởng thư ký nói vậy là quá khách sáo rồi. Tôi biết công ty tôi không lọt được vào mắt xanh của Đàm bí thư trưởng. Nhưng hôm nay tôi gọi đến, là muốn tặng cho trưởng thư ký một câu cha tôi thường hay nhắc nhở tôi, sống có khác người có lúc, làm người vẫn nên chưa cho mình và cho người khác một chút không gian!

– Tần Thiền Viễn ngắt lời, nói.

Sự tức giận trên mặt Đàm Vĩnh Khiêm càng đậm, nhưng vẫn cười nói:

– Được, những lời này tôi sẽ nhơ ky. Nhưng mà tôi cũng muốn tặng Tần tổng một câu ba tôi thường xuyên nhắc nhở tối, làm người phải đường đường chính chính, làm việc phải minh bạch rõ ràng.

– Ha ha, hay cho một câu làm người đường đường chính chính, làm việc minh bạch rõ ràng, Tân Thiện Viễn nhất định sẽ nhớ kỹ câu nói này.

Nói xong, Tần Thiện Viễn bụp một tiếng cúp điện thoại. Vẻ mặt Đàm Vĩnh Khiêm vô cùng tức giận, đây là uy hiếp trắng trợn, nhưng cuối cùng đành nặng nề thở dài, sau đó xoay người đi đến trước cửa sổ lần nữa.

Dân chúng đều nói làm quan dễ dàng, nhưng chưa từng làm quan sao biết được khó khăn trong đó. Thật ra, thế giới này có rất ít người từ nhỏ liền lập chỉ muốn làm một tên tham -quan, hoàn toàn ngược lại, phần lớn những người bước vào quan trường, vẫn hy vọng mình có thể làm một vị quan tốt. Nhưng chỉ khi thật sự bước vào trong đó, người ta mới biết, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Quan, rất khó làm, muốn làm quan tốt lại càng khó hơn.

Chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, là phó chủ nhiệm Đặng Hành Văn của Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy gọi tới. Đặng Hành Văn là đồng nghiệp lúc Đàm Vĩnh Khiêm còn làm thư ký ở Tỉnh ủy, giao tình giữa hai người không tệ.

– Đặng chủ nhiệm gọi điện đến có việc gì cần dặn dò à?

– Thấy là Đặng Hành Văn gọi đến, Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, cười hi ha nói.

– Cái tên Đàm Vĩnh Khiêm này, tôi không phải là bí thư hay chủ tịch của các anh, sao dám ra lệnh cho trưởng thư ký Thành ủy anh chứ!

– Đặng Hành Văn cười nói.

– Anh so bí thư và thị trưởng của chúng tôi cao hơn một cấp, anh là lãnh đạo tỉnh mà. – Đàm Vĩnh Khiêm cười nói.

– Thôi đi, tôi chỉ là một trong số các vị mang danh phó chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách, nếu cũng coi là lãnh đạo tỉnh, vậy danh hiệu lãnh đạo tỉnh thật không đáng giá rồi. – Đặng Hành Văn tự giễu nói.

Đàm Vĩnh Khiêm cũng biết lời của Đặng Hành Văn là nói thật, đừng nhìn Đặng Hành Văn là cán bộ cấp phó ở tỉnh. Nhưng về thực quyền, y so với người làm trưởng thư ký này còn kém một bậc. . . liền cười cười nói:

– Đặng chủ nhiệm đang khiêm tốn phải không? Nếu không, chúng ta đổi chỗ một chút thế nào?

Đặng Hành Văn tự giễu thì tự giễu, nhưng nghe Đàm Vĩnh Khiêm nói như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái, cười nói:

– Được rồi, được rồi, chúng ta khỏi cần tâng bốc nhau như vậy. Hôm nay tôi gọi tới, là có chuyện quan trọng yếu muốn hỏi anh.

Nói đến đây, Đặng Hành Văn dừng lại, không khí giữa hai đầu dây dường như trầm xuống.

– Anh hỏi đi?

– Đàm Vĩnh Khiêm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.

Có thể để Đặng Hành Văn tự mình gọi điện thoại tới, còn nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

– Ta loáng thoáng nghe được tin, tình trạng của bí thư Đoạn Uy hình như không được tốt, sáng sớm nay đã vào bệnh viện rồi. Chuyện này anh có biết không?

– Đặng Hành Văn hỏi.

– Tôi không biết, cám ơn anh nói cho tôi biết chuyện này!

Đàm Vĩnh Khiêm sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng, toàn thân vô lực ngồi dựa trên ghế, dường như trở nên già đi rất nhiều.

Một cây cột không chống nổi tòa lầu sắp đổ! Có bí thư Đoạn Uy ở đây, cho dù Tần Thiên Viễn làm khó, chỉ cần Đàm Vĩnh Khiêm đi đứng ngay thẳng liền không sợ, nhưng nếu. . .

– Bí thư Đoạn Uy xuất thân là quân nhân, nên trong tình cảm nhớ chuyện cũ, lời nói của ông ấy hiện nay còn có tác dụng, trong tình huống này, phía tỉnh cũng sẽ tôn trọng đề nghị của ông ấy, tôi khuyên anh. . .

– Đặng Hành Văn do dự một chút rồi nói.

Đàm Vĩnh Khiêm biết rõ Đặng Hành Văn muốn nói cái gì, nhưng lúc này, y sao nhẫn tâm vì chuyện của mình đi quấy rầy ông ấy?

Đàm Vĩnh Khiêm làm không được, Đoàn bí thư cũng không phải loại người này.

– Cảm ơn Đặng chủ nhiệm, tôi biết nên làm thế nào.

