Chương 298: Tôi cho cậu cười!

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Chưa tới mức tức giận, chỉ là không muốn nghe ng khác nói xấu bạn của mình. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Xem ra làm bạn của cậu rất không tồi. – Tần Hồng vuốt tóc xuống, cười nói.

– Không phải đến giờ chị mới biết điều này chứ? – Trương Vệ Đông cười hỏi.

– Trước kia quả thực không biết cậu nhã nhặn, lại còn coi trọng nghĩa khi bạn bè như vậy. – Tần Hồng chân thành nói.

– Có ai quy định nhã nhặn không thể coi trọng nghĩa khi bạn bè? Chẳng phải người gầy gò như tôi còn là cao thủ đánh nhau hay sao? – Trương Vệ Đông hỏi ngược lại.

Tần Hồng nghe vậy lườm Trương Vệ Đông nói:

– Là tôi nhìn sai đã được chưa? Thật là, đừng quên tôi còn là lãnh đạo của cậu, cậu nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao? Cần thận tội gây khó khăn cho cậu!

Trương Vệ Đông nhìn Tần Hồng thờ ơ nhún vai. Căn bản hắn cũng không tin Tần Hồng lại gây khó khăn cho hắn.

Tần Hồng thấy thái độ ăn chắc của Trương Vệ Đông, buồn bực khiến Phó Viện trưởng như cô thiếu chút nữa cũng biến thành Tô Lăng Phi, hung hăng cho Trương Vệ Đông một cước. Chẳng qua lúc này hướng dẫn viên Lan đã triệu tập mọi người, sau đó giơ lá cờ dẫn mọi người rời núi đi tới bãi đậu xe. Mà Giáo sư Tân Hồng cuối cùng vẫn không dám đá ra một cước kia, chỉ hung hăng lườm Trương Vệ Đông. Sau đó đoán chừng cô cũng hiểu được như vậy chẳng có chút uy hiếp nào đối với hắn, nên cuối cùng lại lườm hắn một cái rất nữ tính, tức giận nói:

– Đừng cho là tôi không dám nhận việc công báo tư thù, đi thôi!

Trương Vệ Đông thấy Giáo sư Tần Hồng đoan trang uy nghiêm dường như thoáng chốc trở nên đủ kiểu nữ tính, liền bật cười ha ha, khiến không ít người quay đầu nhìn về phía hắn và Giáo sư Tân Hồng. Dù Giáo sư Tần Hồng tự nhận không có gì với Trương Vệ Đông, nhưng vẫn nhịn không được hơi chột dạ đỏ mặt, cuối cùng xấu hổ uốn éo chiếc hồng phong vận mệ người kia, cổ tình đuổi theo mọi người không để ý tới Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông thấy Giáo sư Tần Hồng thẹn quá hóa giận, cho nên cũng không dám không biết lớn nhỏ, vội vàng đuổi theo. Sau đó chậm rãi sóng vai bước cùng Tân Hồng, không nói câu пао.

Đi như vậy đại khái chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng Tần Hồng không nhịn được, thấp giọng hỏi:

– Đúng rồi, rốt cuộc vị bằng hữu võ lâm của cậu đang làm gì? Tại sao dường như còn lợi hại hơn cả bạn học của tôi?

– Cụ thể làm gì tôi cũng không rõ, chẳng qua nhà hắn rất nhiều tiền, cũng có thế lực không nhỏ ở địa phương. Chuyện này hắn đã đáp ứng xử lý giúp chúng ta, chị cũng không cần lo lắng nữa. – Trương Vệ Đông cười nói.

– Liệu có khiến bạn của cậu khó xử hay không? – Tần Hồng thấy Trương Vệ Đông nói cũng không biết bạn của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, thế lực lớn thế nào, bất giác buột miệng hỏi.

– Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ, chắc là không có gì. – Trương Vệ Đông cười nói.

Tần Hồng thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, cũng không nói thêm gì, chẳng qua trong lòng không tránh khỏi hơi tò mò. Vị bằng hữu võ lâm này của Trương Vệ Đông rốt cuộc khả năng lớn thế nào.

