Chương 219: Trương sư đệ đến

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thành phố Ôn Châu là vùng thành thị duyên hải có rất phát triển, trấn Nhạn Đãng dù chỉ là một trấn nhỏ bên núi, nhưng thật ra người đến xe đi, nhà cửa san sát như rừng, biển quảng cáo hai bên đường nối nhau liên tiếp.

Lái xe rất quen thuộc vùng này, chỉ một lát đã đưa Trương Vệ Đông đến một hiệu thuốc Trung y. Hiệu thuốc không chỉ bán thuốc Trung y, mà còn có dịch vụ giúp người ta sắc thuốc. Trương Vệ Đông mua thuốc trong tiệm, rồi bỏ ra ít tiền nhờ người trong tiệm sắc thuốc luôn.

Trong lúc đợi sắc thuốc, Trương Vệ Đông nhận được điện thoại của Bạch Khiết hỏi hắn ở đâu. Trương Vệ Đông nói cho nàng biết mình đang ở trấn Nhạn Đãng mua thuốc Trung y, Bạch Khiết mặc dù không nói gì, nhưng Trương Vệ Đông nghe được hình như nàng có chút thất vọng khi nghe nói hắn một mình đi mua thuốc.

Chờ sắc thuốc xong, Trương Vệ Đông lại mua một ít chai nhựa, chuẩn bị đựng nước thuốc, sau đó mới ngồi xe Audi trở về Độ Giả Sơn Trang.

Khi Trương Vệ Đông về đến Độ Giả Sơn Trang đã hơn năm giờ chiều, xe Audi đưa thẳng Trương Vệ Đông đến cửa lầu số tảm mới dừng lại. Lái xe vốn chuẩn bị xách đồ lên cho Trương Vệ Đông, chỉ là Trương Vệ Đông nhất quyết không chịu nên mới thôi, lại khiến Trương Vệ Đông không khỏi cảm thán lần nữa, đại hội này tổ chức thật là vô cùng chu đáo.

Về đến phòng, Trương Vệ Đông cũng không vội vã xuống dưới, mà từ trong túi du lịch lấy ra vật liệu vẽ bùa, sau đó ổn định hơi thở, tập trung tư tưởng, vận dụng ngòi bút vẽ bùa.

Trong lúc Trương Vệ Đông vẽ bùa, đầu bút hình như phát ra ánh sáng màu xanh, lại có từng tia khí thức mát mẻ tươi nhuận từ trong cây cỏ trong rừng phía ngoài sơn trang bay lên, sau đó xuyên qua cửa sổ tụ lại trong phòng Trương Vệ Đông, trong nháy mắt, cả phòng liên dạt dào sức sống, khiến người ta phảng phất có cảm giác đặt mình trong cảnh non xanh nước biếc.

Việc này miêu tả ra thật rất thần kỳ, nhưng toàn bộ quá trình chăng qua chỉ trong vài hơi thở, đến khi Trương Vệ Đông thu bút, tất cả cũng đều khôi phục bình thường. Trương Vệ Đông cầm lá bùa Linh Mộc Ích Thận Phủ trên bàn giấy lên, nhìn qua mấy lần, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Nhờ kết quả gần đây nghiên cứu Ngũ Đế Chân Kinh, cùng với cảnh giới vững vàng tăng lên, Trương Vệ Đông phát hiện khả năng vẽ bùa của mình bây giờ thuần thục cao minh hơn trước đây không ít. Giống như lá bùa trong tay này, tuy chỉ là lá bùa cấp Hoàng bậc thấp, nhưng lại ẩn chứa một lượng linh lực Ất Mộc tinh khiết cực lớn.

Trương Vệ Đông mở bình đựng thuốc ra, sau đó kẹp linh phù chỉ vào hướng miệng bình, linh phù kia liền hóa thành một tia sáng xanh bắn vào trong bình. Bình thuốc vốn đang tĩnh lặng, lập tức sủi bọt ào ào, giống như đang sôi trào lên, một lúc sau mới yên lặng trở lại, có điều, lúc này nước thuốc vốn màu đen đã biến thành màu xanh biếc, không chỉ có thế, còn mơ hồ tỏa ra ra một chút hương thơm thoang thoang, khiến người ta cảm giác uống một ngụm sẽ tinh thần sảng khoái.

Trương Vệ Đông hớp một ngụm lớn, trên mặt khó nén hài lòng mỉm cười. Dược liệu hôm nay hắn đều là loại bồi bổ gân cốt rất bình thường, thuốc sắc từ đơn thuốc của hắn tuy đối với bệnh tình của Bạch Viễn Bác có hiệu quả trị liệu nhất định, nhưng tác dụng quá chậm, không thể trị tận gốc, thật sự có hiệu quả chính là lá bùa Linh Mộc (ch Thân Phù có chứa lượng lớn linh khí Ất Mộc.

Nếu theo nguyên tắc “quân thần tá sử”* trong Trung y để phân tác dụng của các vị thuốc trong phương thuốc, thì lá linh phù này của Trương Vệ Đông chính là quân vương, nếu như thiếu nó, vậy hiệu quả của phương thuốc này sẽ hoàn toàn bất đồng.

*Quân thần tá sử: là một nguyên tác phối phương của Trung y, xuất hiện sớm nhất trong Nội Kinh: đại khái nói vị thuốc quan trọng nhất trong toa thuốc chính là vua, những vị quan trọng tiếp theo là thần (quan), tiếp theo là sứ…

Trương Vệ Đông đem nước thuốc trong bình chia ra các chai nhựa nhỏ lúc nãy cố ý mua về, sau đó cất yên ổn, bây giờ mới ra khỏi phòng.