– Đàm Vĩnh Khiêm ngắt lời nói.

– Biết là tốt rồi, biết một chút là vẫn tốt.

Đặng Hành Văn nghe trong giọng nói của Đàm Vĩnh Khiêm có chút mất hứng, nói tiếp hai câu rồi âm thầm thở dài cúp điện thoại.

Đặng Hành Văn và Đàm Vĩnh Khiêm quan hệ tốt, đương nhiên hy vọng y có thể nắm lấy cơ hội cuối cùng này, nếu như Đàm Vĩnh Khiêm có hi vọng đi lên, hai người quan hệ tốt, đối với Đặng Hành Văn chỉ có lợi chứ không có hại.

Cúp điện thoại với Đặng Hành Văn, Đàm Vĩnh Khiếm một mình ngồi trên ghế dựa ngây ngẩn rất lâu, trong đầu hiện lên thời gian mấy năm làm thư ký cho bí thư Đoạn Uy.

Bí thư Đoạn Uy xuất thân trong gia đình quân nhân nổi tiếng, đã tham gia cuộc chiến vào thập niên bảy mươi, tám mươi. Làm người có chut bá đạo, tính tình cũng có chút nóng nảy, nhưng thực ra rất chính trực, Đàm Vĩnh Khiêm vẫn luôn tôn trọng ông. Chỉ là không nghĩ tới, mấy năm trước vết thương cũ hồi đi chiến đấu đột nhiên phát tác, sức khỏe ngày càng suy vếu, một hai năm nay càng loáng thoáng có lời đồn, nếu như không tiến hành phẫu thuật ghép tim, chỉ sợ thời gian của ông ấy cũng không còn nhiều.

Bất quá, tình trạng sức khỏe của lãnh đạo Tỉnh ủy được giữ bí mật nghiêm khắc, cả Đàm Vĩnh Khiêm cũng chỉ nghe loáng thoáng là mấy năm nay sức khỏe của bí thư Đoạn Uy không tốt, cụ thể không tốt đến mức nào, sợ chỉ có bản thân ông ấy và bác sĩ mới biết chính xác, Đàm Vĩnh Khiêm cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hôm nay nghe giọng của Đặng Hành ân này thật sự rất không lạc quan. Đặng Hành Văn là phó chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách của Tỉnh ủy, lời hắn nói đương nhiên có độ tin cậy rất cao.

Trong tòa nhà chính phủ của thành phố, Diệp Phong vẻ mặt hưng phấn gõ cửa phòng làm việc của phó thị trưởng Mạnh Xương Vũ.

– Cậu! Cháu nghe nói bí thư Đoạn Uy nhập viện rồi, tình huống thật không tốt đó nha!

Via vào cửa, Diệp Phong vẻ mặt có chút hả hê lập tức nói.

– Ồn ào cái gì ồn ào, bí thư Đoạn Uy nằm viện, cháu phấn khởi cái gì?

Mạnh Xương Vũ thấy Diệp Phong vẫn một bộ dạng thiếu kiên nhẫn, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói.

Diệp Phong bị Mạnh Xương Vũ trừng mắt, cười hắc hắc rụt đầu, nhưng vẫn là không nén không được hưng phấn trong lòng, đi đến bên cạnh cậu gã, nói:

– Cháu nghe người ta nói, Đàm Vĩnh Khiêm từng làm thư ký cho bí thư Đoạn Uy, là cán bộ do bị thư Đoạn Uy một tay đề bạt, bây giờ bí thư Đoạn Uy ngã bệnh, hắn chẳng phải đã mất chỗ dựa hay sao, vậy chuyện của cháu. . .

– Nông cạn ! Cháu tưởng rằng Đàm Vĩnh Khiêm làm đến chức lớn như vậy, nếu hắn không có mây phân bản lĩnh thật sự, bí thư Đoạn Uy bí thư có thể đề bạt lên được sao?

– Mạnh Xương Vũ hận sắt không thể luyện thành thép, gõ đầu Diệp Phong giáo huấn.

Diệp Phong trong khoảng thời gian này phải nhẫn nhịn đến mức sắp hỏng cả người, những kẻ trước kia vây quanh nịnh bợ gã, nghe nói gã đắc tội với thư ký trưởng đều vô tình ý trốn tránh gã, thậm chí có người trước kia từng có mâu thuẫn với gã còn thưa cơ giễu cợt gã, cho nên vừa nghe tin bí thư Đoạn Uy bị bệnh, Diệp Phong liền phấn khởi không thôi, cho rằng cơ hội của mình đã đến, nhưng bị cậu gũ giảng cho một trận, lập tức như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Đúng rồi nha, người ta là trưởng ban thư ký Thành ủy, cán bộ cấp phó phòng, cán bộ chính thức thuộc tỉnh quản lý, toàn bộ tỉnh Thiên Nam, các vị thật sự có thể quyết định vị trí người ta đang ngồi chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù Đoạn Uy bị bệnh về hưu thì đã sao? Đâu có như tên trưởng khoa nhỏ bé như gã, nếu không có cậu che chở, đừng nói tỉnh Thiên Nam, chỉ nội ở thành phố Ngô Châu, các quan chức có thể ép chết gã đúng là nhiều vô số.

Thấy Diệp Phong ủ rũ cúi đầu như trái cà bị trúng sướng, Mạnh Xương Vũ mới chậm rãi nói:

– Bất quá, Đàm Vĩnh Khiêm người này quá mức cứng nhắc. Quá cứng dễ gãy, thực tế ở trong quan trường, nếu phía trên không có người nâng đỡ, loại tính cách này có thể hủy cả tiền đồ của hắn đấy.