Ngay khi Trương Vệ Đông nói chuyện với Tần Hồng, hướng dẫn viên du lịch Lan cũng nhận được điện thoại của ông chủ.

Ông chủ của cô hiển nhiên khá kích động, giọng nói trong điện thoại dường như hơi run rẩy, giọng điệu cũng mất đi sự uy nghiêm ngày xưa, chẳng qua ý tứ tổng thể hướng dẫn viên Lan vẫn nghe được rõ ràng. Đó chính là hoạt động buổi chiều vẫn an bài như cũ, chuyện vé không cần phải quan tâm. Việc cần làm duy nhất của cô là cố gắng dẫn tốt đoàn người này. Về phương diện ăn uống nhất định phải sắp xếp thật tốt, đừng tiết kiệm tiền cho cơ quan du lịch. Đương nhiên chuyện quan trọng nhất vẫn là nhất định phải làm cho thấy Trương kia thỏa mãn, vui vẻ.

Thật ra sau khi nhận được điện thoại của người tự xưng là Phương Chung Bình, hướng dẫn viên Lan đã biết rõ nếu thân phận của đối phương là thật, như vậy hoạt động buổi chiều căn bản không thành vấn đề. Chỉ sợ tên con nhà quan kia vì thế mà còn gặp chuyện không may. Lúc này ông chủ tự mình gọi điện tới, giọng nói lại hưng phấn như vậy, hiển nhiên bạn của Trương Vệ Đông chắc chắn là Phương Chung Bình.

Tuy nhiên, hướng dẫn viên Lan vẫn thấp giọng hỏi một câu:

– Vậy, vậy còn vương thiếu gia?

– Xi, Vương thiếu gia cái rắm, trước mặt Phương Chung Bình gã chỉ là một con rùa. Con mẹ nó, cứ đề gã hung hăng, tôi xem lúc này con rùa kia sẽ kết thúc thế nào? Biết rõ Chương Thế Luân không? – Nói tới đây ông chủ thấp giọng nói.

Chương Thế Luân coi như là con nhà quan giống Vương Nhị Lăng tử, chẳng qua người trước thích trêu chọc các loại phụ nữ, mà người sau thì bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, ai không nể mặt gã sẽ chỉnh người đó.

– Đương nhiên biết rõ, hắn làm sao vậy? – Hướng dẫn viên Lan không khỏi hiếu kỳ hỏi. Cô vẫn không rõ, tại sao lại nói tới tên sắc lang biến thái Chương Thế Luân này.

– Tôi có cậu cháu trai là ông chủ quán rượu Hỏa Diễm, việc này cô biết chứ? – Đoán chừng ông chủ cũng bị Phương Chung Bình làm cho sướng phát rồ rồi, dĩ nhiên không khắc chế được nhắc tới vòng quan hệ với thủ hạ.

– Dạ, biết rõ. Chẳng qua việc này có liên quan gì với Chương Thế Luân?

Công ty du lịch của hướng dẫn viên Lan cũng không lớn. Ông chủ đối xử với công nhân viên vẫn rất tốt, cho nên ông ta có cậu cháu trai là ông chủ quán rượu Hỏa Diễm, cô cũng biết được. Chẳng qua cũng chính vì vậy, hướng dẫn viên Lan càng mờ mịt, tại sao lại nói tới cháu trai của ông ta rồi, không phải bởi vì Phương Chung Bình đột nhiên nhúng tay khiến ông chủ vừa rất buồn bực lại rất vui mừng làm cho thần kinh thác loạn chứ?

– Sao lại không có quan hệ? Thằng nhóc Chương Thế Luân này nổi tiếng hay trêu ghẹo phụ nữ, chỉ cần bị gã nhìn trúng, đều tìm cách đưa lên giường. Chẳng qua, ha ha, nghe cháu trai của tôi nói tối qua hắn lại coi trọng một cô gái. Cô biết không, hắn bị bạn trai của cô gái này đánh cho, không chỉ tối qua bị đánh, nghe nói hôm nay còn bị gọi vào võ quán Phi Hạc, lại bị đánh! Biết là ai đã ra tay không? Phương Chung Bình, Phương lão gia tự mình cầm roi!