Mới ra khỏi lầu số tám, điện thoại di động kêu vang, là Đàm Chính Minh gọi hắn đến nhà hàng ăn cơm, Trương Vệ Đông lúc này mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, liền hỏi địa điểm nhà hàng, sau đó vội vàng đi đến phòng ăn lớn ở lầu số một.

Trương Vệ Đông đến hơi trễ một chút, lúc hắn đến, trong phòng ăn đã ngồi gần đây các nhân sĩ võ lâm đến tham dự đại hội. Trước cửa nhà hàng, Trịnh Trường Minh đang đứng đón khách. Trịnh Trường Minh nhận ra Trương Vệ Đông, vừa nhìn thấy Trương Vệ Đông, liền giống như trong phim hướng vào phòng ăn hô to:

– Tỉnh Thiên Nam, Trương Vệ Đông, Trương sư đệ đến.

Vì xấu hổ của Trịnh Trường Minh, hơn bốn trăm người trong phòng ăn đồng loạt nhìn hắn, nhìn thấy chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, giống như sinh viên còn học trong đại học, ai cũng khó nén vẻ mặt kinh ngạc. Phải biết, người còn trẻ như Trương Vệ Đông tới tham dự đại hội võ lâm cũng không phải là không có, nhưng bình thường, người nhỏ tuổi như Trương Vệ Đông đều là tiểu bối, người đón khách ở cửa sẽ không hồ thông báo như vậy.

Trương Vệ Đông thấy hơn bốn trăm người đều nhìn vào mình, da đầu không khỏi từng trận sởn lên, đang nghĩ xem ngồi ở đâu, thì Bạch Khiết không biết từ bao giờ xuất hiện lưng hắn, vỗ vai hắn, liếc mắt nói:

– Thầy Trương, sao bây giờ mới đến, người ta chờ thầy cả buổi rồi. – Nói xong, hình như nhận ra mấy lời này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, khuôn mặt không khỏi hơi trưng đo.

Trương Vệ Đông ngược lại không nghĩ nhiều, cười nói:

– Trong khách sạn không tiện sắc thốc, tôi nhờ trong tiệm sắc dùm, nên hơi chậm trễ một chút.

Bạch Khiết bây giờ mới nghĩ ra Trương Vệ Đông đến trễ như vậy cũng là vì phụ thân nàng, trong lòng khó nén một chút ngọt ngào, cảm kích nói:

– Cám ơn thầy, thầy Trương.

– Không cần khách sáo, chỉ là tiện tay thôi mà. – Trương Vệ Đông cười nói.

Bạch Khiết cũng biết rõ chuyên gia y thuật cao minh như Trương Vệ Đông, tự mình bỏ công bỏ sức bận rộn hết nửa ngày như thế tuyệt đối không phải cái gì “tiện tay thôi mà”, nghe vậy càng thêm cảm kích, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước chăm chú nhìn Trương Vệ Đông.

Đôi mắt Bạch Khiết thật ra không lớn lắm, nhưng lông mi cong cong, chân mày dài nhỏ, đặc biệt hấp dẫn. Trương Vệ Đông thấy Bạch Khiết nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt như có thể câu hồn người khác, liền có cảm giác giống như lúc mới vào phòng ăn bị bốn trăm cặp mắt nhìn vào, vội vàng dời ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Bạch Khiết thấy Trương Vệ Đông không dám đối mặt với nàng, ánh mắt lóe lên một chút ranh mãnh đắc ý, sau đó kéo tay Trương Vệ Đông, chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói:

– Thầy Trương, em ngồi bên kia, ngồi chung đi.

Trương Vệ Đông nhìn theo hướng ngón tay của Bạch Khiết, thấy cả bàn kia đều là người trẻ tuổi, liền gật đầu với Bạch Khiết, cùng ngồi vào bàn của nàng.

Bạch Khiết tất nhiên là đặc biệt giữ lại chỗ này cho Trương Vệ Đông, một bàn có thể ngồi mười người, lúc này, kể cả Bạch Khiết đã là chín người, vị trí bên cạnh Bạch Khiết còn để trống.

– Bạch Khiết, anh ấy là người chị đang đợi sao? Người cũng không tệ, nhưng nhìn thoáng qua thì hơi gầy, không giống như người luyện võ, sao lại bằng vai với Trịnh sư thúc? Chẳng lẽ chị muốn gọi anh ấy là sư thúc hay sao?

Trương Vệ Đông và Bạch Khiết vừa ngồi xuống, một cô gái trẻ bên cạnh Bạch Khiết nhìn hắn một cái, sau đó huyền thuyền nói không khép miệng.

Cô gái kia mặc nguyên bộ y phục màu đỏ như lửa, thoạt nhìn như một ngọn lửa, kiểu tóc giống như kiểu đẹp trai của nam sinh, ngược lại khuôn mặt coi như xinh đẹp, đôi mắt rất có thân, hơi có vẻ hùng hổ dọa người.

Trong lúc cô gái đó nói chuyện, những người ngồi cùng bàn đều dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông, giống như trên khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn kia có hoa đang nở vậy.

Tính cách chung của Trương Vệ Đông vẫn là hướng nội, thấy mọi người đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn hắn chằm chằm, cô bé giống như quả ớt nhỏ kia lại bộ dáng hùng hổ dọa người, không khỏi âm thầm cười khổ, vốn định tìm một bàn toàn người trẻ tuổi ngồi vào thì mọi người sẽ yên ổn, không ngờ bị một câu “Trương sư đệ” kia của Trịnh Trường Minh phá ngang.