Ông chủ cực kỳ hưng phấn nói, tựa như người bị đánh chính là Vương Nhị Lãng tử.

– A! – Du hướng dẫn viên Lan dẫn đội quanh năm, coi như nghe qua gặp qua không ít chuyện, như vẫn bị tin tức này làm cho sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Phương Chung Bình là nhân vật lớn, bình thường rất chú ý thân phận. Hôm nay lão nhân gia lại tự mình cầm roi có thể thấy được trong lòng phẫn nộ đến mức nào!

– Biết bạn trai của cô gái kia là ai không? – Ông chủ lại hỏi.

– Chẳng lẽ là… – Hướng dẫn viên Lan đầu óc hoạt động nhanh chóng, theo bản năng nghĩ tới Trương Vệ Đông, lúc nói chuyện đôi mắt cũng không kìm được vụng trộm nhìn lại Trương Vệ Đông.

– Nghe nói hắn trông nhã nhặn, lại họ Trương, là người từ nơi khác tới du lịch! Ha ha, con mẹ nó, tôi nghĩ lúc này cho dù Vương Lăng tử nằm mơ cũng không ngờ muốn chỉnh ông, lại trời đưa đất đẩy làm sao mà đắc tội Phương lão gia! Tốt rồi, không nói với cô nữa, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ đối đãi thật tốt đoàn người này, đừng có sơ suất gì.

– Sau nói chuyện đã nghẹn trong tim xong, cuối cùng nhớ tới hướng dẫn viên Lan còn đang dẫn đội, lại vội vàng nghiêm túc nói một câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Thật ra không cần ông chủ phải nói, hướng dẫn viên Lan cũng biết nên làm thế nào. Phương Chung Bình tự mình gọi điện nói là bạn tốt, có dám lạnh nhạt sao?

Chẳng qua Phương Chung Bình đã nói Trương Vệ Đông không thích phô trương, cho nên hướng a viên Lan cũng không dám chạy tới trước mặt Trương Vệ Đông nịnh bợ, đoán chừng đây cũng là duyên cớ ông chủ của cô không tự mình chạy tới chiêu đãi mà chỉ gọi điện nhắn nhủ.

– Điện thoại của ông chủ Bành sao? – Thấy hướng dẫn viên Lan cúp điện thoại, hướng dẫn viên Triệu thấp giọng hỏi. Vừa rồi lúc hướng dẫn viên Lan trò chuyện, gã vẫn luôn chú ý.

– Ừ. – Hướng dẫn viên Lan khẽ gật đầu.

– Về hoạt động buổi chiều nay? Giải quyết nhanh như vậy à? – Hướng dẫn viên Triệu âm thâm kinh hãi, sau đó không dám tin tưởng hỏi.

– Đúng vậy. – Hướng dẫn viên Lan ra vẻ đương nhiên gật đầu nói.

Ở Vũ Di Sơn, Phương Chung Bình ra mặt còn có chuyện không thể bãi bình sao? Hiện giờ cần phải hối hận là Vương Nhị lãng tử đáng thương kia.

– Vậy người vừa gọi điện thoại rốt cuộc là ai? – Hướng dẫn viên Triệu kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, thấp giọng hỏi.

Vừa rồi hướng dẫn viên Lan chỉ là nói là Tổng Giám đốc Phương, hiện giờ mở công ty bao da cũng có thể gọi Tổng Giám đốc, gã cũng không phải người địa phương nào biết được Tổng Giám đốc Phương là rễ hành cụng tỏi nào.

– Phương Chung Bình, nghe nói chưa? – Hướng dẫn viên Lan thấp giọng nói.

Hướng dẫn viên Triệu nghe xong không khỏi hít một hơi lạnh. Gã thường xuyên dẫn đoàn ở Vũ Di Sơn, đương nhiên cũng từng nghe nói tới đại danh của Phương Chung Bình.

– Cô nói là, bạn của thầy Trương là Phương Chung Bình, Phương lão gia người giàu nhất chỗ này của các cô sao? – Sau khi hướng dẫn viên Triệu hít một hơi lạnh, há mồm không dám tin mà hỏi lại.

– Nhỏ giọng một chút, đừng làm lớn chuyện, thầy Trương không thích người khác nói bậy đầu. – Hướng dẫn viên Lan là người cơ trí, nghe vậy lén liếc nhìn đằng sau, sau đó giật giật thấp giọng nói với hướng dẫn viên Triệu.

Vừa rồi vì Trương Vệ Đông quá trẻ, hướng dẫn viên Triệu hơi khinh thị hắn, nhưng hiện giờ vừa nghe nói hắn thoải mái xung huynh gọi đệ với người giàu nhất địa phương, cách nhìn của gã đối với Trương Vệ Đông ở trong lòng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng không dám lộ ra.

Lúc ăn cơm trưa Trương Vệ Đông cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy được tên Vương nha nội kia.

Tên Vương nha nội này để tóc dài, tay đeo đồng hồ vàng, quần áo hàng hiệu, phải nói có chút dáng dấp của đại ca đấy. Chẳng qua đáng tiếc hiện giờ mặt mũi sưng vù làm phá hỏng hình tượng tốt.

Vương nha nội đặc biệt đến đưa vé bè trúc. Tuy răng Vương nha nội đã bị người khác cảnh cáo, không dám chào hỏi với Trương Vệ Đông. Nhưng hướng dẫn viên Lan, hướng dẫn viên Triệu và Tân Hồng lại biết rõ, sở dĩ Vương nha nội này tự mình tới đưa vé, tất cả đều là vì cú điện thoại của Trương Vệ Đông.

– Tại sao mặt mũi người này lại sưng vù vậy? Không phải bị bạn của cậu đánh chứ? – Tân Hồng nhìn Vương nha nội tự tay giao tiền cho hướng dẫn viên Lan, nhịn không được tới bên Trương Vệ Đông thấp giọng hỏi.

– Chắc là thế, tuy nhiên, Giáo sư Tần phải chú ý ảnh hưởng, mọi người đang dùng cơm. – Trương Vệ Đông cảm nhận hơi thở của Tần Hồng trong khoảng cách gần như vậy, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu. Ban đầu Tần Hồng không để ý, chờ lúc cô đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh có gì không ổn, mới đột nhiên phát hiện dường như động tác của mình và Trương Vệ Đông hơi thân mật. Thậm chí bởi vì ở quá gần, hai ngọn núi đầy đặn của cô cũng nhẹ nhàng đặt lên vai Trương Vệ Đông. Cũng khó trách mọi người trên bàn ăn đều lộ vẻ kỳ quái nhìn cô và Trương Vệ Đông.

Tần Hồng thiếu chút nữa hoảng quá mà thất thố. Cũng may phụ nữ trời sinh là diễn viên, hơn nữa lại làm lãnh đạo, khả năng tùy cơ ứng biến luôn tốt hơn người bình thường một chút.

Tần Hồng nhanh chóng dụng thẳng người, tùy ý nói: – Về chuyện ngân quỹ của tỉnh, trở lại trường học chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng!

– Được rồi.

– Trương Vệ Đông không phải người ngu, lập tức phối hợp một câu, chẳng qua trong ánh mắt nhìn Tần Hồng lại mang theo nụ cười, đương nhiên nội dung ẩn giấu trong nụ cười này chỉ có Tần Hồng có thể hiểu được. Ở Cảm thấy ánh mắt vui vẻ của Trương Vệ Đông, Tần Hồng đột nhiên phát hiện mình giống như đã trở thành một thiếu phụ có gian tình yêu đương vụng trộm sợ bị người khác phát hiện, mà trên thực tế cô lại trong sạch. Rốt cuộc Tần Hồng phiền muộn không nhịn được vụng trộm đá Trương Vệ Đông một cước dưới đáy bàn.

– Này thì cười! Trong mắt cậu còn có lãnh đạo tôi hay không?